Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Cái giá của tình yêu

Giữa mùa hè, vốn không có hoa mai, hơn nữa cây mai cũng rất khó sống ở vùng Quảng Đông, Quảng Tây, nghe nói đây là một kỳ tích của công viên Nam Sơn trong lĩnh vực ươm giống cây trồng. Vì thế, mặc dù không phải là mùa xuân, lễ hội hoa mai lần này cũng vẫn thu hút được rất nhiều du khách đến tham quan.
Trịnh Vi mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, ngay từ khi bước vào cổng công viên Nam Sơn đã bắt đầu hào hứng phấn khởi, ríu ra ríu rít chuyện trò với Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc, cười nói rộn ràng, tươi tắn như hoa khiến các du khách xung quanh cũng cảm nhận được sức trẻ vốn chỉ có ở tuổi thanh xuân.
Du xuân, hoa mai nở rộ, chàng trai trẻ nhà ai bên bờ ruộng phong lưu biết bao, phong lưu biết bao… Vẫn chưa nhìn thấy hoa mai, Trịnh Vi đã bắt đầu học đòi văn vẻ cất giọng ngâm nga, tay cầm bông lau bẻ ở đường vẫy vẫy.
Nguyễn Nguyễn tiện lời hát tiếp, Thiếp có ý nguyện gửi tấm thân này cho chàng, cho dù bị vô tình bỏ rơi, cũng không hối hận…
Trịnh Vi nghe thấy vậy liền tỏ ý không vui, “Này này, một ngày đẹp biết bao, hát cái đó làm gì?”
“Thế nào là phong lưu biết bao, trên đường đến đây, toàn thấy các chú các cô, chẳng thấy chàng trai nào cả”. Tiểu Bắc cầm máy ảnh chụp hết góc này đến góc khác, bất giác lên tiếng kêu ca, “Tớ hỏi cậu nhé, cậu khẳng định là đã hẹn được Trần Hiếu Chính, chắc chắn anh ta sẽ đến chứ?”
“Đương nhiên”. Trịnh Vi mở to mắt nói, “Tối qua tớ còn gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói chắc chắn sẽ đến, anh ấy đã hứa với tớ!”
“Xí, thế sao đến giờ vẫn chưa thấy anh ta đâu?” Tiểu Bắc kích tướng.
Trịnh Vi vội phân bua, “Đáng lẽ tớ cũng nói cùng xuất phát từ trường, hoặc tập trung trước cổng công viên, anh ấy nói công viên Nam Sơn có rộng gì đâu, đi rồi sẽ gặp ngay thôi, không cần phải hẹn cụ thể”.
Trịnh Vi, Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc đều không phải là người vùng này, trước khi đến đây họ chưa từng đến công viên nào cách xa trường G như công viên Nam Sơn, hôm qua Trần Hiếu Chính nói qua điện thoại như vậy, Trịnh Vi cũng cảm thấy hình như không có lý do gì để phản đối, “Anh ấy nói cũng phải, công viên này có rộng gì đâu, đi rồi sẽ gặp ngay thôi, thế mới là hay, chứng tỏ chúng tớ có duyên với nhau thật!” Cô thuyết phục Tiểu Bắc đang ngóng chờ xem những pha hồi hộp, đồng thời cũng thuyết phục chính bản thân cô.
Theo kế hoạch ban đầu của cô, cô định có cuộc hẹn riêng lãng mạn với Trần Hiếu Chính, giữa rừng mai bạt ngàn khoe sắc, khung cảnh lãng mạn như vậy, dù trái tim hắn có là sắt là đá, cô không tin hắn không mảy may động lòng. Ai ngờ tối hôm qua mới biết, mặc dù hắn nhận lời đến điểm hẹn, nhưng không phải đến một mình, mà hẹn Lão Trương cùng đi. Lão Trương lúc đó không biết nội tình, thầm nghĩ đã lâu lắm rồi không đi chơi ở ngoại ô, nên cũng vui vẻ nhận lời, mãi cho đến khi Trịnh Vi nổi cơn tam bành với Lão, Lão mới biết mình có thể trở thành cái gai trong mắt người nào đó. Để cứu vãn tình hình, lúc đầu Trịnh Vi định tìm cớ thoái thác, nhưng sau đó cô nghĩ lại, sở dĩ Trần Hiếu Chính mời Lão Trương cùng đi, có lẽ là do vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt về mặt tâm lý trong việc đi chơi riêng với cô, thời cơ chưa tới, nóng vội sẽ hỏng việc, kể cả Lão Trương không đến, hắn cũng có thể tìm được người khác…, chi bằng để Lão Trương là người nắm được tình hình đi còn yên tâm hơn. Sự đã đến nước này thì cô cũng vui vẻ mới Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc đi cùng, không cần tính đến cuộc hẹn với Trần Hiếu Chính; đối với các thanh niên ham vui, lễ hội hoa mai được tuyên truyền rộng cũng có sức hấp dẫn.
