Tuy rằng sau khi sống lại, tính cách của Lăng Hàm thay đổi rất nhiều, ví dụ như không kiêu căng tự phụ, không coi thường người khác nữa nhưng từ tận sâu trong tâm khảm vẫn luôn ẩn náu vài phần ngang bướng, ngạo mạn. Cậu vốn thấy hơi tự ti với Lục Tư Nguyên, rồi lại cảm thấy hối hận không thôi vì làm ra cái chuyện tình một đêm ngu xuẩn kia, nhưng khi Lục Tư Nguyên thật sự ra tay với cậu, những cảm xúc tiêu cực ấy lại bốc hơi hết, thay vào đó là cơn tức giận “ông đây không phải kiểu người mặc ai thích bóp nặn gì thì bóp nặn”.
Đúng, tôi thừa nhận tôi thích anh, thừa nhận là tôi không xứng với anh, nhưng anh cũng đừng có bức ép tôi!
Người thích tôi đầy ra đấy, không đến lượt anh phải dạy dỗ tôi đâu!
Cơn giận đang thiêu đốt, Lăng Hàm gào lên: “Buông tay ra!”
Lục Tư Nguyên vẫn đè cậu như cũ.
“Cút!” Lăng Hàm quát, đưa tay lên đẩy Lục Tư Nguyên.
Tay còn lại của Lục Tư Nguyên nhanh chóng tóm lấy cậu, khiến cậu đẩy hụt.
Thật ra Lăng Hàm cũng không phải thật sự muốn đẩy anh, dù sao Lục Tư Nguyên cũng không làm hại gì đến cậu, chỉ riêng ơn huệ đối phương nhiều lần giúp mình thì cậu đã không ra tay nổi rồi. Cậu chỉ muốn bảo đối phương tránh ra, bị đè thế này khiến cậu rất khó chịu.
Nhưng Lục Tư Nguyên lại cường thế, ngang ngược khống chế tất cả các động tác của cậu, Lăng Hàm giận lắm, cậu lớn tiếng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì… ưm…”
Lăng Hàm trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
Gương mặt trước mắt gần sát lại, gần đến mức khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Trên môi truyền tới cảm giác ấm nóng, lực mút khiến cậu hơi đau.
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lục Tư Nguyên… Lục Tư Nguyên đang hôn cậu?
Anh đang hôn mình sao?
Đầu óc như rơi vào trạng thái chết máy, không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ này, chỉ có một suy nghĩ luẩn quẩn, múa may trong đầu cậu, lại không thể hiểu được, không thoát khỏi nó dược. Nó như một câu hỏi toán tầm cỡ quốc tế, căn bản không thể giải được.
Qua một lúc lâu sau, cảm giác trên môi cuối cùng cũng biến mất.
Gương mặt áp sát kia cũng dần lui ra, hơi thở dồn dập, anh nói: “Giờ thì đã nhớ ra chưa?”
Lăng Hàm mờ mịt “a” một tiếng, nhưng vẫn đang ở trên mây.
Trên mặt Lục Tư Nguyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh nhéo nhéo gương mặt ngốc nghếch của cậu, khẽ cười bảo: “Người đêm hôm đó lên giường với cậu là tôi.”
Lăng Hàm: “…”
Trên đỉnh đầu cậu như có ai đó ném một quả bom nguyên tử xuống, cậu hoàn toàn bị nổ cho choáng váng rồi. Cậu hé miệng, nhưng lại chẳng thể thốt ra nổi một chữ nào.
Cậu vừa mới nghe thấy gì vậy? Lục Tư Nguyên nói gì cơ? Tai cậu có vấn đề à? Bị ảo giác hả?
Có phải uống nhiều quá xong bị để lại di chứng không?
Lăng Hàm trợn tròn mắt, “hả” một tiếng, nhưng chắc vì quá kinh ngạc nên giọng cậu cũng bị biến đổi nghe rất kỳ quặc.
Có lẽ bị biểu cảm của cậu chọc cười, Lục Tư Nguyên cười rộ lên, lại nhéo nhéo mặt cậu, cúi đầu xáp lại tai cậu nói: “Tôi nói, hôm đó người lên giường với cậu là tôi, nghe rõ chưa?”
Lăng Hàm: “…”
Á á á á á!
Trong đầu có một người tí hon đang ôm đầu gào thét, chạy tới chạy lui điên cuồng.
Cuối cùng Lăng Hàm cũng từ trạng thái chết máy hồi phục lại bình thường, nghe hiểu được lời Lục Tư Nguyên nói, mắt cậu trợn tròn, miệng lắp bắp: “Anh nói… anh nói tối hôm đó là anh?”
Lúc này Lục Tư Nguyên cũng chịu buông cậu ra, vừa bất lực vừa giận nói: “Nếu hôm đó tôi không xuất hiện, có phải ai cũng có thể lên giường với cậu không?”
Lăng Hàm cúi đầu, hơi chột dạ.
“Sau này không được làm ra loại chuyện đó nữa.” Lục Tư Nguyên lên tiếng.
Lăng Hàm ngẩng đầu lên.
