“Thật ra tôi...”
Cậu còn chưa nói hết đã bị Chu Thành cắt lời, anh ta nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm rồi nói: “Em có biết là em không giỏi nói dối không?”
Lăng Hàm: “...”
Cậu lúng túng rời mắt đi, có chút xấu hổ, vừa rồi quả thật cậu định nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ sớm mà đó chính là một lời nói dối.
Chu Thành đưa tay túm lấy cái cằm của cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó nói một cách chân thành: “Tôi có thể nghe được lời nói thật từ em không?”
Gương mặt của Lăng Hàm hơi ửng đỏ, ngón tay lúng ta lúng túng ngoắc vào nhau, Chu Thành hao tâm tốn sức tìm kiếm Đổng Nam, giúp cậu một chuyện lớn như vậy nhưng cậu lại nói dối anh ta, bất kể thế nào cậu vẫn là người có lỗi, nhưng nói thật thì lại quá kinh hãi, liên quan tới quá nhiều vấn đề.
Cậu khó xử.
“Nhìn tôi đi.” Thanh âm của Chu Thành rất dịu dàng khiến Lăng Hàm đang hỗn loạn quên để ý tư thế của hai người ngày càng ám muội.
Cậu hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt của anh ta, nói: “Anh có tin rằng có ma quỷ trên đời này không?”
Để báo đáp, cậu vẫn nên nói thật thì hơn!
Có lẽ Chu Thành hoàn toàn không ngờ Lăng Hàm sẽ nói như vậy nên hơi sững sờ, thậm chí còn nở nụ cười. Anh ta không nói gì nhưng Lăng Hàm nhìn ra được ý phủ nhận của anh ta từ nụ cười ấy, cậu âm thầm thở dài.
Đang muốn nói gì đó, đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một người vội vàng chạy vào nói với Chu Thành: “Chu tổng, Đổng Nam chạy rồi!”
Cái gì?!
Bầu không khí mập mờ lập tức bị quét bay, Lăng Hàm đứng phắt dậy, nói: “Chạy? Sao cậu ta lại chạy?"
Người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen toát đầm đìa mồ hôi lạnh trên trán, cuống quýt giải thích: “Vừa rồi lúc đi ra vẫn bình thường, tên đó nói với chúng tôi rất nhiều, lại còn nhờ vả sau này chăm sóc cậu ta nhiều hơn nên chúng tôi buông lỏng cảnh giác, vừa mới đặt chân ra cửa cậu ta liền bảo thấy bạn nên muốn qua đó chào hỏi, tôi đồng ý, ai mà ngờ...”
Chuyện về sau không khó đoán, chắc chắn Đổng Nam nhân cơ hội chạy mất.
Lăng Hàm rất ngạc nhiên, cậu không rõ vì sao Đổng Nam lại phải chạy trốn, vừa rồi rõ ràng đã đồng ý rồi cơ mà, hơn nữa Chu Thành cũng đã đồng ý cung cấp chỗ ở, bảo vệ, Lăng Hàm thật sự không nghĩ ra vì sao cậu ta phải chạy trốn.
Có điều sự thực sờ sờ ngay trước mắt, không thể không tin. Lăng Hàm lập tức phản ứng lại, rất có thể Đổng Nam cũng chỉ ra vẻ bằng lòng để sau đó tìm cơ hội chạy trốn giống như vừa rồi Chu Thành đồng ý để ứng biến tình hình.
Ngay từ lúc bắt đầu, Đổng Nam chưa hề có ý định hợp tác với họ, giống như ngay từ đầu Chu Thành đã không có ý định cho cậu ta một kết cục tốt đẹp.
Trong cuộc đàm phán của hai kẻ quỷ quyệt này chỉ có Lăng Hàm tin vào lời nói bậy của hai người họ.
Nhưng hiện giờ Lăng Hàm đã nhận ra rồi, cậu vừa tức giận lại vừa khổ sở.
Sắc mặt của Chu Thành cũng rất khó coi, anh ta bị một tên trai bao nhỏ nhoi đùa bỡn như vậy chẳng khác nào tát một cái tát thật mạnh vào mặt anh ta cả.
“Tìm ngay lập tức!” Thanh âm của anh ta trầm khàn: “Gọi toàn bộ người tới đây, nhất định tên đó chưa chạy xa!”
Ra lệnh một tiếng, người đàn ông mặc đồ đen lập tức chạy đi tìm người. Lăng Hàm cũng đuổi theo, tốc độ của cậu rất nhanh hơn nữa động tác vượt ngoài dự đoán của Chu Thành, cho nên anh ta không kịp đuổi theo cậu.
“Lăng Hàm!”
“Tôi cũng đi tìm!” Lăng Hàm bỏ lại một câu như vậy rồi chạy thẳng ra ngoài.
Cảm giác phẫn nộ đan xen lo lắng như con rắn độc giấu kín trong lòng đột nhiên chui ra ngoài cắn thẳng vào trái tim của Lăng Hàm, khiến cậu khó có thể giữ được bình tĩnh. Hiện giờ trong đầu Lăng Hàm chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là nhất định phải tìm được Đổng Nam, bằng không cậu sẽ mất đi cơ hội minh oan cho chính bản thân mình.
Lăng Hàm nhớ lại mọi thứ để suy luận dấu vết, ngay từ khi bước chân vào cửa Đổng Nam đã nói “cũng có người” đang đi tìm cậu ta, hẳn là lúc đó cậu ta đã nhận ra rằng không chỉ có một mình Lăng Hàm cùng Chu Thành điều tra cái chết của Bạch Tử Sách nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ ra còn có ai có thể sẽ đi điều tra chuyện này, nghĩ tới nghi lui cũng chỉ có thể là người biết chuyện năm đó, mà người biết chuyện năm đó chẳng cần nghĩ cũng biết là ai.
