Mã Bằng Ba lập tức phản ứng được: “Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Trước khi đi không quên trừng mắt với người vợ đứng bên cạnh một cái rồi cúi đầu vội vã chạy xuống tầng, biến mất trước ánh mắt vui vẻ khi thấy người khác gặp họa của đám đông.
Lúc này Chu Bắc Hiền mới lên tiếng: “Hay là, chúng ta cũng xuống trước đi. Y Tự là nghệ sĩ của tôi, tôi sẽ xử lý.”
Hắn đã lên tiếng thì đám đông cũng không tiện nói gì, đành lục tục xuống tầng. Lăng Hàm thức thời theo họ xuống sảnh lớn.
Cậu không rõ Chu Bắc Hiền sẽ nói gì với Y Tự, cậu cũng đoán được rằng Chu Bắc Hiền sẽ nghi ngờ mình, nhưng không có chứng cứ thì hắn cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa, Y Tự động tay động chân trước, chẳng qua cậu chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.
Vừa xuống tầng chưa bao lâu, đột nhiên có người vỗ vai cậu từ đằng sau, Lăng Hàm quay người lại, thấy Chu Thành tươi cười đứng sau lưng mình, hất hất cằm với cậu, tỏ ý bảo cậu qua chỗ khác nói chuyện.
Lăng Hàm nhướn mày, trông Chu Thành có vẻ không chịu từ bỏ ý định, đành phải theo anh ta vào một góc.
Sau khi xảy ra chuyện Mã Bằng Ba, người trong sảnh có vẻ không tập trung, tuy vẫn hòa nhã và ồn ào như thường, nhưng họ âm thầm bàn tán về chuyện vừa xảy ra, đồn đoán về tình tiết tiếp theo đó.
Chu Thành mặc vest đen rất vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao lớn của anh ta, vừa nho nhã vừa lưu manh. Anh ta cao hơn Lăng Hàm nửa cái đầu, khi anh ta cúi xuống nhìn cậu, nụ cười đểu giả rất giống như kẻ bề trên đang đùa giỡn người khác.
“Chu tổng lớn có chuyện gì không?”
“Đừng gọi tôi là Chu tổng lớn.” Chu Thành nhướn mày cười: “Cứ gọi tên tôi là được rồi, nếu như không chịu gọi tên tôi thì gọi anh Thành cũng được.”
Lăng Hàm: “...”
Anh ta trêu cậu như trêu phụ nữ vậy hả?
“Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.” Lăng Hàm định đi ngay nhưng bị Chu Thành giữ lại: “Đừng đi mà.”
Lăng Hàm quay đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta mau nói.
Chu Thành đè thấp âm lượng: “Chuyện này thực sự không liên quan gì đến cậu à?”
Lăng Hàm đáp: “Chu tổng lớn cảm thấy sao?”
Chu Thành sờ mặt mà lắc đầu: “Không chắc chắn, cho nên mới cố tình hỏi cậu.”
Lăng Hàm hỏi vặn: “Vậy anh cảm thấy tôi nên trả lời thế nào?”
Chu Thành hỏi: “Cậu không phủ nhận hả?”
Lăng Hàm nhún vai: “Tại sao phải phủ nhận? Phủ nhận có tác dụng gì không? Khi thốt ra câu hỏi đó, không phải anh đã nghi ngờ tôi rồi à? Tôi nói thêm bao nhiêu nữa cũng vô dụng.”
Chu Thành sững sờ: “Xin lỗi, tôi không có ý này...”
Nhưng anh ta cũng không giải thích được anh ta hỏi câu này rốt cuộc có ý đồ gì, không biết nên nói tiếp thế nào.
Lăng Hàm tiếp tục hỏi: “Anh cảm thấy tôi và Y Tự có thù có oán, lần này Y Tự gặp vận hạn nên anh nghĩ khả năng lớn nhất là do tôi làm?”
Chu Thành á khẩu, trông có vẻ anh ta nghĩ như thế thật.
Lăng Hàm hỏi tiếp: “Mà có phải do tôi làm hay không thì có liên quan gì đến anh?”
Chu Thành giơ tay đầu hàng: “Xin lỗi xin lỗi, là tôi quá đường đột, tôi không nên hỏi câu này. Có lẽ cứ gặp phải chuyện liên quan đến cậu là IQ của tôi sụt giảm. Nếu như tôi làm tổn thương cậu thì tôi chân thành xin lỗi.”
Lăng Hàm đáp: “Tôi đi trước đây.”
Chu Thành không dám kéo cậu lại nữa, có phần thất vọng. Lăng Hàm vừa đi chưa được mấy bước thì anh ta đột nhiên bước vội tới, giữ cậu lại.
Lăng Hàm quay đầu.
Chu Thành ngập ngừng: “Có thời gian ăn cùng nhau một bữa cơm không?”
Lăng Hàm cạn lời, cậu lại được mời nữa hả? Gần đây cậu trở thành một món điểm tâm ngọt ngào thơm phưng phức, ai cũng muốn cắn một miếng à?
Cậu đánh giá cẩn thận người đàn ông trước mặt, cơ thể cao lớn, vóc dáng đĩnh đạc, vừa trưởng thành vừa tràn ngập lực hấp dẫn của đàn ông, cộng thêm địa vị cao quý, đúng là một người đàn ông tốt không thể có được nhiều.
