Anh Đào Truyện

Chương 4

Nửa đêm, mọi người trở về. Trúc Ngâm bị nam nhân giữ tay, y phục hỗn độn trải khắp khoang thuyền. Bạc Yên thấy thế, nhưng không kinh hoảng. Chỉ dường như lẩm bẩm, Ngâm nhi, tỷ tỷ lần này sợ là không cứu được ngươi ……

“Bạc Yên cô nương, ta muốn mang người này đi ……”

“Dựa vào cái gì!”

Trúc Ngâm rống to, mọi người lại không hề hé răng nói một tiếng để bênh vực cho sự bất công và thương tổn y phải chịu, y không khỏi cảm thấy trái tim băng giá, ngày thường họ chiều chuộng y như công tử cao quý, hôm nay lại làm sao vậy…… Bạc Yên, Sầu Tân, các ngươi sao vậy?

“Dựa vào việc ngươi đã là người của ta!”

Mọi người mặc dù đã sớm đoán được, nhưng lúc này tận tai nghe được, vẫn khó tránh khỏi thổn thức……

“Ngươi nói bậy! Vương bát đản! Buông!”

Trúc Ngâm dường như bốc hỏa, sắc đỏ trên khuôn mặt kéo xuống tận cổ, dấu hôn bên gáy nhìn thấy rõ ràng, cho dù y có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan ức ……

Băng sơn mỹ nhân thường ngày trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, giãy dụa liên tục, vai lộ ra hơn phân nửa, như muốn phô ra cho mọi người thấy huyết mạch sôi trào, nam tử một phen ôm lấy y, dùng bàn tay to lớn che kín lại.

Trúc Ngâm thẹn quá hóa giận, cắn xuống một nhát, nam tử lại không mảy may biến sắc.


Bạc Yên thấy thế, đôi mi thanh tú khẽ động, uyển chuyển khuyên bảo.

“Ngâm nhi, Bạc Yên không cứu được ngươi, Trịnh đại nhân coi trọng ngươi, đây là phúc khí của ngươi, nếu ván đã đóng thuyền, hắn lại thương tiếc ngươi, không bằng hãy cùng hắn đi thôi……”

“Cái gì ván đã đóng thuyền! Cái gì phúc khí! Bạc Yên, trong lòng tỷ chắc chắn hiểu rõ! Ta sao có thể cùng hắn…… cùng hắn…… Ngươi! Buông ra! Ta sẽ không cùng ngươi đi đâu hết!”

“Không phải do ngươi……” Sầu Tân lên tiếng, không gian nhất thời lặng ngắt như tờ……

Trúc Ngâm không khỏi cũng giật mình, hiện giờ y không còn là tiểu thiếu gia sống sung sướng an nhàn trong phủ Thượng thư nữa, y biết rõ thân phận của mình, bất quá chỉ là một con hát trong gánh xiếc tạm bợ, y có tư cách nói “không” sao…… Cười khổ ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt mọi người thật khác nhau, có nghi vấn, có khinh thường, có ngạc nhiên, chỉ không có vẻ cung kính đối với chủ tử. Y xưa kia là cánh chim ưng đẹp đẽ chao liệng khắp bầu trời, nay lại thành con chim nhỏ trong lồng sắt, còn có thể làm được gì đâu……

Đẩy tay nam nhân ra, Trúc Ngâm tiêu sái bước ra khỏi đám người…… Không có bất luận kẻ nào ngăn y lại.

Tấm lưng kia liệu có mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần thê lương, ai có thể hiểu hết đây……

Diệp Tập Tuyết lặng lẽ đứng ở cửa khoang thuyền, ngóng nhìn nam nhân, trong phút chốc ánh mắt giao nhau, nàng xoay người ảm đạm bước đi, trong mắt sớm chứa đầy nước mắt. Trịnh Thế Đạt, ngươi phụ ta…

Diệp Tập Tuyết vì ngươi mà rời khỏi Giang Nam, không phải vì muốn làm tì thiếp của ngươi, cũng không muốn làm hồng nhan tri kỷ, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ánh mắt của ngươi hướng về một mình ta……

Một đêm không ngủ.


Sắc trời bừng sáng theo từng bước chuyển thời gian, Bạc Yên đẩy cửa phòng Trúc Ngâm ra.

Tàn chúc lạc hồng, mãn thất tịch liêu. Trúc Ngâm dựa vào đầu giường, sớm đã ăn mặc trang điểm kĩ càng, chỉ là phấn son dày đặc cũng khó lòng che đi thần sắc tái nhợt. Ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời mây sông nước, khi biết nàng vào, ngay cả quay đầu lại một chút cũng không màng.

