Chu Bắc Hiền vòng qua bàn đọc sách, bước tới sau lưng ông cụ để bóp vai cho ông: “Anh trai con không về, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cha.”
Hắn không nói quá nhiều câu bùi tai, tiếp tục bóp vai cho ông cụ với động tác rất vừa vặn, dùng hành động này để biểu đạt tình cảm quấn quýt của mình.
Biểu cảm trên gương mặt ông cụ cũng thả lỏng hơn.
“Đứa như con vẫn chu đáo hơn.” Ông cụ mỉm cười: “Có trách cha gạt bỏ chức vị của con, để con vô công rỗi nghề không?”
Lần đầu tiên ông cụ dùng giọng điệu ôn hòa để nhắc tới chuyện bãi chức Chu Bắc Hiền thời gian trước, ánh mắt Chu Bắc Hiền chợt lóe lên, hắn lắc lắc đầu: “Không đâu cha, làm sai thì nên bị trừng phạt.”
Câu nói này nghe có vẻ thận trọng, chứ trong lòng hắn đã nhảy nhót điên cuồng rồi. Ngay khi vụ án Bạch Tử Sách “bóc bánh trả tiền” được lật lại, hắn đã lập tức quay về nhà chính của họ Chu nhận tội với cha hắn, khai báo hết tất cả chân tướng. Trưởng bối luôn có thứ tâm lý rất kỳ lạ, con cái nhà mình phạm lỗi, nếu chủ động thừa nhận sai lầm thì dù cho lỗi sai tày trời cũng vẫn đứng về phía con cái mình; nếu như con mình không nhận lỗi mà để người khác nói ra chân tướng, vậy thì phụ huynh sẽ vô cùng tức giận.
Chu Bắc Hiền biết Đổng Nam đã rơi vào tay địch, Chu Thành cũng nắm được chứng cứ khác, mình không có khả năng để trở mình, cho nên tương kế tựu kế, lập tức đi cầu xin ông bố mình.
Hắn hiểu khá rõ cách đối nhân xử thế, hắn biết sở dĩ mình có thể đứng vững trong xã hội, nguyên nhân chủ yếu nhất là thân phận con cháu nhà họ Chu của hắn, mà chỗ dựa lớn nhất chính là cha Chu. Bởi vì cha hắn thấy áy náy, hắn mới có thể quay về nhà chính của họ Chu, bởi vì cha hắn thích hắn, hắn mới có thể đứng vững ở GMG với thân phận con riêng, bởi vì hắn là cậu ấm nhà họ Chu, những kẻ có liên quan về mặt lợi ích khác mới nịnh nọt hắn, lấy lòng hắn, vây xung quanh hắn.
Công kích của truyền thông là cái thá gì, phạm sai lầm đã là cái thá gì, chỉ cần ông cụ muốn bảo vệ hắn, vậy thì đợi khi bão tố qua đi, hắn vẫn sừng sững không đổ.
Ở nhà họ Chu hơn hai mươi năm, Chu Bắc Hiền luôn khắc cốt ghi tâm ai mới là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, làm việc cẩn trọng, tất cả mọi thứ đều theo ý của ông cụ Chu, dần dà tất nhiên sẽ có được trái tim của ông Chu.
Bất kể thế nào, mình vẫn là con trai ông cụ, đúng không? Trên đời làm gì có cha mẹ nào không thích những đứa con trai vừa xuất sắc vừa nghe lời. Anh trai hắn lại như thằng ngu vậy, bởi vì mẹ anh ta chết, anh ta cứ cãi cọ với ông cụ mãi, còn ngỗ nghịch mà làm mấy chuyện điên cuồng, khiến ấn tượng của ông cụ về anh ta không tốt.
Còn hắn thì khác, luôn theo quy củ, cần cù cẩn trọng, chỉ phạm lỗi một lần thôi mà, cho dù lỗi lầm lần này bị khuấy lên rất ồn ào, nhưng vì ấn tượng tốt đẹp trước đó của hắn, ông cụ tuyệt đối không thể rũ bỏ hắn.
Sau khi hiểu rõ quan hệ logic quan trọng nhất, ngay ngày đầu tiên Chu Bắc Hiền đã về nhà nhận tội và xin lỗi, giành trước truyền thông, quỳ xuống trước mặt ông cụ Chu mà kể lại toàn bộ sự việc. Quả nhiên ông cụ Chu điên tiết, tặng cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt.
Không lâu sau đó, sự việc vỡ lở, khuấy động đến mức cả thành phố mưa rền sấm giật, ông cụ Chu tức giận bãi chức của hắn, cho hắn vào “lãnh cung”. Chu Bắc Hiền không chán nản, ngược lại ngày nào cũng về nhà, tận hiếu bên cạnh ông cụ.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi lại tiến trình vụ việc.
Khác với tưởng tượng của Lăng Hàm, Lục Tư Nguyên, Chu Thành hay những người khác, sau khi báo cáo chân tướng cho ông cụ, Chu Bắc Hiền không nhúng tay gì thêm vào chuyện “bóc bánh trả tiền” kia nữa, cũng có nghĩa là, người về sau đấu võ mồm với những người kia trên truyền thông không phải Chu Bắc Hiền.
Còn về phần ai đã ra tay, Chu Bắc Hiền nhìn về tấm lưng của ông cụ đang ngồi trước mặt mình, nở nụ cười lạnh.
