“Ui...” Người trong lòng nhíu mày, xem ra thật sự bị đau.
Lục Tư Nguyên âm thầm cười nhạt, sự đau đớn này chẳng bằng một phần vạn những gì anh cảm nhận.
Anh nhìn người mà anh tưởng chừng như đã đánh mất nhưng tìm lại được này, sau khi sự hưng phấn kịch liệt qua đi thì chính là sự oán hận cùng tức giận. Hận vì người này vậy mà chẳng chịu nói ra sự thật, hận cậu đã lừa dối anh lâu như vậy, hận vì cậu khiến anh cảm thấy như đang phản bội Bạch Tử Sách mà áy náy thống khổ, hận cậu dụ dỗ anh nhiều lần nhưng lại vờ vô tội...
Không muốn nhịn nữa.
Anh bất ngờ dùng một tay đẩy người trong lòng ra ngoài, rất mạnh.
Lăng Hàm vẫn còn đang xoắn xuýt vì lời nói của Lục Tư Nguyên lại đột nhiên bị đẩy ra, quả thực là vừa sợ hãi vừa không hiểu có chuyện gì.
Cậu lảo đảo lùi lại, không cẩn thận đụng vào giường rồi cứ thế ngã ngồi xuống giường, nửa ngày sau cũng không bình tĩnh nổi. Lăng Hàm khiếp sợ nhìn Lục Tư Nguyên đã thấy sắc mặt của anh đen lại, biểu cảm lạnh lùng, bộ dạng lạnh lùng kiểu “đừng đứa nào chọc tao”.
Mẹ nó, Lục khổng tước lại phát điên cái gì thế?!
Một giây trước còn diễn vẻ chân tình khiến cậu cảm động đến suýt khóc, cũng muốn bày tỏ sẽ ở bên anh cả cuộc đời, nhưng một giây sau đó đã trở mặt đẩy cậu ra.
Là con người tuyệt đối không thể nhịn!
Lăng Hàm nổi cơn điên, kể cả có là người trong lòng thì cũng sao chứ, không thể nhịn được thì vẫn là không thể nhịn, nếu Lục Tư Nguyên vẫn không thể sửa được cái tính cách điên rồ này, ông đây tuyệt đối sẽ không để yên!
“Anh làm cái quái gì thế hả!” Lăng Hàm đứng dậy khỏi giường, nắm chặt tay nói: “Lục Tư Nguyên, tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy nhé.”
Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, nhướn mày đáp: “Câu này tôi trả lại cho em, trước đây tôi thấy em giống Husky, giờ tôi thấy em ngu ngốc tới nỗi còn không bằng cả Đại Bạch.”
Đậu má! Thế này còn nhịn được nữa chắc?
Trán Lăng Hàm nổi gân xanh, đằng nào anh cũng đã biết thân phận của cậu rồi, không cần phải nhịn nữa: “Anh nói năng kiểu gì đấy hả? Kiếp trước tôi đã muốn hỏi anh rồi, tại sao anh cứ ngứa mắt với tôi thế? À, còn mắng tôi là chó nữa, tôi đắc tội anh sao?”
“Đương nhiên là em đắc tội với tôi rồi.” Lục Tư Nguyên cao ngạo hất cằm: “Đó là vì em ngu hết thuốc chữa.”
Quả thật Lăng Hàm muốn giận điên lên, đây là chuyện gì chứ? Không phải Lục Tư Nguyên thích cậu à, tại sao lại có thái độ như vậy? Anh thật sự thích cậu sao? Cái thái độ như này mà gọi là thích?
Uổng công cậu tin là thật!
“Tôi ngu thế quái nào được chứ?”
“Em thực sự ngu, ngu đến mức tôi thích em mà cũng không biết, không những ngu mà mắt lại còn mù mới đi thích tên khốn Chu Bắc Hiền kia.” Lục Tư Nguyên càng nói càng tức: “Không những thích Chu Bắc Hiền mà còn mập mờ với cái tên Chu Thành đó nữa! Chẳng lẽ em không biết Chu Thành phong lưu thành tính, thích chơi bời với các nghệ sĩ nam? Cũng chính vì tên đó thích chơi bời các nghệ sĩ nam cho nên mới bị cha anh ta chán ghét, rõ ràng là con trai trưởng của nhà họ Chu lại bị ghét bỏ đến mức để một đứa con ngoài giá thú như Chu Bắc Hiền có thể vào nhà, em nói xem sao em lại dây dưa với tên đó hả?”
Đương nhiên Lăng Hàm biết những chuyện này nhưng cậu không chấp nhận những lời chỉ trích đó, cậu giận dữ nói: “Chu Thành liên quan quái gì! Cái thân xác này là của Lăng Hàm, Lăng Hàm là bạn trai anh ta, có dây dưa với anh ta chẳng phải là bình thường sao?”
“Bình thường?” Lục Tư Nguyên hơi lên giọng, sự tức giận trong mắt càng tăng thêm: “Em thử nói lại lần nữa xem?”
Lăng Hàm thấy Lục Tư Nguyên đột nhiên tăng mạnh khí thế như vậy thì có hơi sợ, nhưng làm một thằng đàn ông thì sao có thể sợ chứ.
“Bình thường!” Lăng Hàm gân cổ nói.
Một giây sau đó mắt của Lăng Hàm hoa lên, cả người bị một nguồn sức mạnh áp đảo, sau lưng đập vào nệm giường mềm mại.
“Con mẹ nó...” Lời rống giận còn chưa nói xong đã bị chặn lại. Nụ hôn nóng bỏng làm đầu óc cậu choáng váng, không phân rõ phương hướng. Một tay của ai đó tàn sát bừa bãi trên người cậu, cuối cùng không nhịn được cởi đồ của cậu ra.