Suy nghĩ kĩ một chút, Chu Thành cho người truy tìm Đổng Nam trên cả nước, náo động lớn như vậy, chẳng lẽ Chu Bắc Hiền lại không hay biết gì?
Năm đó Đổng Nam cầm tiền rồi chạy đi đâu chẳng ai biết, cậu ta cẩn thận như vậy ắt phải có nguyên nhân đằng sau. Xét theo phong cách làm việc của Chu Bắc Hiền thì chuyện hắn để lại một mối họa lớn như Đổng Nam đã đủ khiến Lăng Hàm bất ngờ lắm rồi, đương nhiên không ngoại trừ khả năng hắn cho rằng Bạch Tử Sách đã chết, sẽ không có ai đi tìm trong sạch cho Bạch Tử Sách cho nên mới bỏ qua cho Đổng Nam. Nhưng cũng có thể là Đổng Nam tự mình chạy thoát khỏi tầm tay của Chu Bắc Hiền, hơn nữa không ai lên tiếng cho Bạch Tử Sách nên không giải quyết được gì.
Hiện giờ Đổng Nam đã xuất hiện, Chu Thành cho người điều tra, Chu Bắc Hiền sao có thể bình chân như vại?
Càng nghĩ càng thấy chính xác.
Cẩn thận nhớ lại thì sau khi Chu Thành đưa ra yêu cầu, phản ứng đầu tiên của Đổng Nam khi nghe được phải giúp Bạch Tử Sách minh oan chính là từ chối, nhanh đến mức hầu như không phải nghĩ. Nhất định Đổng Nam biết rằng nếu làm như vậy sẽ phải trả một cái giá đắt đến không chịu nổi cho nên mới từ chối một cách triệt để như vậy, hiện giờ cậu ta không thèm để tâm đến sự bảo vệ cùng tiền của Chu Thành đưa ra lại càng chứng minh rõ điểm này.
Lăng Hàm không ngừng chạy về phía trước, chạy khỏi quán bar lại tiếp tục chạy trên đường cái.
Trong bóng đêm thăm thẳm, con đường quán bar khu Nam lại sáng trưng ánh đèn, vô số những ngọn đèn nhấp nháy tạo nên bầu không khí ám muội lại có chút chán chường. Có rất nhiều người trẻ tuổi tới lui trên con đường này, dường như đều có chút men say.
Lăng Hàm tìm vài người có bóng lưng tương tự nhưng đều không phải Đổng Nam, cậu mờ mịt đứng giữa đường.
Về mặt lý trí cậu biết tìm một người giữa một biển người mênh mông thế này chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể, chẳng thể có kết quả, nhưng nếu cậu không làm gì mà chỉ đứng chờ một chỗ rồi chờ người khác làm giúp thì cậu lại không chịu nổi.
Vốn dĩ đây là chuyện của cậu, tại sao lại phải để người khác giúp đỡ?
Nhưng cậu cảm thấy rất lạnh, cả người lạnh toát, một cảm giác thất vọng to lớn giống như đám mây bao phủ lấy cậu, khiến cậu có cảm giác sức lực của bản thân không ngừng biến mất.
Lăng Hàm biết rằng bản thân mình đang rơi vào tâm trạng tiêu cực bất ổn, cậu cố gắng vực dậy chính mình - không được nản lòng, đã có thể tìm được Đổng Nam một lần thì ắt có thể tìm lại được lần thứ hai.
Cậu thở phì phò rồi tiếp tục chạy, đủ loại tâm tình như đang cháy hừng hực trong mạch máu, những ký ức xưa bị Đổng Nam làm cho sống lại, lúc thì cậu nghĩ đến chuyện kiếp trước, lúc lại nghĩ đến những chuyện kiếp này, loạn thành một đống.
Lăng Hàm tìm vô số người nhưng đều không phải, nỗi tuyệt vọng ngày càng lớn. Bất tri bất giác cậu chạy đến một con hẻm nhỏ, nó tối đen, cậu đã không còn sức để chạy tiếp nữa rồi nên chán nản dựa vào tường, càng nghĩ càng thấy khổ sở, đột nhiên Lăng Hàm hung hăng đấm mạnh vào tường, cố gắng giảm bớt trạng thái lo lắng của mình lúc này.
Đúng lúc ấy, Lăng Hàm nghe được tiếng cãi nhau phía trước, ngày càng gần.
“Buông ra, buông tôi ra!”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Lăng Hàm vội vàng ngẩng đầu, hai mắt mở to nhìn thẳng vào bóng tối, trong lòng thầm hy vọng những gì mình nghe được không phải ảo giác.
“Tôi cầu xin anh thả tôi đi mà! Thật sự không phải tôi, oan có đầu nợ có chủ...” Thanh âm cầu xin nọ làm hai mắt của Lăng Hàm sáng lên, cơ thể vốn mệt mỏi rã rời như được rót vào một luồng sức mạnh, cậu chạy thẳng về phía trước.
Trong lúc chạy đi, Lăng Hàm nhìn thấy trong bóng tối phía trước mơ hồ bóng hai người, một người cao lớn thon dài còn một người nhìn yếu hơn nhiều, người cao lớn kia quây bóng người nhỏ yếu như thể diều hâu đang vồ lấy gà con kéo đi.