Một điều trùng hợp là tối qua Khai Dương cũng gọi điện thoại cho cô, nói đã mượn xe con của bố, ngày mai có thể chở bọn họ đến thẳng làng mai ở công viên Nam Sơn. Trịnh Vi nghe thấy thế cũng phấn khởi một hồi, cô vốn là người được ngồi quyết không chịu đứng, huống hồ từ trường G đến công viên Nam Sơn phải đổi hai lần xe bus, hơn nữa xe bus lại không thể đỗ trước cổng công viên, có xe chở đi, tội gì không ngồi. Đang định nhận lời, đột nhiên cô nhớ đến Trần Hiếu Chính, mặc dù tuổi còn trẻ chưa từng trải, nhưng theo bản năng cô cũng biết làm như thế không hay, chắc chắn Trần Hiếu Chính cũng đi bằng xe bus, cô không muốn để niềm hi vọng mới nhen nhóm của mình bị ảnh hưởng, vì thế cô đã từ chối khéo lời mời của Khai Dương. Cô nhận ra vẻ thất vọng trong giọng Khai Dương, nhưng anh vẫn hỏi cô, làm thế nào mới được gặp cô ở công viên Nam Sơn, rất tự nhiên, Trịnh Vi liền lặp lại câu nói của Trần Hiếu Chính: “Công viên Nam Sơn có rộng gì đâu, đi rồi sẽ gặp ngay thôi”.
Đúng vậy, công viên Nam Sơn có rộng gì đâu? Ba người vừa đi vừa ngó nghiệng, liên túc có ô tô chạy ngang qua, trong đó cũng có cả xe điện của công viên chở du khách tham quan nhưng phải mất tiền, Tiểu Bắc đề nghị ngồi xe, Trịnh Vi phản đối kịch liệt, nếu mà ngồi trên xe, e rằng lúc đi qua Trần Hiếu Chính họ cũng không biết, “Cứ đi dạo trong công viên thế này tốt biết bao, gì mà phải ngồi xe, Trư Bắc, cậu thật chẳng biết thưởng thức gì cả, cậu xem phong cảnh hai bên đường đẹp thế này, phải học cách thưởng thức chứ!”
Họ cứ vừa đi vừa “Thưởng thức” như thế được gần 40 phút, căn cứ vào kết quả hỏi đường, phải còn gần 15 phút đi bộ nữa mới đến khu vực tổ chức lễ hội hoa mai. Nguyễn Nguyễn mua một bản đồ công viên trong quầy tạp hóa trên đường đi, không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới giật mình, “Công viên Nam Sơn được hình thành bởi 19 ngọn đồi lớn nhỏ, tổng diện tích 5,17 km2, diện tích mặt nước 16. 447 m2, diện tích vùng đất được phủ xanh 35000 m2… Đồi Diệp Thúy tổ chức lễ hội hoa mai lần này là ngọn đồi lớn nhất trong công viên, so với mực nước biển… Cái này, Vi Vi à, cậu khẳng định là bọn mình “Cứ đi thế này” rồi sẽ gặp Trần Hiếu Chính ư?”
Tiểu Bắc vừa nghe thấy thế, lập tức giãy lên như đỉa phải vôi, “Gì cơ, 5,17 km2? Chắc chắn là gã Trần Hiếu Chính đó chơi xỏ cậu rồi, tớ thật ngớ ngẩn, không ngờ lại cũng là vịt như cậu, Trịnh Vi, tớ mặc kệ đấy, tí nữa tớ mà chùn chân không đi được nữa cậu phải cõng tớ… Lúc đi xuống, ai dám ngăn tớ ngồi xe điện tớ sẽ tính sổ với người đó”.
Trịnh Vi giật mình, cũng không dám nói gì thêm, nhưng cô tin tưởng nhất định mình sẽ tìm được Trần Hiếu Chính, trường G đông sinh viên như thế mà cô còn gặp được anh, huống chi đã hẹn sẽ gặp nhau ở công viên, chỉ cần để ý, hai người cùng tiến về một hướng, làm sao không gặp được? Hôm nay cô còn đeo cả kính áp tròng, lúc này đây cô càng mở to mắt hơn, quyết không để lỡ bất kỳ bóng người nào lọt vào tầm nhìn của mình. Sau một hồi phàn nàn kêu ca, dần dần Tiểu Bắc cũng bị phong cảnh xung quanh lôi cuốn, chụp rất nhiều ảnh, cảm thấy dễ chịu, chỉ có Trịnh Vi như người mất hồn, mỏi mắt kiếm tìm bóng dáng quen thuộc, chẳng ngó ngàng gì đến cảnh đẹp hay không khí xung quanh.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Bắc nhìn ra phía xa, hào hứng hét lớn, “Tớ nhìn thấy hoa mai rồi!” Nguyễn Nguyễn và Trịnh Vi nhìn về phía trước, quả nhiên cả một rừng mai đỏ rực, ba cô gái cười nói rộn ràng tiến về phía trước, cho đến khi cả ba chìm khuất trong rừng mai đỏ rực đó.