Nếu như Lăng Hàm không yêu bất kì ai, chưa biết chừng sẽ thử với anh ta, nhưng tiếc rằng trái tim cậu như hoa đã có chủ, hơn nữa người này còn là “cựu kim chủ” của cậu, có thể nào cũng không thể dính dáng tới được.
Lăng Hàm không nói năng gì, chỉ hất tay anh ta ra. Chu Thành có vẻ như muốn kéo cậu lại, nhưng Lăng Hàm không muốn dây dưa thêm với anh ta, vừa đúng lúc nhìn thấy Âu Dĩnh cách đó không xa nên vội vàng qua chào hỏi: “Âu Dĩnh.”
Thấy tình hình như vậy, Chu Thành đành phải từ bỏ ý muốn tiếp tục nói chuyện với cậu.
Lăng Hàm bước tới trước mặt Âu Dĩnh, cô nàng đang bị mấy tên đàn ông quấn lấy, nghe thấy tiếng gọi, mừng muốn hét lớn mà bước tới bên cạnh cậu, cười khẽ nói thầm: “Cậu đến đúng lúc quá, cứ tiếp tục cười với mấy người kia thêm chắc mặt tôi cứng như tượng mất.”
Lăng Hàm chớp chớp mắt: “Ai bảo cô đẹp quá làm gì?”
Âu Dĩnh chun mũi rất đáng yêu: “Nguyên một đám dê cụ, chẳng thể ưa nổi, tôi vẫn thích kiểu như cậu hơn.”
Lăng Hàm giả bộ kinh ngạc: “Hóa ra cô yêu thầm tôi à?”
Âu Dĩnh lườm lườm, giơ tay thụi cho cậu một cái: “Đừng dở hơi nữa, ai thích cậu hả? Nói ra thì... vụ này có phải cậu làm không?”
Cô nói rất khẽ.
Lăng Hàm bình tĩnh hỏi lại: “Cô cảm thấy sao?”
Âu Dĩnh lè lưỡi: “Trước khi chuyện xảy ra, cậu xin số của vợ Mã Bằng Ba, sau đó Mã Bằng Ba và Y Tự dính phốt lớn, nếu cậu nói cậu không trợ giúp ở phía sau thì còn lâu tôi mới tin.”
Lăng Hàm cười khẽ: “Là bọn họ có ý đồ xấu từ trước, muốn hẹn tôi tới phòng nghỉ để đánh thuốc rồi đưa lên giường cho Mã Bằng Ba hưởng, kết quả bị tôi phát hiện ra, tôi tráo rượu của Y Tự... Chuyện sau đó nữa thì cô biết rồi đấy.”
Âu Dĩnh mở to mắt, dường như rất ngạc nhiên vì Lăng Hàm có thể thừa nhận thẳng thắn như vậy.
“Cô ngạc nhiên cái gì?”
Âu Dĩnh lắc đầu, đánh giá Lăng Hàm từ trên xuống dưới trong chốc lát: “Tôi không ngờ hóa ra là cậu thật, đã thế cậu còn chịu thừa nhận.”
Lăng Hàm mỉm cười: “Tôi sẽ không giấu giếm gì cô.”
Âu Dĩnh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nói một câu: “Tôi chỉ có một câu dành cho tất cả những việc cậu đã làm – làm tốt lắm người anh em!”
Lăng Hàm bật cười, vỗ vỗ vai cô: “Tôi biết cô sẽ nói vậy mà.”
“Bây giờ tôi chống mắt lên xem Y Tự vươn mình đứng dậy như thế nào? Cho dù Chu Bắc Hiền muốn nâng đỡ cậu ta, chắc chắn GMG cũng không đồng ý, loại chuyện xấu xa này sẽ ám quẻ cậu ta cả đời!” Âu Dĩnh thở dài: “Như Bạch Tử Sách năm đó đường đường cũng là một ảnh đế, còn là bông hoa của giới giải trí, vì chuyện như thế này mà chật vật quá mức, thậm chí còn bị tai nạn mà qua đời, nghĩ thôi cũng thấy tiếc.”
Lăng Hàm bị gợi lại những ký ức không tốt đẹp của năm đó, cậu hít sâu một hơi, đè nén cảm giác không vui trong lòng mà nói: “Thế sự vô thường, nhân quả báo ứng, thiện ác có báo, chưa gặp quả báo chẳng qua là vì chưa đến lúc thôi.”
“Oa, cậu đổi sang theo đạo Phật từ bao giờ thế?” Âu Dĩnh bật cười.
“Tôi nói thật mà.” Lăng Hàm nghiêm túc trả lời.
Âu Dĩnh không cho là vậy, cô nàng vẫn cười, lát sau mới bảo: “Không ngờ cậu lại nói thật với tôi.”
Lăng Hàm nhún vai: “Dù sao cũng không có gì phải giấu giếm, Chu Bắc Hiền đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi. Sở dĩ tôi nói với cô, là muốn nhờ cô giúp.”
Âu Dĩnh hỏi: “Giúp gì thế?”
“Cô giúp tôi làm chứng, khi Mã Bằng Ba và Y Tự ngủ, tôi vẫn luôn ở sảnh.”
Âu Dĩnh lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu bảo tôi làm nhân chứng giả à?”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không nhờ cảnh sát điều tra đâu, cùng lắm chỉ có Chu Bắc Hiền và Mã Bằng Ba điều tra, lẽ nào cô muốn để hai người đó được toại nguyện.”