Cậu đứng ở lối đi chần chừ trong chốc lát, do dự không biết có nên chen chúc qua không, đột nhiên phát hiện ra Y Tự và lão đạo diễn tên Mã Bằng Ba kia đang trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng cứ liếc mắt về phía mình.
Lăng Hàm nhíu mày.
Hai người này đã uống rất nhiều rượu, mà hiển nhiên Mã Bằng Ba kia không địch lại cồn, lão đi đường cứ lắc lư.
Lăng Hàm nghĩ: Để tôi xem xem hai người tính làm gì?
Sau đó quay đầu lại, trùng hợp sao có đạo diễn và nhà sản xuất khác tìm cậu nói chuyện, Lăng Hàm vực dậy tinh thần để đối phó, đây là cơ hội tốt mở rộng quan hệ xã giao.
Không lâu sau đó, khi cậu quay lại lần nữa, phát hiện Mã Bằng Ba đã không thấy tăm tích, còn Y Tự đang cầm một ly rượu đi về phía cậu.
Chuông cảnh báo trong đầu Lăng Hàm kêu inh ỏi, cậu lập tức cảnh giác.
“Chúng ta đến phòng nghỉ nói chuyện nhé, ở đây không tiện.” Y Tự mở lời.
Lăng Hàm đáp: “Chúng ta có gì để nói sao? Đã nói rõ hết rồi mà?”
Nghe Lăng Hàm nói vậy mà Y Tự không hề tức giận, cậu ta chỉ cười khẽ: “Tất nhiên là chuyện liên quan đến Chu Bắc Hiền, tao muốn biết anh ấy quyến rũ mày thế nào, sao vậy, không dám đến à?”
Lăng Hàm biết tuy rằng cậu ta đã cố kiên nhẫn bắt chuyện với mình, nhưng thực tế vẫn đang nén giận, nếu như hôm nay không nói rõ, chắc sẽ không chịu thôi.
Thế nên cậu đáp: “Được.”
Lần này Y Tự không dắt cậu tới ban công mà tới phòng nghỉ trong sảnh lớn ở tầng một. Sảnh lớn ở tầng một có rất nhiều phòng nghỉ nhỏ dành cho khách khứa, hiệu quả cách âm rất tốt, có thể chợp mắt hoặc làm chuyện khác.
Y Tự đẩy cửa một phòng nghỉ ở giữa rồi bật đèn.
Ánh sáng màu cam ấm áp khiến căn phòng tràn ngập ý vị dịu dàng, nhưng bên trong tĩnh mịch không có một ai khiến nó trở nên trang nghiêm.
“Ngồi đi.” Y Tự coi nơi này như nhà cậu ta, đưa tay tỏ ý mời khách.
Lăng Hàm bước tới ngồi xuống, phát hiện ra trên bàn trà đặt sẵn hai ly rượu vang đỏ, chắc hẳn đã được chuẩn bị từ trước.
Lăng Hàm hỏi: “Phía sau cậu là gì vậy?”
Y Tự quay đầu, không phát hiện ra điều gì khác thường nên quay lại hỏi: “Gì cơ?”
“Có người nằm trên giường à?”
Y Tự bật cười: “Tất nhiên không có.”
Cậu ta quan sát sắc mặt Lăng Hàm trong chốc lát, đứng thẳng người dậy: “Mày sợ có người trốn ở bên trong chụp trộm hay ghi âm à?”
Lăng Hàm không nói gì.
Y Tự bước ra khỏi sô pha, kéo tấm mành ngăn sau lưng mình để khoe chiếc giường lớn không có ai nằm: “Nhìn này, có gì đâu.”
Lăng Hàm mới thả lỏng hơn một chút.
Y Tự quay về sô pha lần nữa, cầm ly rượu vang lên, đung đưa dung dịch màu đỏ thẫm, nheo mắt hỏi: “Hai người hẹn hò từ khi nào?”
Lăng Hàm nhướn mày: “Xin lỗi, tôi phải sửa một chuyện, tôi và anh ta không hẹn hò với nhau.”
Y Tự cười lạnh đầy khinh thường: “Vậy mày phải biết tao và anh ấy bên nhau từ khi nào?”
Lăng Hàm nhướn mày. Hóa ra Y Tự cố tình gọi mình đến để tuyên bố chủ quyền.
“Tao và anh ấy sống cùng nhau từ nhỏ, chúng tao lớn lên bên nhau.” Y Tự nói: “Tao biết tất cả quá khứ của anh ấy, cũng hiểu cách đối nhân xử thế của anh ấy, có lẽ mày không biết, anh ấy từng hẹn hò với Bạch Tử Sách.”
Nói đến đây, cậu ta ngừng lại, quan sát phản ứng của Lăng Hàm.
Sắc mặt Lăng Hàm có chút thay đổi.
Y Tự thấy vậy, nở nụ cười hài lòng: “Mày nên biết rằng Bạch Tử Sách ưu tú đến mức nào, tiếc rằng cuối cùng vẫn không tranh giành nổi với tao, người Chu Bắc Hiền yêu nhất vẫn luôn là tao.”
Lăng Hàm vẫn giữ im lặng.
Y Tự nhấp một hớp rượu: “Mày có biết tại sao anh ấy muốn theo đuổi mày không? Bởi vì trông mày giống Bạch Tử Sách, đây mới là nguyên nhân anh ấy muốn theo đuổi mày.”
