Lăng Hàm rất vui, cậu cảm ơn sự cổ vũ của các fan trên Weibo, rồi lại tuyên truyền một ít cho “Vô Huyền” và còn đính kèm cả ảnh.
Bên dưới có người bình luận: “Mặc đồ đã đẹp rồi, cởi ra còn đẹp hơn.”
Lăng Hàm không khỏi kinh ngạc với sự bạo dạn của đám fan hiện giờ.
Có fan còn gào lên: “Ông xã đè em luôn đi!”
“Ông xã, dáng vẻ của anh lúc không mặc đồ đẹp trai quá, có múi kìa!”
Lăng Hàm: “…”
Đám fan mà cậu thu hút được đều là những người kiểu gì thế này?
Cậu bất chợt rơi vào dòng suy nghĩ miên man.
Tính ra thì Lăng Hàm trước đây cũng đăng nhiều hình hở người mà nhỉ, còn bị bôi nhọ là “bán thịt”, giờ chẳng qua chỉ tham gia bơi trong chương trình thôi, vậy mà có người lại còn đòi liếm màn hình? Tại sao phản ứng của khán giả lại khác thường như thế?
Lăng Hàm lại miên man suy nghĩ.
Cậu hỏi Âu Dĩnh về chuyện này, Âu Dĩnh cười đáp: “Trước đây là cậu cố tình, giờ cậu ngốc nghếch đáng yêu như vậy, tất nhiên mọi người sẽ thay đổi cách nhìn nhận rồi.”
Lăng Hàm: “…”
Tôi muốn đi theo con đường ngầu lòi bá đạo cơ!
Có bước đà từ trước, cuối cùng cũng đến ngày “Vô Huyền” công chiếu, giờ khoa học kỹ thuật phát triển, tốc độ công tác hậu kỳ cũng nhanh hơn, thời gian để chế tác một phim truyền hình cũng càng lúc càng ngắn.
Sau khi “Vô Huyền” lên sóng, Tất Thâm và Âu Dĩnh vốn đã có sức hút, lại có thêm sự tham gia của các nam thanh nữ tú, chế tác sắc nét, bộ phim cũng được nâng lên tầng cao mới, nhanh chóng trở thành phim truyền hình có tỉ lệ người xem đầu bảng đồng trời trở thành phim có lượng fan đông đảo nhất trong năm.
Chốt lại một câu: “Vô Huyền” nổi rồi.
Diễn viên trong phim cũng nổi theo luôn.
Ngoài Tất Thâm với Âu Dĩnh ra, Y Tự và Lăng Hàm cũng được coi là những người “thắng lợi” trong bộ phim, đã thế còn bị gán ghép thành một cặp khiến Lăng Hàm vô cùng cạn lời.
Sau khi nổi tiếng, địa vị của Lăng Hàm trong GMG cũng vọt thẳng lên, hôm nay Chu Bắc Hiền còn cố tình gọi cậu tới văn phòng tỏ ý có lời muốn bàn bạc.
Từ lúc quay phim cho đến khi kết thúc chương trình truyền hình, Chu Bắc Hiền vẫn luôn quan tâm Lăng Hàm một cách tỉ mỉ chu đáo, chưa hề ngơi nghỉ lúc nào, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện, chỉ thiếu mỗi nước tặng hoa tươi đá quý nữa thôi.
Nhưng Lăng Hàm vẫn rất lạnh nhạt với hắn, cậu không từ chối nhưng cũng chưa từng để tâm đến. Dù sao thì Chu Bắc Hiền cũng thích chơi mấy cái trò chơi tình ái kiểu này, Lăng Hàm quyết định chơi với hắn tới cùng.
Mỗi lần tin nhắn điện thoại vang lên, cậu đều mong chờ, nhưng mở ra lại phát hiện không phải người ấy.
Lăng Hàm càng lúc càng cảm thấy mình đang rất hóng tin nhắn hay điện thoại của Lục Tư Nguyên, cảm giác này khiến cậu rất xoắn xuýt, vừa muốn cự tuyệt lại vừa có khao khát muốn đến gần.
Nhiều lúc cậu muốn liên lạc với Lục Tư Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn không làm vì cậu không biết mình nên nói gì. Chỉ những lúc tham gia hoạt động hay hoạt động xong rồi cậu mới nhắn báo cho anh biết cậu sắp đi đâu làm gì.
Lục Tư Nguyên trả lời cậu rất đơn giản, ngoài “cố gắng làm việc tốt” hay “chúc mừng” thì cũng không nói gì thêm, vô cùng công thức hóa.
Đôi khi Lăng Hàm còn nghĩ, cậu với Lục Tư Nguyên đã ngủ chung giường bao nhiêu lần, tại sao vẫn như hai kẻ xa lạ vậy!
Nhưng ngay lập tức cậu lại thấy khinh bỉ bản thân, chẳng lẽ cậu còn muốn có chuyện gì đó với anh sao?
Lăng Hàm nhanh chóng tới văn phòng của Chu Bắc Hiền.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là, lúc cậu bước vào phòng làm việc của hắn thì bên trong lại không có ai cả.
Lúc cậu đang ngạc nhiên, cửa phòng bỗng đóng lại, còn chưa kịp quay người thì một cánh tay khỏe khoắn đã ôm lấy hông cậu từ phía sau.
Lăng Hàm sững sờ, vội quay đầu lại, thấy gương mặt tươi cười của Chu Bắc Hiền, cậu liền giãy ra.
“Anh muốn làm gì?” Lăng Hàm lạnh lùng nói: “Tôi có thể kiện anh tội quấy rối vì hành động vừa rồi đấy.”