“Ngâm nhi……” Bạc Yên mở lời, lại không biết nói ra sao ……

Trầm mặc một lát, Trúc Ngâm hỏi

“……… Tỷ hẳn đã sớm biết……”

“Chỉ có như vậy, hắn mới không làm tổn thương ngươi……”

“Hắn cho tỷnhững gì?”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu…………” Bạc Yên ngồi xuống  cạnh Trúc Ngâm, đem mặt áp vào trên lưng y, một tay chống đỡ thân mình, một tay ôm lấy vai y, dịu dàng nói:

“…… Ngày đó cứu ngươi, ta dĩ nhiên đoán được thân phận của ngươi, biết hết những oán hận trong lòng ngươi, cũng thực sợ ngươi rời đi sẽ không thể quay đầu lại, vì thế bảo Sầu Tân dạy ngươi ca múa, muốn mượn thân phận này che giấu ngươi, cũng hy vọng ngươi vì sống dưới một thân phận khác mà phai đi cừu hận…… Ngươi cũng hiểu mà, hận thù này, ngươi không báo được……”

“Tỷ đã từng muốn thả đệ đi sao……”


“Đương nhiên…… Ngươi không thể giả làm nữ nhân cả đời…… Ta vốn định đợi khi có thể đi đến một nơi xa xôi nào đó, rồi trả cho ngươi sự tự do. Nhưng thế sự khó liệu……”

“Khó liệu triều đình treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim cho cái đầu của ta, Trịnh Thế Đạt dùng hai ngàn bạc trắng mua một đêm xuân của ta, vụ làm ăn này, ngươi thực có lời……”

Làm người tốt, thì phải làm triệt để, nếu bỏ dở giữa chừng, thà đừng làm gì còn hơn.

Hơn nữa, ta sẽ không đành lòng, huống chi ngươi có ngàn vạn lý do để không để tâm đến ta nữa, tin hay không, chỉ cần một ý niệm mà thôi……

Cánh tay Bạc Yên dần dần tuột khỏi bờ vai Trúc Ngâm, Trúc Ngâm một tay bịt miệng nàng, một tay nâng khuôn mặt của nàng lên……

Vẫn xinh đẹp như thế, nhưng hai mắt đã mất đi tiêu cự, trong đôi mắt trống rỗng tràn ngập vô vàn khó hiểu……

Một giọt máu đào tiên diễm chảy xuống theo thanh chủy thủ (dao ngắn) cắm trên ngực Bạc Yên, Bạc Yên à, thế nhân đều khó thoát khỏi lòng tham, ngươi bất quá cũng như thế, ta sinh ra tại gia tộc ấy, sao có thể không hay biết? Trúc Ngâm có ngày hôm nay, tuyệt đối không quên ân nghĩa của ngươi.

Đem Bạc Yên đặt trên giường, hai đầu gối quỳ xuống. Bạc Yên tỷ tỷ, một lạy tạ ơn ngươi cứu ta một mạng, hai lạy tạ ơn ngươi cho ta cơm ăn áo mặc, ba lạy tạ ơn ngươi cho ta có cơ hội tìm một chỗ dựa vững chắc……

Ngoài cửa sổ mặt nước ánh sắc hồng, một chiếc thuyền quan nhích lại gần.

Trịnh Thế Đạt đẩy cửa mà vào, trong tay ôm thi thể Sầu Tân, đem nàng đặt bên cạnh Bạc Yên. Hai người dường như đang ngủ, Trúc Ngâm chỉ có một mặc niệm, cầu cho hai nàng kiếp sau lại có thể làm một cặp uyên ương răng long đầu bạc.

Trịnh Thế Đạt nâng Trúc Ngâm dậy, nghĩ lại những lời nói hôm qua hắn nói với y……


“Ta có thể cho ngươi sự khởi đầu, nhưng sau này, ngươi phải tự nắm lấy số phận mình.”

Như vậy đi Trúc Ngâm……

…… Chỉ sợ không ai có thể giúp y thay đổi số phận……

Cho nên, cũng không thể nào rời khỏi hắn.

Trịnh Thế Đạt trong lòng rất rõ ràng, lần này vốn là vì Diệp Tập Tuyết mà đến, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trúc Ngâm, hắn liền không thể quên ……

Mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Y, trăm mối lo, phong tình hàng nghìn hàng vạn, cao ngạo, tự cao tự đại. Rồi sau này phát hiện ra y không chỉ là nam tử, lại còn là khâm phạm triều đình, Trịnh Thế Đạt vẫn không thể buông tay. Vì thế Trúc Ngâm tương kế tựu kế, Bạc Yên dù thông minh nhưng vẫn kém y một bậc.

Nhưng lúc này chỉ cần hắn không nói, y không nói, trên đời này sẽ chẳng ai biết được thân thế Trúc Ngâm……

Hai người dắt tay nhau bước ra khỏi khoang thuyền, bước lên con thuyền đối diện, Trúc Ngâm bỏ lại một mồi lửa cháy bừng bừng.

Uyên Ương Độ chìm trong ngọn lửa, mọi người còn ngủ say trong cái lò nung này từ đêm qua, duy có Diệp Tập Tuyết, im lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn mặt nước, nhìn chiếc thuyền nào đó dần khuất xa rồi dường như mỉm cười hư ảo, Trịnh công tử, lần từ biệt này, không hẹn ngày gặp lại, Tập Tuyết chỉ cầu mong, Trúc Ngâm kiếp này sẽ không phụ ngươi……

Ngọn lửa cao ngút tận trời xanh, Trúc Ngâm xoay người nhắm mắt than nhẹ……

“Nàng cũng là một kẻ si tình, đáng tiếc gặp phải hai ta.”

Trịnh Thế Đạt không nói, nhân sinh trên đời, tất có nắm lấy hay từ bỏ, nếu cái gì cũng không bỏ xuống được, ngược lại sẽ mất đi càng nhiều, Trúc Ngâm, ngươi có biết hay không.