Lăng Hàm vùng vẫy: “Khoan đã!”
Chiều hướng phát triển này không đúng! Sắp có chuyện rồi!
Người phía trên chẳng có biểu hiện nào là nghe cậu nói cả, xoẹt xoẹt mấy cái đã cởi sạch không còn một mảnh.
“Chuyện của chúng ta còn chưa nói xong mà...” Cậu vừa mới há mồm đã bị chặn lại.
Lục Tư Nguyên hôn cực kì giỏi, giống như tia lửa bắn vào đống rơm khô, trong nháy mắt khiến não bộ của cậu cháy bừng lên. Bắt đầu từ những ngón tay rồi cháy đến ngực, cuối cùng là tới đầu óc, cả người Lăng Hàm như đang bị đốt hừng hực.
Đầu óc của Lăng Hàm bị lửa tình đốt đến mơ mơ màng màng, nhưng chút ý chí còn sót lại cuối cùng vẫn đang chăm chỉ đi tìm chân tướng - chẳng phải bọn họ đang cãi nhau sao? Thế quái nào lại biến thành như vậy?
Từng cơn điện giật tê dại khiến cả người cậu run rẩy, cơ thể rất thật thà mà có phản ứng.
Lăng Hàm: “...”
Đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Kệ xác, làm đã rồi nói sau... tỉnh rồi... cãi nhau tiếp!
Củi khô gặp lửa, huống hồ hai người họ đều có tình cảm với đối phương nên lăn lên giường rất nhanh. Thế nhưng Lăng Hàm không tính toán kĩ, cậu đã đánh giá sai thể lực của Lục Tư Nguyên, lúc đầu còn phối hợp hưởng thụ nhưng theo thời gian dần trôi cậu có chút không chịu nổi.
Lục Tư Nguyên cứ y như một động cơ vĩnh cửu, hoàn toàn không có ý ngừng lại. Được nửa đường Lăng Hàm đã đổi ý muốn chạy trốn nhưng lại bị anh bắt lấy không thả, đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Nếu như nói lần trước đầu óc không được tỉnh táo nên không lĩnh hội được nhiều, lần này toàn bộ quá trình cậu đều tỉnh táo cả, những khoái cảm như muốn hủy thiên diệt địa đánh sâu vào đại não thật quá đáng sợ.
Lăng Hàm thấy mình đã đủ lâu rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Mãi đến cuối cùng Lăng Hàm kêu cha gọi mẹ đòi ngừng lại, loạn đến mức không còn chút tình thú nào nữa thì Lục Tư Nguyên mới không thể không ngừng lại.
Lục Tư Nguyên vừa dừng, Lăng Hàm lập tức lăn ra ngủ, ngay cả sức để tức giận cũng không còn.
Ngủ thẳng đến ngày hôm sau mới tỉnh dậy tìm người tính sổ, kết quả Lăng Hàm vừa mới mở mắt phát hiện bên cạnh trống hoác, ngay cả một cái bóng ma cũng chẳng có. Cả người đau như vừa bị xe tải nghiền qua, chỗ nào đó đương nhiên đau đến không gì sánh nổi.
Lăng Hàm trợn trừng hai mắt nhìn trần nhà, một lúc lâu sau lấy tay che mặt lại, chơi ngu rồi.
Cơ thể cậu nhẹ nhàng nhàng thoải mái, có vẻ như đã được tắm rửa rồi nhưng cái cảm giác đau đớn kia không phải muốn bỏ qua là bỏ qua được.
Thực sự rất đau.
Lăng Hàm chỉ có thể nằm ngay đơ trên giường.
Tại sao tối hôm qua lại thành ra như vậy? Rõ ràng cậu đang cãi nhau với Lục Tư Nguyên, rõ ràng cả hai người họ đều bực muốn chết nhưng thế quái nào kết quả lại thành lăn giường?
Có thể lúc đầu quả thật cậu rất sướng, sướng xong chính là bị hành hạ.
Bị người ta mắng còn chưa mắng lại được đã bị làm cho cả người toàn vết thương thế này, tính kiểu gì cậu cũng là người chịu thiệt. Kể cả cậu thích Lục Tư Nguyên thì sao, thích anh đâu có nghĩa là có thể mặc kệ anh muốn làm gì thì làm!
Lăng Hàm càng nghĩ càng cảm thấy ức, càng nghĩ càng thấy điên tiết, ngọn lửa giận tối qua vốn đã được đè xuống bắt đầu cháy lên.
Không bao lâu sau, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, có người đi vào. Người nọ bước đi rất cẩn thận như là đang cố gắng không tạo ra tiếng động.
Lăng Hàm mở hai mắt, rống giận nói: “Lục Tư Nguyên!”
Vốn dĩ phải là tiếng rống giận tràn ngập khí thế mới đúng, nhưng sự thực là âm thanh phát ra không khác lắm so với tiếng mèo kêu. Tối hôm qua cậu kêu khản cổ, hiện giờ đã khản đặc cả giọng.
Lăng Hàm tức giận đấm xuống giường.
Lục Tư Nguyên vội vàng bưng một cốc nước tới, ân cần hỏi thăm: “Họng có đau không? Uống hớp nước đi!”
Lăng Hàm căm tức nhìn.
Lục Tư Nguyên khẩn trương hỏi han: “Em làm sao vậy? Còn đau không?”
Lăng Hàm nghiến răng phun ra vài chữ: “Anh thử đổi vị trí thử một lần xem?”