Lăng Hàm nhướn mày: “Ban nãy không phải cậu nói anh ta vứt bỏ Bạch Tử Sách à? Tại sao phải tìm thứ thay thế như tôi? Lẽ nào anh ta vẫn không quên được Bạch Tử Sách?”
Lăng Hàm hiểu hết những gì đã qua nên biết những câu nào đâm thọt người ta nhất, quả nhiên, mặt mũi Y Tự tái đi, nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ trấn tĩnh.
“Hừ, bởi vì Bạch Tử Sách chết rồi, anh ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, tuyệt đối không phải vì yêu anh ta.”
Lăng Hàm không tiếp lời.
Y Tự thả lỏng, nâng ly rượu lên: “Tao không có ý đối địch với mày, tao nói với mày những câu này cũng chỉ để mày biết khó mà lui, uống cạn ly rượu này, từ nay về sau chúng ta vẫn là bạn bè.”
Lăng Hàm nhìn cậu ta hồi lâu rồi từ từ nâng ly: “Cậu thực sự nghĩ như vậy à?”
“Tất nhiên rồi.”
“Được.” Hai người chạm ly, ngửa đầu dốc cạn.
Đồng tử của Y Tự lóe lên vẻ sung sướng khi âm mưu đen tối của mình thành công: “Sau này... Chúng ta chính là bạn rồi.”
Chốc lát sau, mí mắt của Lăng Hàm bắt đầu sụp xuống: “Buồn ngủ...”
“Buồn ngủ thì ngủ một giấc cho ngon.” Giọng điệu của Y Tự rất nhẹ nhàng: “Tao cũng... rất buồn ngủ.”
Cậu ta đã đứng dậy rồi, nhưng đột nhiên ôm trán, cơ thể từ từ mềm nhũn mà ngã xuống.
Lăng Hàm buông bàn tay đang ôm đầu ra, cậu đứng dậy, mặt lạnh như tiền, bước tới trước mặt Y Tự.
Trời tạo nghiệp may ra còn sống, tự tạo nghiệp thì thoát làm sao được.
Dám nghĩ đến chuyện chuốc thuốc mê để làm hại mình, đúng là độc ác mà!
Thời gian quay về một tiếng đồng hồ trước, Mã Bằng Ba và Y Tự chuyện trò làm Lăng Hàm rất bất an, nghe được Âu Dĩnh đánh giá Mã Bằng Ba như vậy, Lăng Hàm cảm thấy có lẽ Y Tự có âm mưu gì đó, cho nên cậu cố tình tìm một nhân viên phục vụ theo dõi Y Tự, xem xem cậu ta đã đi những đâu.
Nhân viên phục vụ báo với cậu, Y Tự bố trí cho Mã Bằng Ba say khướt ở trên giường trong phòng nghỉ, sau đó lấy thêm một phòng nghỉ bên cạnh, yêu cầu phục vụ rượu.
Khi nghe được cả quá trình, Lăng Hàm lập tức hiểu ra Y Tự định làm gì. Bởi vì cậu lập tức nhớ tới sự kiện “bóc bánh trả tiền” không hiểu sao bị vướng vào từ kiếp trước, khi đó cậu cũng uống rượu, sau đó bất tỉnh nhân sự, mà khi tỉnh rượu đã thấy mình nằm trên giường cùng một tên trai bao.
Đây chính là bão táp mưa giông cuối cùng mà cậu trải qua trước khi cuộc đời kết thúc, từ đó cậu bị coi như con chuột chạy qua đường, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, sau cùng chết dưới gầm xe tải.
Đúng là quá quắt!
Lăng Hàm bóp trán, cảm giác căm hận trào lên trong lòng. Cậu có dự cảm rất mạnh mẽ rằng, Y Tự chuẩn bị giở bài cũ.
Cho nên sau khi Y tự tiến vào và chọn vị trí, cậu cố ý dụ Y tự quay người rời khỏi chỗ, nhân cơ hội đó đổi ly rượu.
Nếu như trong ly rượu không có vấn đề gì, vậy thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc rằng ly rượu đó quả thật đã bị động chạm.
Chỉ có điều lần này người bị hại là Y Tự.
Lăng Hàm nhìn Y Tự hôn mê bất động mà vẻ giận dữ trên mặt càng rõ hơn.
Nếu Y Tự đã bỏ thuốc vào rượu, vậy thì kế hoạch của cậu ta cũng dễ hiểu thôi, Mã Bằng Ba đã say bét nhè rồi, đưa thêm người lên giường của lão, sau đó báo cho đám thợ săn ảnh luôn chầu chực, tất cả mọi thứ lại giống như vụ “bóc bánh trả tiền” năm xưa.
Lần này nhất định phải dùng gậy ông đập lưng ông!
Cậu tuyệt đối không nương tay nhân từ nữa!
Lăng Hàm bước tới trước mặt Y Tự, kéo cậu ta dậy khỏi sô pha, đỡ cậu ta ra khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài rất yên tĩnh, hành lang có trải thảm khiến cho tiếng bước chân cũng nhỏ hơn, Lăng Hàm nhìn xung quanh không có ai nên đỡ Y Tự sang phòng nghỉ bên cạnh.
Cửa phòng nghỉ mà Mã Bằng Ba đang ở được đẩy ra thật khẽ.
Lăng Hàm đỡ cậu ta vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Mã Bằng Ba nằm xoạc cẳng trên giường. Lăng Hàm đặt Y Tự ngả xuống bên cạnh lão, thô lỗ cởi quần áo của cậu ta ra, cởi đến khi Y Tự không còn một mảnh vải nào trên người.