“Đúng là hoa mai thật, giống hệt như ở quê tớ”. Tiểu Bắc bấm máy ảnh liên hồi, dường như chỉ sợ cả rừng hoa sẽ rụng hết trong tích tắc. Nguyễn Nguyễn cũng chưa bao giờ nhìn thấy hoa mai nở rộ như thế này, dường như dồn mọi sắc hương và những gì tốt đẹp nhất của cả cuộc đời để được nở rộ trong giây phút này, không còn giữ lại tàn hương, một vẻ đẹp không sao tả xiết. Hoa mai lúc nở tựa máu, lúc tàn tựa tuyết, Trịnh Vi len lỏi giữa rừng mai bạt ngàn, chân giẫm lên muôn vàn cánh hoa phủ kín mặt đất, hoa đã nở rồi, anh đang ở đâu? Tại sao không thấy anh? Vì anh mà cô mới không tìm được anh, phong cảnh đẹp đến nhường nào cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rõ ràng anh nói nhất định sẽ đến, đi thì sẽ gặp, vậy tại sao ngay cả một bóng dáng từa tựa anh cũng không có?
Một cơn gió lạ thổi tới, hoa mai đầu cành rụng tả tơi khiến du khách xuýt xoa thầm tiếc, trong đó có một bông hoa đủ cánh bị gió thổi rơi, theo chiều gió hất vào mặt Trịnh Vi, Tiểu Bắc nhanh tay chộp ngay được cảnh đó, bất giác thấy Nguyễn Nguyễn nói một câu, “Gay rồi, cơn gió này lạ lắm, bọn mình phải xuống ngay”.
Tiểu Bắc nghe nói liền ngước lên bầu trời, quả nhiên có một đám mây đen đang ùn ùn kéo về phía họ, “Gay rồi, thời tiết đổi rồi, các đồng chí, ta phải rút ngay thôi!” Rồi cô nhanh tay cất ngay máy ảnh vào túi, kéo hai cô bạn chạy theo dòng người.
“Chắc không đến nỗi đâu!” Trịnh Vi rên rỉ, “Không được, tớ còn chưa tìm thấy anh ấy, làm sao có thể bỏ về thế này được?”
“Đầu óc cậu sao vậy, trời sắp mưa rồi, cậu vẫn còn giữ ý định tìm tên không giữ lời hứa đó hả?” Tiểu Bắc giậm chân.
“Tớ mặc kệ, thích về hai cậu cứ về trước đi, tớ phải tìm anh ấy!” Bản tính bướng bỉnh, cố chấp của Trịnh Vi lại nổi lên.
Nguyễn Nguyễn quả quyết, “Thôi thế này nhé, ba chúng ta, lấy vị trí này làm tâm, tản ra ba phía tìm Trần Hiếu Chính ngay, tớ thấy khu vực hoa mai nở rộ này cũng không quá rộng, phần lớn du khách đều tập trung khá gần nhau, nếu Trần Hiếu Chính đến, chắc chắn cũng sẽ không đi đâu xa, chắc là đám mây đen đó cũng sẽ không đến ngay đâu, chúng ta tìm trong 15 phút, hết thời gian đó dù tìm được hay không cũng đều phải quay về đây tập trung, sau đó xuống núi ngay."
Không phải Trịnh Vi không nhìn thấy mây đen đang ùn ùn kéo đến, cô không phải là kẻ ngốc, cô biết Nguyễn Nguyễn nói có lý, nên đành gật đầu, ba người đánh dấu điểm mốc rồi lập tức chia nhau ra tìm. Trong lúc lòng nóng như lửa đốt, 15 phút trôi qua rất nhanh, dường như Trịnh Vi vẫn không chịu bỏ cuộc tìm kiếm, Nguyễn Nguyễn quay về vị trí ban đầu vẫn không thấy Trịnh Vi đâu lại phải quay đi tìm cô, không nói gì thêm liền kéo tay cô quay về đường cũ.
“Nguyễn Nguyễn, bọn mình phải về thật sao?” Tiếng Trịnh Vi như sắp khóc.