Chu Bắc Hiền giơ hai tay lên cao: “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
“Có thể đùa ‘thoáng’ hơn nữa không?” Lăng Hàm cau mày, mặt nghiêm lại.
Chu Bắc Hiền cũng trở nên nghiêm nghị, gương mặt đẹp trai nhu hòa, nhưng lúc trở nên nghiêm túc thì lại lộ ra vẻ phiền muộn: “Tôi muốn hỏi cậu, cậu muốn làm gì.”
Lăng Hàm nhíu mày, không hiểu hắn đang hỏi gì.
“Rốt cuộc cậu có theo tôi hay không? Cho một tín hiệu chính xác đi.”
Đây là lần đầu tiên Chu Bắc Hiền đưa ra một câu hỏi rõ ràng như vậy, khiến Lăng Hàm rất kinh ngạc. Nhưng lời này khiến người ta cảm thấy rất bức bách, không hề phù hợp với phong cách của hắn. Trước giờ lúc nào hắn cũng dịu dàng, lịch sự, không bao giờ tỏ thái độ hùng hổ dọa người.
Nếu như đã hỏi ra câu này, chứng tỏ hắn bắt đầu sốt ruột, mất kiên nhẫn rồi.
Đích xác, với điều kiện của hắn mà muốn theo đuổi một nghệ sĩ nhỏ, chuyện tóm được vào tay cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, căn bản không cần phải dỗ dành nịnh nọt như vậy. Nhưng với Lăng Hàm, hắn lại như va vào tường đồng vách sắt, khiến hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lăng Hàm không rõ cách chung sống của hắn và Y Tự, cũng không biết hai người bọn họ có cãi nhau hay không, nhưng xét từ phản ứng của Y Tự, có vẻ như ở bên nhau cũng không được vui vẻ gì. Y Tự vô cùng ghét cậu, lần trước trong chương trình truyền hình còn cả gan dám giẫm tay cậu, lúc đó tuy hơi lộn xộn nhưng dù gì xung quanh cũng có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi việc bị phát hiện, cũng không đảm bảo được rằng không bị máy quay ghi lại. Vậy mà cậu ta vẫn làm.
Từ tất cả những hiện tượng này thì có thể thấy Y Tự đang coi cậu là hòn đá ngang chân giữa cậu ta và Chu Bắc Hiền.
Lăng Hàm không thích “đóng” vai này. Nhưng cứ nghĩ tới hành động của người ta rồi lại nghĩ tới mình, cậu lại không nhịn được. Có nhiều người chưa từng chịu khổ, căn bản không biết hành động của mình đã gây tổn thương cho người khác đến mức nào.
Nỗi đau khổ phải trơ mắt nhìn người mình yêu dần rời xa, yêu một người khác, dây dưa không rõ ràng với người khác, người chưa từng trải qua căn bản không thể hiểu được sự khó chịu của nó.
Giờ thì Lăng Hàm đã hiểu, nếu gặp phải nỗi đau như vậy, cách giải quyết tốt nhất chính là buông tay, không yêu người đó nữa, vì có yêu mới bị dằn vặt, nhưng người trong cuộc lại không phát hiện ra điều đó, cậu ta sẽ chìm đằm trong cơn đau khổ ấy.
Chu Bắc Hiền có yêu Y Tự hay không thì cậu không rõ, nhưng Lăng Hàm tin Y Tự chắc chắn có yêu Chu Bắc Hiền. Năm ấy, Y Tự và Chu Bắc Hiền lén hẹn hò với nhau rồi bị cậu phát hiện, Lăng Hàm từng điều tra về bối cảnh của cậu ta, phát hiện mọi điều đúng như cậu ta nói.
Chu Bắc Hiền từng là con riêng, lưu lạc chịu khổ với mẹ ở bên ngoài. Hắn và Y Tự đúng là thanh mai trúc mã, mà lúc đó Chu Bắc Hiền vẫn chưa có gì trong tay, cũng không phải con ông cháu cha như bây giờ, cho nên Y Tự rất có khả năng yêu Chu Bắc Hiền.
Tuy trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng thời gian chỉ trôi qua có một thoáng chốc. Lăng Hàm xốc lại tinh thần, hỏi: “Anh thích tôi không?”
“Tất nhiên.”
“Ngày nào anh cũng ép buộc tôi, đó là cái thích mà anh nói sao? Xin lỗi, tôi không thích anh.” Lăng Hàm đáp.
“Là cậu vẫn luôn trốn tránh thì có.” Tất nhiên Chu Bắc Hiền sẽ không từ bỏ, hắn cố chấp hỏi: “Lần nào tôi nhắn tin hay gọi điện cho cậu, cậu cũng không buồn đáp lại. Hẹn cậu ra ngoài cậu cũng không đi, sắp xếp chương trình cho cậu thì cậu từ chối, lẽ nào đây không phải là trốn tránh sao?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lăng Hàm thầm cười lạnh. Bản thân rõ ràng đã có người yêu mà vẫn “đi săn” ở ngoài, còn trưng ra cái vẻ thâm tình, người ta có lỗi với hắn, đúng là nực cười.
Trông dáng vẻ của hắn thì giống như đã có vài phần là rung động thật lòng, nhưng Lăng Hàm biết rõ, muốn tên này thật sự rung động là điều vô cùng khó, hắn yêu bản thân mình nhất, có được rồi tuyệt đối sẽ không trân trọng nữa.
Dục vọng của con người không bao giờ là đủ, chỉ có cái không có được mới là tốt nhất, mà kiểu dục vọng không có được này chính là nỗi khổ gọi là cầu mà không được.
Để hắn nếm thử cảm giác đau khổ này cũng khá tốt.