Hắn biết ngay cha hắn tuyệt đối không vì hắn đã làm sai chuyện này mà vứt bỏ hắn. Sau khi phạm lỗi không giấu giếm, không đánh trả, ra vẻ ngoan ngoãn đủ cho ông cụ xem.
Một khi trái tim của ông cụ bị hắn đánh động, tất nhiên sẽ cảm thấy đám người Chu Thành, Lục Tư Nguyên quậy quá đáng. Theo suy đoán của Chu Bắc Hiền, ông cụ hẳn sẽ gây sức ép với truyền thông để họ không đăng tin thêm nữa, tiếc rằng chuyện này có quá nhiều người tham gia, công chúng quá quan tâm, chỉ có thể âm thầm tìm người ủng hộ mình, cho nên mới có trận đấu khẩu sau này.
Sau đó thấy tình thế không ổn, ông cụ lập tức cho thuộc hạ của mình giải tán, không xoay vòng xung quanh Lục Tư Nguyên nữa, ngược lại còn gọi Chu Thành về đánh.
Y Tự cũng không phải do Chu Bắc Hiền cố ý đẩy ra, cho dù trong lòng hắn muốn làm như vậy, hắn cũng sẽ không chủ động làm vậy. Sau này Lục Tư Nguyên và Chu Thành cắn mãi không chịu nhả, ông cụ chủ động nhắc tới việc để Y Tự thừa nhận tất cả tội trạng, hắn mới vâng lời đi tìm Y Tự để đàm phán.
Hai người kia tưởng rằng đã đánh bại được hắn, nhưng căn bản không biết mình đang đối đầu với ai!
Hắn chẳng cần làm gì đã kéo được ông cụ về bên cạnh mình, mà đây mới là nguồn lực mang tính quyết định.
Hắn kiên trì về nhà lấy lòng ông cụ không biết mệt, giữa chừng không nhắc nửa lời tới tủi hờn của mình, hôm nay là lần đầu ông cụ hỏi tới.
“Con đã ba mươi hai rồi vẫn cần cha nhọc lòng vì con, con rất áy náy.” Chu Bắc Hiền nói thêm.
Ông cụ Chu - Chu Chấn Nam nghe vậy mà thở dài, khẽ bảo: “Lần này anh trai con quá đáng rồi, liên thủ với thằng nhóc nhà họ Lục bắt nạt người nhà mình.”
Chu Thành và Lục Tư Nguyên đồng thời làm khó Chu Bắc Hiền, nếu nói là trùng hợp chắc chẳng ai tin. Hiểu nhầm của Chu Chấn Nam vừa đúng ý của Chu Bắc Hiền, cho nên hắn giữ im lặng. Chu Chấn Nam không thích cảnh anh em tương tàn, càng không thích người của mình liên kết với người ngoài để bắt nạt người trong nhà, cách làm của Chu Thành khiến ông không vui.
“Hai đứa nó đã bắt tay với nhau bao lâu rồi?” Chu Chấn Nam hỏi thêm.
Chu Bắc Hiền lắc đầu: “Con không biết.”
Chu Chấn Nam im lặng trong chốc lát rồi chuyển đề tài: “Ngoài hai đứa kia ra, cậu nghệ sĩ tên Lăng Hàm kia tại sao cũng tham gia vào, quan hệ của chúng nó thế nào?”
Chu Bắc Hiền nói: “Nghe người ta bảo, cậu ta với anh con... quan hệ không tệ.”
Trong giọng nói có vài phần mập mờ, nhưng không dễ gì phát hiện ra được.
Chu Chấn Nam biến sắc, vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Càn quấy!”
Trước kia Chu Thành vui chơi hăng tiết gà, quan hệ qua lại với đủ dạng nam nữ, bị Chu Chấn Nam dạy dỗ không ít lần, cũng là điều Chu Chấn Nam ghét nhất, kèm với đó là ghét luôn cả người quan hệ bừa bãi với Chu Thành.
“Đúng là không ra làm sao, không dạy dỗ chúng nó đúng là không biết trời cao đất dày!” Chu Chấn Nam gằn giọng: “Thằng bé nhà họ Lục đang quay phim điện ảnh chứ gì, rút vốn đầu tư đi, cảnh cáo nó.”
Gương mặt Chu Bắc Hiền thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, nhưng không nói thêm một câu thừa thãi nào. Bây giờ hắn không có chức vị và quyền lực, tuy rằng những lời ban nãy của ông cụ nói với hắn đấy, nhưng tuyệt đối không muốn hắn thực hiện. Lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ là chẳng cần làm gì cả, lặng lẽ đợi Chu Chấn Nam ra tay dẹp gọn đối phương.
Quá trình quay của “Hạ Thiên” đã hoàn thành được một nửa, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên càng lúc càng ăn ý hơn trong cả công việc và cuộc sống.
Lăng Hàm gỡ bỏ được gánh nặng trong quá khứ, tâm thế thư thái hơn, Lục Tư Nguyên đạt được ý muốn, cũng vô cùng vui mừng. Tuy rằng hai người rất kiềm chế khi ở phim trường, nhưng trong cảnh tình cảm thắm thiết cũng khó mà để người khác không nhìn ra điều gì.
Nhưng Lục Tư Nguyên là boss, Lục Nham là đạo diễn, đều là người họ Lục, người bên dưới cho dù biết gì cũng giả như không biết.
Sau khi quay xong một cảnh, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đang ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi tạm thời, đột nhiên thấy Tần Vĩnh từ chỗ con ngõ nhỏ vội vàng đi tới, biểu cảm trên mặt vô cùng trầm trọng.