Lục Tư Nguyên lẳng lặng đi tới đứng bên cạnh nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay tôi gặp Chu Thành ở công ty.”
Lăng Hàm giật mình, động tác trên tay hơi dừng một chút, sau đó làm bộ như chẳng vấn đề gì nói: “Ồ, làm sao vậy?”
“Hình như anh ta đổ bệnh, vừa mới từ bệnh viện về.” Lục Tư Nguyên nói rất bình thản như đang nói một chuyện rất bình thường.
Lăng Hàm nói: “Gần đây thời tiết có hơi lạnh, rất dễ bị bệnh.”
Lục Tư Nguyên nói: “Cái tôi muốn nói là cậu mặc đồ phong phanh quá, đi mặc thêm quần áo vào đi!"
Nghe đến đó Lăng Hàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười, nói: “Anh nói đúng, tôi cũng thấy hơi lạnh.”
Hiện giờ chưa mở hệ thống sưởi nên trong nhà quả thật hơi lạnh, Lăng Hàm cảm giác cánh tay của mình nổi một lớp da gà.
Cậu nhanh chóng đến phòng khách mở ba lô của mình ra, lấy áo khoác choàng lên, thầm nghĩ: Vì sao Lục Tư Nguyên lại đột nhiên nhắc đến Chu Thành? Chẳng lẽ chuyện mình đưa Chu Thành vào bệnh viện bị phát hiện rồi?
Thấp thỏm quay lại nhà bếp, Lục Tư Nguyên đã mặc tạp dề đang đứng nấu cơm, Lăng Hàm chẳng thể làm gì khác hơn là đứng một bên nhìn.
Có điều sau đó Lục Tư Nguyên không nhắc lại chuyện Chu Thành nữa, Lăng Hàm dần dần bình tĩnh lại, nói vậy là vừa rồi Lục Tư Nguyên chỉ vô tình nhắc tới Chu Thành mà thôi!
Ăn cơm xong, Lăng Hàm cầm kịch bản bàn bạc với Lăng Hàm, cậu vội vàng thu lại mấy suy nghĩ linh tinh, nâng cao tinh thần để nói chuyện với Lục Tư Nguyên. Xét về phương diện chuyên nghiệp, Lăng Hàm với Lục Tư Nguyên hoàn toàn ngang ngửa, cực kì ăn ý.
Sự ăn ý này khiến Lăng Hàm cảm thấy trong cuộc đời này sẽ không có người thứ hai có thể thảo luận về kịch bản với cậu như vậy, một cảm giác thỏa mãn cùng cô độc rất vi diệu. Thỏa mãn vì đối phương tâm ý tương thông với mình, vì những quan điểm thống nhất nhưng lại cô độc vì khoảng cách giữa hai người.
Từ kịch bản đến nhân vật rồi đến tình tiết, bàn tới bàn lui, bất giác đã đến mười giờ, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi ăn ý kết thúc câu chuyện tại đây.
Sau khi tắm xong, Lăng Hàm chủ động ra ghế sô pha ngủ, Lục Tư Nguyên chẳng nói gì coi như là thầm chấp nhận.
Lăng Hàm nằm nghiêng trên ghế cảm thấy thế này thật tốt, cậu với Lục Tư Nguyên rất ăn ý với nhau, tiếp tục thế này cũng không tệ.
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Hàm với Lục Tư Nguyên cùng nhau ở nhà nghiên cứu kịch bản, xem phim, tìm đủ loại tài liệu sách vở cùng tư liệu điện ảnh để học tập, đùa giỡn với nhau, còn có thể cùng nhau làm cơm, cùng nhau cho Đại Bạch ăn... Thời gian như chậm lại nhưng lại trôi qua rất vội vàng, dường như mở mắt là bình minh, chớp mắt đã thấy bầu trời tối đen.
Ngày thứ tư, Lăng Hàm đang ngủ ngon đột nhiên chuông cửa vang lên, Lăng Hàm ngạc nhiên, chuông cửa nhà Lục Tư Nguyên vạn năm không kêu khiến cậu còn tưởng lắp chuông chỉ để trang trí. Hơn nữa cậu ở đây lâu như vậy nhưng ngoại trừ chính cậu và Lục Tư Nguyên thì chỉ có cô giúp việc dọn dẹp vệ sinh với Tần Vĩnh tới đây, ngoài ra không còn bất cứ ai khác. Vậy nên Lăng Hàm rất ngạc nhiên khi nghe được tiếng chuông cửa, đi mở cửa, phát hiện người đến là mấy người mặc đồng phục nhân viên giao hàng.
Hai người kia thấy Lăng Hàm cũng rất ngạc nhiên, nhưng chắc đã được huấn luyện chuyên nghiệp cho nên không hề có biểu cảm thất thố nào, chỉ hơi ngẩn ra rồi nói với Lăng Hàm: “Chào anh, chúng tôi là nhân viên giao hàng, xin hỏi anh là người ký nhận sao?”
Giao hàng?
Lăng Hàm mờ mịt nhìn theo người nọ, ở lối đi cách đó không xa có hai người khác, bên cạnh có một cái thùng rất lớn.
“Hàng gì vậy?” Lăng Hàm hỏi.
“Một cái giường lớn.” Nhân viên giao hàng nói.
Lăng Hàm ồ một tiếng, ý bảo nhân viên giao hàng kia chờ một chút, sau đó đóng cửa gọi cho Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên bắt máy rất nhanh.
“Anh Lục mua giường đấy à?”
“Ừ.” Phía bên Lục Tư Nguyên rất ầm ĩ, dường như là đang trong sự kiện nào đó.