Lục Tư Nguyên kéo tay cậu, khẽ nói: “Chúng ta hẹn hò đi, được không?”
Bị nã pháo hết lần này tới lần khác khiến Lăng Hàm chết lặng, nhiều khi quá mong muốn một điều gì đó, cầu không được lại trằn trọc vì nó, cuối cùng lúc nó bất ngờ ập đến thì lại không thấy vui như tưởng tượng.
Vì nó quá huyền ảo, không chân thực.
Trước kia đau khổ theo đuổi cũng không có được, sao có thể tự động dâng tới tận cửa thế này?
Nhất định là giả.
Chắc vì thấy Lăng Hàm im lặng quá lâu, niềm kỳ vọng ban đầu của Lục Tư Nguyên dần biến thành lo âu, anh nắm lấy tay Lăng Hàm: “Cậu không đồng ý à?”
Lăng Hàm mờ mịt nhìn tay hai người nắm vào nhau. Cậu không dám tin, điều này không thể trách cậu được, vì trước đó Lục Tư Nguyên đã thể hiện sự bất mãn, không chấp nhận dành cho cậu, thậm chí còn từ chối cậu, giờ chỉ vì một lần lên giường lại tiếp nhận cậu, bất luận có thế nào cũng khiến người ta không yên tâm nổi.
Lăng Hàm vô thức lắc đầu.
Lục Tư Nguyên buông tay cậu ra, ánh sao trong đôi mắt dần nhạt đi: “Cậu không thích tôi sao?”
Lăng Hàm không biết nên giải thích tâm trạng sục sôi và phức tạp lúc này của mình thế nào, cậu biết nếu giờ chấp nhận lời bày tỏ của Lục Tư Nguyên, vậy thì sau đó cậu sẽ cảm thấy bất an, cậu không chắc loại cảm giác bất an ấy liệu có gây ra những tổn thương khác hay không. Cậu biết rõ mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Sự im lặng chết chóc khiến hy vọng cuối cùng trong mắt Lục Tư Nguyên biến mất, anh lùi lại hai bước, quay người, lạnh nhạt nói: “Cậu thích Chu Thành, đúng không?”
Đề tài tự dưng chuyển sang Chu Thành khiến Lăng Hàm không kịp trở tay, cậu cuống lên: “Không hề.”
Lục Tư Nguyên quay lưng lại với Lăng Hàm nên cậu không thấy được biểu cảm của anh, qua một hồi lâu sau, anh quay lại, trên mặt rạng nét cười: “Chúng ta không nói cái này nữa, dù cho không thể thành người yêu thì cũng có thể làm bạn mà nhỉ?”
Lăng Hàm mông lung gật đầu, tâm trạng vẫn loạn cào cào.
Tối hôm đó, hai người vẫn ở cùng một phòng, Lục Tư Nguyên nói rất ít, trông có hơi chán chường… hoặc có lẽ là cậu bị ảo giác. Một người luôn cao ngạo như anh sao có thể có lúc chán chường được? Nhưng khi nghĩ đến chuyện có thể vì đây là lần đầu tiên anh bị từ chối thì cậu cũng thấy hơi thấu hiểu. Đàn ông đều vậy cả, bất kể có thích đối phương hay không, nếu bị từ chối trước thì đều sẽ rất khó chịu. Cảm giác khó chịu ấy không phải là yêu, mà xuất phát từ đau khổ vì lòng tự tôn bị đả kích.
Lúc Lăng Hàm rúc trong chăn lại thấy hơi hối hận, trong đầu bất giác nghĩ tới triền miên ngày hôm đó, nhớ tới khoái cảm như muốn chết ấy, cơ thể cậu dần nóng lên.
Cậu bấu cánh tay mình, miễn cưỡng đè những suy nghĩ linh tinh kia về lại trong đầu.
Đến giờ cậu vẫn không dám tin người lên giường với cậu lại là Lục Tư Nguyên!
Sao anh lại có thể làm vậy được?
Sao anh có thể làm thế với một đứa bết bát như mình?
Lăng Hàm trằn trọc trở mình, không tài nào ngủ nổi.
Sau đó, quá trình quay phim rất thuận lợi, vì từng từ chối Lục Tư Nguyên nên mỗi lần gặp anh, cậu đều thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cùng ở chung một phòng, thỉnh thoảng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Tư Nguyên đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn đến mức da đầu cậu tê dại, mà điều duy nhất cậu có thể làm chính là vờ như không phát hiện ra.
Thói quen của hai người rất tốt, cũng phối hợp với nhau rất ăn ý, không có thói quen xấu mà đôi bên không thể chịu nổi. Nếu hai người thật sự là người yêu, thật sự rất xứng đôi vừa lứa.
Nhưng Lăng Hàm lại không thể quên được vẻ lạnh lùng hà khắc của Lục Tư Nguyên lúc anh tuyệt tình, sự cay nghiệt đó khiến cậu rụt rè, bất an. Thường ngày, Lục Tư Nguyên không bao giờ nổi cáu, nhưng lúc anh thật sự phát điên, nhất định là đã nắm được tất cả chứng cứ, khiến người ta không thể cãi lại, mà thái độ của anh cũng sẽ cực kì ác liệt.