1.
Lần đầu tiên Tống Ninh gặp Lương Nhung là vào ba năm trước, khi đó cậu mới hoàn thành bằng thạc sĩ ngành tâm lý học ở nước ngoài. Sau khi về nước, cậu làm trong một phòng khám tư nhân.
Khi đó cậu đang đọc tin tức một ảnh đế bị tai nạn xe gây xôn xao mấy ngày nay, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy người trong ảnh đứng trước cửa.
Hắn lúc đó mới hai mươi bảy tuổi, thân mình cao to, khí tràng tao nhã, khuôn mặt tái nhợt nhưng không ảnh hưởng tới khí chất cả người.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Tống Ninh, ngồi xuống ghế salon, hai tay đặt trên đầu gối, thần sắc bình tĩnh.
“Xin chào, tôi là Lương Nhung.”
Tống Ninh trợn tròn mắt nhìn một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, vội vàng tắt điện thoại, đứng lên, “Tôi biết, xin hỏi hôm nay anh tới đây có việc gì?”
2.
“Là Dr. Horner giới thiệu tôi tới, ông ấy nói cậu là học sinh ưng ý nhất của mình.” Lương Nhung nói.
Tống Ninh ngồi trở lại ghế dựa, khiêm tốn nói: “Giáo sư rất lợi hại, người do ông bồi dưỡng ra đều rất xuất sắc.”
“Ông ấy nói cậu có kinh nghiệm điều trị cho bệnh nhân bị rối loạn đa nhân cách.”
Tống Ninh nói: “Đúng vậy, khi chưa về nước, tôi từng điều trị cho một bệnh nhân bị rối loạn đa nhân cách, bệnh nhân đó là một bà lão hơn 70 tuổi, một nhân cách của bà dừng lại ở năm 17 tuổi, một nhân cách khác thì ở năm 70 tuổi. Ban đầu, người nhà bệnh nhân muốn chúng tôi xóa bỏ hoàn toàn nhân cách thứ hai đi. Quá trình lúc đó vô cùng thuận lợi, phương án chúng tôi đề ra cũng rất phù hợp với bệnh nhân. Nhưng đến cuối cùng, chính người nhà bệnh nhân là người yêu cầu kết thúc điều trị.”
“Tại sao?”
Tống Ninh cong khóe miệng, “Bởi vì bọn họ phát hiện khi một người già đi vẫn giữ được linh hồn khi còn trẻ là một sự hạnh phúc.”
Nét mặt Lương Nhung không thay đổi, gật gật đầu, “Tôi cũng là một người có linh hồn trẻ tuổi, nhưng tôi hi vọng cậu giết chết người đó.”
3.
Tống Ninh sợ hết hồn, cậu không nghĩ tới Lương Nhung sẽ dùng từ kịch liệt như vậy.
Cậu rót một cốc nước đưa cho Lương Nhung, hỏi: “Có thể kể tỉ mỉ cho tôi nghe một chút được không?”
Lương Nhung co lại mười ngón tay, hít sâu.
“Năm tôi mười sáu tuổi, khi đi học về thì bị tai nạn trên đường cao tốc, một chiếc xe tải tông mạnh vào đuôi xe khiến tôi và tài xế bị thương nặng còn mẹ tôi thì tử vong tại chỗ.
Tôi nằm trong phòng bệnh đặc biệt ba ngày mới khó khăn tỉnh lại, nhưng đến cuối cùng tôi lại nhận được tin mẹ mất, tinh thần tôi bị kích thích, liền ngất đi.
Sau đó, tôi ngơ ngơ ngác ngác trải qua mấy tháng, ký ức không thể liền mạch được, một giây trước tôi còn ở trong phòng bệnh xem tivi vậy mà một giây sau tôi đã xuất hiện ở trong vườn hoa.
Ông ngoại mang tôi đi tìm một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên thế giới, chính là giáo sư của cậu – Dr.Horner.
Ông ấy bảo nguyên nhân là do tôi không thể chấp nhận vụ tai nạn đó dẫn đến bị rối loạn đa nhân cách, mà một nhân cách trong đó mãi mãi dừng lại ở thời điểm bị tai nạn.
Tôi ở chỗ ông ấy điều trị tâm lý một năm, mãi mới có thể đem nhân cách kia ép xuống.
Bây giờ đã qua hơn mười năm rồi, trong mười năm này người đó không hề xuất hiện, mãi đến tận…”
“Mãi đến tận lần tai nạn tháng trước.” Tống Ninh bật thốt lên.
“Đúng vậy. Lần tai nạn đó không nghiêm trọng lắm nhưng lại khiến tôi bị kích thích làm người đó xuất hiện lần nữa. Trong tháng này, ý thức của tôi chỉ xuất hiện hai ngày, thời gian còn lại quyền điều khiển cơ thể không thuộc về tôi.”
4.
Đây chính là biểu hiện của rối loạn đa nhân cách, Tống Ninh đã gặp qua mấy bệnh nhân như vậy nên khá chắc chắn.
Cậu hỏi tình hình cụ thể rồi ghi chú từng cái từng cái vào bệnh án. Trong lòng cũng đã có kế hoạch cụ thể.
Tống Ninh hỏi: “Anh có thể đến phòng khám mỗi ngày được không?”
“Tốt nhất là không cần như vậy, tôi dù sao cũng là nhân vật công chúng, nếu như bị phóng viên bắt gặp thì sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu.”
Tống Ninh tỏ ý đã hiểu, “Vậy tôi có thể đến nhà anh nhưng chi phí cao hơn một chút.”
“Không sao, nếu có thể thì tôi mong cậu bắt đầu điều trị cho tôi từ hôm nay.”
5.
Tống Ninh còn có vài bệnh nhân đang nhận điều trị, nếu như lúc này bỏ mặc họ thì có chút vô trách nhiệm.
Cậu nói với Lương Nhung chuyện này. Hắn hiểu được sự khó khăn của cậu nên bảo cậu sau khi chữa trị cho những bệnh nhân này xong thì đừng tiếp nhận bệnh nhân khác.
Tống Ninh đáp ứng.
Hai người hẹn thời gian thăm khám cẩn thận rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Tống Ninh tiễn Lương Nhung tới tận cửa phòng khám, “Lương tiên sinh, ngày mai gặp.”
Lương Nhung giống như bị câu nói đó ảnh hưởng, đột nhiên dừng bước chân, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Ninh, không nói một câu nào.
“Lương tiên sinh?” Tống Ninh nghi ngờ hỏi một câu.
Chỉ thấy đồng tử của đối phương hơi dãn ra vài giây rồi sau đó giống như không thấy sự tồn tại của Tống Ninh, quay đầu bước đi.
Bước chân nhẹ nhàng, khoan khoái, trong miệng ngâm nga một bài hát mười năm trước.
Tống Ninh cảm thấy choáng váng.
Hết chương 8.