“Anh mua giường làm gì thế?” Lăng Hàm ngơ ngác hỏi, đang yên đang lành đột nhiên mua cái giường khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Hàng ngày cậu ngủ sô pha không cảm thấy mệt mỏi sao?” Lục Tư Nguyên nói xong lập tức cúp máy.
Lăng Hàm cầm di động ngây người hồi lâu, sau đó sờ cái mũi rồi để nhân viên giao hàng đi vào.
Bọn họ vác cái thùng lớn kia vào nhà, sau đó hỏi Lăng Hàm: “Xin hỏi đặt ở đâu?”
Đặt ở đâu?
Lăng Hàm nhìn quanh bốn phía, phòng cho khách đã bị Đại Bạch chiếm đóng, phòng ngủ chính thì là của Lục Tư Nguyên, nơi cậu ở chỉ có phòng khách thôi. Thật ra Lăng Hàm rất thích phòng khách, rộng rãi sáng sủa, không gian lớn.
“Cứ để ở phòng khách đi.” Lăng Hàm đi tới vách tường sát phòng thể hình rồi bảo nhân viên để giường ở đó. Mấy người đặt cái thùng xuống rồi nhanh chóng mở ra, nhanh tay lẹ chân lấy dụng cụ ra lắp ráp, không bao lâu sau một chiếc giường theo phong cách tối giản liền xuất hiện. Tiếp đó còn có chăn nệm cũng do các nhân viên này giao tới, sau khi sắp xếp xong xuôi họ liền lễ phép rời đi.
Đại Bạch chạy từ ban công tới xoay xung quanh chiếc giường, đại khái đang tò mò không biết đây là cái gì. Thám thính xong xuôi nó nhảy lên giường, lăn lộn kêu gâu gâu.
Lăng Hàm nhìn giường cũng vui vẻ nằm lên, ôm Đại Bạch lăn lộn trên đó, sau đó cậu đứng lên vào phòng giữ đồ trong phòng Lục Tư Nguyên tìm một bộ ga giường rồi ném chăn lên.
Gặp được ổ của mình, đột nhiên Lăng Hàm cảm nhận được một cảm giác mình thật sự đang ở nơi này. Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, nó giống như cảm giác thỏa mãn khi tự mua nhà rồi tự tay trang trí từng chút một cho căn nhà của mình vậy!
Cậu chỉ là khách trong nhà Lục Tư Nguyên, trước mặt người khác Lục Tư Nguyên là nam thần mà nói đúng ra thì đúng là “nam thần” thật, có chút không nhiễm khói lửa nhân gian. Nếu muốn nói rõ ra thì anh là một người khá trầm lắng, chỉ có lúc nói tới chuyện nghề nghiệp mới có thể nói nhiều hơn một chút, biểu cảm cũng đa dạng hơn một tẹo, những lúc khác thì nói gãy gọn, thậm chí còn có chút khiến người ta cảm thấy khó chịu, tác phong làm việc cũng nhanh gọn.
Tổng thể mà nói, bỏ đi nghề nghiệp là ngôi sao thì anh không khác gì mấy thằng đàn ông nhạt như nước ốc mà mấy cô bé hay lên án. Hơn nữa lại còn không thích xin lỗi, đã làm sai chuyện gì thì chỉ biết im lặng, thà rằng bồi thường đến chết cũng nhất quyết không nói lời xin lỗi.
Lăng Hàm bị anh hiểu lầm đuổi đi, sau đó Lục Tư Nguyên biết đây chỉ là hiểu lầm cũng không hề xin lỗi mặc dù Lăng Hàm cũng chẳng hề chờ mong anh nói điều này.
Nhưng thi thoảng Lục Tư Nguyên cũng rất hiểu ý, xuống bếp làm cơm, thuận tiện mua cho Lăng Hàm cái gì đó.
Hiện tạo là mua cái giường.
Xế chiều Tần Vĩnh có tới, anh ta thấy cái giường kia liền mỉm cười với Lăng Hàm: “Có thích không?”
Lăng Hàm “à” một tiếng, hiểu ra: “Anh mua à?”
Tần Vĩnh gật đầu, đi tới sờ cái giường: “Tạm được, là tôi nhờ bạn mua đó nhưng là do Tư Nguyên đặc biệt chọn cho cậu.”
Lăng Hàm ngẩn ra.
“Có thích không?” Tần Vĩnh lại hỏi.
Lăng Hàm gật đầu, quả thật là cậu rất thích chiếc giường này, mà kể cả có không thích thì cũng không đến lượt cậu nói.
“Nếu như cậu không thích có thể trả lại.” Tần Vĩnh nói.
Lăng Hàm lắc đầu: “Không cần đâu.” Đùa à, ăn nhờ ở đâu sao có thể làm như thế.
Cậu ngẫm nghĩ một chút, mãi vẫn không hiểu vì sao Lục Tư Nguyên lại đột nhiên mua cho mình cái giường này thế nên cậu hỏi: “Vì sao đột nhiên...”
Tần Vĩnh như cười như không nhìn cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi nói: “Cái này phải hỏi cậu thôi.”
“Hỏi em?” Lăng Hàm vô cùng ngạc nhiên.
“Ừ.” Tẫn Vĩnh gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút mập mờ: “Nghĩ xem hai người bọn cậu ở chung lâu như vậy mà lại không ngủ chung một giường, cậu ta hết cách, không thể làm gì khác hơn là mua thêm một cái giường nữa chứ sao.”
Lăng Hàm: “...”
Lăng Hàm kinh ngạc đến mức không biết nên phản ứng thế nào.
Tần Vĩnh cười ha hả: “Nói đùa thôi, nhìn vẻ mặt của cậu thế kia chắc không phải tưởng thật chứ?!”
Lăng Hàm: “...”