29.
“Xin lỗi.”
Hắn hối hận rồi, hắn không nên hỏi chuyện này.
Hắn nhìn viền mắt dần đỏ ửng của Tống Ninh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi xuống núi, hắn đưa Tống Ninh về nhà, cả đoạn đường không ai nói gì cả.
Tống Ninh vừa bước xuống xe thì Lương Nhung đột nhiên kéo tay cậu lại, ôm vào lòng, nói, “Có chuyện gì không vui thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giống như cậu trước đây, lắng nghe những phiền lòng của cậu.”
Tống Ninh miễn cưỡng nở một nự cười, nói, “Cảm ơn, tôi là bác sĩ tâm lý mà, tôi sẽ tự điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt.”
30.
Đây là lần đầu tiên Lương Nhung để ý một người như vậy.
Sau khi về nhà, hắn lập tức tìm xem trang cá nhân của Tống Ninh, nhưng nửa năm nay cậu không hề đăng bất kỳ thứ gì.
Hắn vô lực nhắm mắt lại, hắn thừa nhận, mình đối với Tống Ninh có ý đồ khác.
Hắn muốn biết những chuyện liên quan tới cậu, người giúp đỡ hắn thoát khỏi những thống khổ, hắn lại càng muốn đối phương thích mình.
31.
Lương Nhung bắt đầu tìm tới cậu nhiều hơn, hẹn cậu ăn cơm, hẹn cậu ra ngoài giải sầu.
Tống Ninh cũng không có chuyện gì bận nên lần nào cũng đáp ứng hắn.
Vừa đến cuối tuần, Lương Nhung đã vội vàng đi tìm Tống Ninh, vừa tới nơi thì phát hiện cậu đang dùng máy tính xem phim.
Đây là một bộ phim chiếu từ bảy, tám năm trước. Vừa nhìn hắn đã nhận ra, đây là bộ phim đầu tiên hắn diễn hồi học đại học.
Lương Nhung bất ngờ hỏi, “Làm sao lại xem phim này?”
Tống Ninh ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi, “Có muốn xem cùng tôi không?”
Lương Nhung thật sự rất muốn từ chối, đó là tác phẩm đầu tiên của hắn, đóng vai một học sinh đầu trọc, da dẻ ngăm đen, có chút không đành lòng nhìn thẳng.
32.
Nhưng hắn cũng không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cạnh cậu.
Khi đó diễn xuất của Lương Nhung có chút ngây ngô, hơn nữa còn diễn một học sinh mười sáu tuổi, khó tránh khỏi có chút ngớ ngẩn.
Lương Nhung ngượng ngùng bưng kín mắt: “Thật sự rất xấu hổ.”
“Tôi thấy rất tốt mà.” Tống Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nỡ dời mắt, “Rất giống anh năm mười sáu tuổi.”
Lương Nhung hơi sững sờ một chút, rồi mới phản ứng lại, gật đầu một cái nói: “Có thể là vậy.”
33.
Lương Nhung cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tống Ninh đã được rút ngắn rất nhiều, hắn cảm thấy vô cùnghài lòng.
Liên hoan phim diễn ra mỗi năm một lần lại bắt đầu, Lương Nhung một lần nữa được đề cử, xuất hiện trước màn ảnh lớn.
Tiếng nhạc vang lên khắp toàn trường, người trao giải đứng trên sân khấu nói lớn, “Bởi vì tai nạn ba năm trước nên người này phải tạm thời lui về sau ánh đèn sân khấu. Hiện tại, ba năm qua đi, hắn lại lần nữa xuất hiện, cho chúng ta thấy được khả năng diễn xuất tuyệt hảo. Chúng ta cùng chúc mừng cho Lương Nhung nào.”
Lương Nhung bước lên trên sân khấu nhận giải, giơ lên cúp trong tay, nói ra câu mình đã chuẩn bị từ trước, “Tôi muốn cảm ơn bác sĩ tâm lý của tôi, Tống Ninh, là cậu ấy giúp tôi vươt qua ba năm khó khăn này.”
34.
Sau buổi lễ trao giải là bữa tiệc khánh công, Lương Nhung liên tục bị chúc rượu, tặng hoa.
Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, ai tới cũng không cự tuyệt, đợi đến khi kết thúc, hai chân đã không thể đứng vững.
Trợ lý đỡ hắn lên xe, dặn dò tài xế đưa người về nhà.
Nhưng đi được nửa đường, hắn đột nhiên lên tiếng bảo tài xế thay đổi lộ tuyến.
35.
Lương Nhung đỡ khung cửa, nhấn chuông cửa nhà Tống Ninh.
Phải đợi một lúc lâu sau, Tống Ninh mới ra mở cửa, khi nhìn thấy người đứng trước cửa, cậu vô cùng kinh ngạc.
“Sao anh lại đến đây, không phải đang dự tiệc sao?”
Lương Nhung giống như hiến vật báu, đưa *bó hoa cẩm tú cầu vẫn giấu sau lưng ra trước mặt cậu, ngây ngô cười, “Tặng cậu.”
Một giây sau, nước mắt Tống Ninh chảy xuống từ khóe mắt.
Lương Nhung nhất thời thanh tỉnh, sốt ruột hỏi, “Làm sao vậy, cậu không thích sao?”
Tống Ninh lắc đầu liên tục, “Rất thích, rất rất thích.”
Tâm Lương Nhung nhất thời mềm nhũn.
Một khắc đó, hắn giống như mất đi năng lực suy nghĩ, trực tiếp ném bó hoa xuống đất, nâng đầu Tống Ninh lên hôn xuống.
Hết chương 5.
* Bó hoa cẩm tú cầu:
//
window.__mirage2 = {petok:"6f3046943f3a0b25e423ef1461e89067781a36c0-1589294833-86400"};
//]]>