Lục Tư Nguyên: “...”
Suýt nữa thì anh quên mất Lăng Hàm là một cái chày gỗ, cực kì thẳng thắn lại còn thích giẫm lên mặt mũi người khác.
Lăng Hàm thấy anh không nói gì liền nhỏ giọng nói tiếp: “Thừa nhận đi, có gì mà ngượng ngùng chứ.”
Lục Tư Nguyên hết cách với cái chày gỗ này, nào có ai lại đi hỏi như vậy chứ? Có cần mặt mũi nữa không?
Anh lạnh mặt nói: “Em suy nghĩ nhiều quá, chỉ là trạng thái của anh hôm nay không tốt thôi.”
“Xì.” Hiện giờ Lăng Hàm đã không còn sợ cái mặt lạnh của anh nữa rồi, nhìn thì có vẻ lạnh lùng cao ngạo thế thôi chứ thực ra kiềm chế lắm đó.
“Điều quan trọng nhất khi đối nhân xử thế chính là chấp nhận sự thật, chấp nhận rồi mới có cơ hội tiến bộ.”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Lục Tư Nguyên vẫn lạnh lùng như trước.
Lăng Hàm âm thầm giơ ngón giữa.
Lục Nham lại đang kêu tiếp tục, Lăng Hàm vừa mới bước đi được hai bước thì người bên cạnh đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh hôn lên má cậu một cái, tốc độ nhanh, góc độ khuất.
Lăng Hàm ngơ ngác, sau đó lập tức mở cờ trong lòng, cười toe toét y như bông hoa.
Sau đó đến khi diễn, Lục Tư Nguyên đã điều chỉnh tốt trạng thái nhưng chính cậu lại bị NG hai lần.
Lục Nham tức muốn hộc máu: “Lăng Hàm! Cậu có thể đừng cười như vậy được không? Cậu bị thiểu năng hả?”
Lăng Hàm rất oan ức: “Tôi diễn vai thiểu năng mà.”
Lục Nham điên tiết: “Cái tôi muốn là thiểu năng chứ không phải cái dạng bị sắc đẹp làm cho hỏng não!”
Lăng Hàm với Lục Tư Nguyên: “...”
Lục Nham: “Rốt cuộc là hôm nay làm sao vậy, một người rồi hai người đều không nhập vai, thật sự là tức chết tôi rồi.”
Lục Tư Nguyên bước lên an ủi, Lục Nham bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi thôi, cậu là ông chủ, mất tiền cũng là cậu mất tiền! Đằng nào cũng không phải là đốt tiền của tôi.”
Lúc này Lăng Hàm mới biết Lục Tư Nguyên chính là người đầu tư, cậu trợn to hai mắt: “Anh bỏ vốn sao?”
Lục Nham nói: “Vốn là cậu ta quay, cậu ta xây dựng ê kíp, không phải giờ cậu mới biết đấy chứ?”
Lăng Hàm: “...”
Quả thực cậu không hề biết mà!
Cậu đã nói tại sao cậu lại may mắn đến mức lọt vào mắt xanh của đạo diễn để nhận được vai nam thứ, thì ra là đi cửa sau... Lăng Hàm đột nhiên phát hiện cậu đã đi cửa sau rất nhiều lần, trước là Chu Thành đi cửa sau cho cậu đóng MV của Y Tự, “Vô Huyền” là nhờ Đường Tập đi cửa sau, bây giờ “Hạ Thiên” lại là nhờ Lục Tư Nguyên...
Lẽ nào trên đời này không có một đạo diễn nào chọn cậu chỉ đơn giản là vì nhìn ra được tài năng của cậu chứ không phải nhìn bối cảnh phía sau cậu sao?
Lăng Hàm âm thầm hò hét trong lòng, sau đó lại tự khinh bỉ chính mình, trong giới giải trí chẳng phải đều là như vậy sao, giả vờ giả vịt cái gì chứ?
Sau khi xác nhận quan hệ với Lục Tư Nguyên, có rất nhiều chuyện Lục Tư Nguyên không gạt cậu nữa, thậm chí còn dẫn cậu đến những bữa tiệc cực kì cá nhân, giới thiệu cậu cho bạn bè của mình. Người đầu tiên chính là Lục Nham.
Hai tròng mắt của Lục Nham muốn rớt xuống, anh ta nhìn Lục Tư Nguyên rồi lại nhìn Lăng Hàm, không tin nổi: “Hai người thật sự đến với nhau?”
Hai người họ đồng thời gật đầu.
Lục Nham lập tức bừng tỉnh: “Thảo nào cứ luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người là lạ.”
Lục Tư Nguyên nhìn Lục Nham rồi quay sang nói với Lăng Hàm: “Giới thiệu một lần nữa, đây là anh họ của anh, Lục Nham.”
Lăng Hàm đã sớm có cảm giác hai người có quan hệ, dù sao cũng đều là họ Lục khó tránh khỏi sẽ liên tưởng một chút, hiện giờ đã được chứng minh.
“Về sau xin giúp đỡ nhiều hơn... tôi nên gọi cậu là gì đây? Em dâu?” Lục Nham trêu đùa.
Lục Tư Nguyên lập tức quát lớn trước khi Lăng Hàm xù lông: “Đừng nói bậy bạ, cậu ấy không phải phụ nữ.”
Lăng Hàm thấy Lục Tư Nguyên giúp mình ra mặt liền thu lại câu nói sắp nói ra miệng.
Lục Nham bị quát liền sờ mũi một cái: “Xin lỗi, tôi không hiểu lắm kiểu quan hệ của các cậu, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.”
Lăng Hàm nghĩ cũng đúng, Lục Nham không phải cố ý nói vậy nên cũng thoải mái hơn: “Không sao, không sao đâu.”
“Về sau cứ gọi cậu ấy là Lăng Hàm là được rồi.” Lục Tư Nguyên nói.
Lăng Hàm cảm thấy Lục Tư Nguyên rất tốt, có rất nhiều chuyện không cần nhắc anh cũng biết nên giải quyết thế nào, cũng nguyện ý bảo vệ cậu, cậu bớt lo bớt mệt.
Lúc ở trường quay còn kiềm chế, nhưng về đến khách sạn là bắt đầu làm sằng làm bậy không cần để ý gì, chỉ hận không thể dính vào nhau từng giây từng phút. Thời gian không lăn lộn trên giường thì đa phần là Lăng Hàm nói chuyện, Lục Tư Nguyên nói ít một chút nhưng vẫn lắng nghe những gì Lăng Hàm nói, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến.
Thời gian trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Có đôi khi Lăng Hàm cảm thấy như mình đang mơ, rất sợ khi tỉnh lại tất cả sẽ quay về điểm xuất phát, nhưng khi mở mắt thấy khuôn mặt đang say giấc ngủ bên cạnh thì trong lòng cậu cảm thấy thỏa mãn không thôi.
Cậu bỗng hiểu ra vì sao lúc cậu đả kích Chu Bắc Hiền và Y Tự chẳng hề có chút vui vẻ nào, bởi vì báo thù không thể cho cậu niềm vui thật sự. Giống như một người luôn ghen tị với một người xuất sắc, cứ nghĩ rằng người nọ nghèo túng rồi mình sẽ vui vẻ nhưng sự thực lại không như vậy, bởi vì sẽ luôn có người càng xuất sắc hơn xuất hiện. Cách tốt nhất đó là để mình cũng trở nên ưu tú, đây mới là cách giải quyết từ gốc rễ.
Sự hận thù của cậu đối với Chu Bắc Hiền xuất phát từ sự phản bội cùng đả kích, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất chính là yêu không đủ.
Nếu như gặp được người mình yêu thật lòng thì những cái mất đi sẽ quay trở lại, nỗi đau vì bị phản bội cũng sẽ dần phai nhạt.
Lăng Hàm rất may mắn đã gặp đúng người.
Có câu nói rất hay, đời người có ai chưa từng yêu phải kẻ khốn nạn?
Những cái xấu qua đi thì điều tốt đẹp mới có thể đến, cứ để qua khứ theo gió cuốn trôi đi.
Tinh thần của cậu càng ngày càng tốt, sau khi những suy nghĩ tiêu cực biến mất thì quả thực Lăng Hàm trở nên tươi cười rạng rỡ hơn hẳn. Mãi cho đến một ngày Lục Tư Nguyên đột nhiên nói với cậu: “Đổng Nam đồng ý làm chứng cho chúng ta rồi.”
Lăng Hàm hơi ngẩn ra, suýt chút nữa cậu đã quên béng mất chuyện của Đổng Nam.
“Thật vậy sao?” Cậu rất vui vì nỗi oan kia có thể được rửa sạch, càng vui hơn khi thấy Lục Tư Nguyên vẫn luôn để chuyện của cậu ở trong lòng, thậm chí còn để ý hơn cả chính cậu, lại còn chủ động đi làm, cuối cùng thực hiện được.
Lăng Hàm càng nhìn người trước mặt càng thấy đáng yêu, cậu không nhịn được hôn anh một cái.
Lục Tư Nguyên bị hành động bất ngờ của Lăng Hàm làm cho kinh ngạc, anh đưa tay ôm chầm lấy cậu: “Vui vậy sao?”
Lăng Hàm cười: “Đương nhiên.”
Lục Tư Nguyên cho là cậu vui vẻ vì nỗi oan có cơ hội được rửa sạch, cậu vui thì anh cũng vui nên trong lòng đang âm thầm tính toán xem đẩy nhanh tiến độ chuyện này thế nào, giải quyết chuyện này cho xong.
Hai người bắt đầu hôn qua hôn lại rồi dính vào nhau lăn lộn.
Hai tuần sau, những cảnh quay ở thị trấn nhỏ này kết thúc, Boss Lục cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ ngơi rồi không chờ nổi muốn mang Lăng Hàm ra ngoài du lịch nhưng lại bị Lăng Hàm từ chối. Tuy rằng cậu rất muốn đi du lịch riêng với Lục Tư Nguyên nhưng chuyện công việc vẫn phải làm.
Ví dụ như trước hết phải về công ty báo một tiếng, tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ của GMG.
Lục Tư Nguyên bất đắc dĩ đồng ý về công ty với cậu, giục cậu mau làm nhanh lên một chút. Lăng Hàm bị anh bám đến nỗi hết cách, nhưng không thể không chú ý đến ảnh hưởng của anh cho nên phải khuyên can mãi để anh ở lại bãi đậu xe còn cậu vội vàng chạy vào GMG.
Công việc xử lý xong không đến nửa giờ, cậu vừa mới ra khỏi công ty, đang muốn chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm thì lại bất ngờ có một người chặn đường cậu.
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm kêu một tiếng.
Má nó, là Chu Thành!
Thời gian qua cậu như sống trong mật ngọt, bị Lục hồ ly mê hoặc quá mức nên chẳng những quên mất Đổng Nam mà còn suýt nữa quên cả Chu Thành.