Nguyễn Nguyễn lại nhìn lên trời một lần nữa, “Về ngay thôi, nếu không sẽ không kịp đâu”
Sau khi gặp được Tiểu Bắc, cả ba liền rời đồi Điệp Thúy, nên trời đã tối hẳn đi, đằng xa thoáng có ánh chớp, du khách xung quanh đều như ong vỡ tổ.
“Gay rồi gay rồi, sao bọn mình lại xui thế, sáng nay lúc đi trời cao trong xanh thế cơ mà, sao đổi nhanh thế nhỉ?” Tiểu Bắc vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Nguyễn Nguyễn liền an ủi hai cô bạn, “Không sao đâu, chỉ cần trước khi trời mưa chúng ta kịp xuống ngồi xe điện đến thẳng trạm xe bus là không sao”.
Trịnh Vi bị Nguyễn Nguyễn vừa kéo vừa chạy, mắt vẫn không ngừng đảo quanh dòng người vội vã, cô vẫn chưa hết hi vọng, “Nếu tớ bỏ về thế này, đúng lúc anh ấy đến thì làm thế nào?”
Nguyễn Nguyễn không nói gì, Tiểu Bắc liền đốp lại ngay: “Hắn đâu có ngốc như cậu. Kể cả là có đến thì cũng đã mất tăm mất dạng từ lâu!”
Liên tục có xe điện chạy ngang qua, chuyến nào cũng đầy ắp người, họ vẫy tay bắt xe nhưng không có chiếc nào chịu dừng lại, mây đen đã trùm kín bầu trời, tựa như một chiếc chảo lớn chụp xuống, gió không ngừng cuốn tung cát bụi. Lúc đầu trời cao trong xanh là thế, giờ lại giống như một hoang đảo mưa giông sắp sửa ập xuống.
Khó khăn lắm ba cô gái mới xuống được chân đồi Điệp Thúy, quay về trục đường chính của công viên, lúc này đây cả ba đều đã hoàn toàn từ bỏ ý định ngồi xe điện, chiếc xe nào cũng chật ních người, điều duy nhất có thể trông chờ trước mắt là ông trời có thể thương tình đôi chút, cho nhiều thời gian hơn, để họ đến được trạm xe bus rồi hãy đổ mưa cũng không muộn. Cả ba đều lao như bay, lúc đi ngang qua một bốt điện thoại công cộng nhỏ, Trịnh Vi không chịu được nữa, “Không được, tớ không thể về như thế này được, tớ phải gọi điện thoại đã”.
“Đã đến nước này mà cậu vẫn còn tâm trạng gọi điện thoại?” Không thấy mây đen theo sát đít rồi sao?” Tiểu Bắc nhìn Trịnh Vi như nhìn một kẻ điên.
“Tớ biết, các cậu đi trước đi, rõ ràng là anh ấy đã nhận lời tớ, bỏ về thế này tớ không cam lòng!”
Nguyễn Nguyễn vội can hai cô bạn nóng tính, nói với vẻ bất lực: “Thôi, cậu gọi đi, nhìn trời chắc gọi mấy phút cũng không ảnh hưởng gì đâu”. Cú điện thoại đầu tiên của Trịnh Vi gọi là gọi về ký túc xá của Trần Hiếu Chính, anh bạn cùng phòng nói với vẻ quả quyết rằng sáng nay Trần Hiếu Chính đi chơi cùng với Lão Trương, hình như nghe nói đến công viên Nam Sơn. Trịnh Vi vừa thở phào một cái lại nôn nóng ngay, nếu anh ấy vẫn ở trên đồi Điệp Thúy, chắc chắn cũng sẽ gặp trời đổ mưa, không biết rồi sẽ làm thế nào. Hồi đó điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, Trịnh Vi nhớ máng máng rằng Lão Trương có một chiếc máy nhắn tin, cô liền xin số máy qua anh bạn rồi nhắn thẳng đến cho Lão Trương, trong quá trình đợi trả lời, cô như người ngồi trên lửa. May mà chỉ hai phút sau, điện thoại đổ chuông, Trịnh Vi nhấc máy, nghe thấy tiếng Lão Trương liền hỏi dồn dập: “Lão Trương, các anh đi đường nào mà em tìm khắp nơi không thấy bọn anh, thật tức chết đi được”.
Lão Trương cười khà mấy tiếng, dường như Lão không muốn đón cơn thịnh nộ này, một lát sau, đầu bên kia vang lên giọng nói Trịnh Vi ngày đêm tưởng nhớ.
“Alô?”
“Trần Hiếu Chính, anh biến đi đâu vậy?” Không nghe thì thôi, vừa nghe thấy tiếng Trần Hiếu Chính, tự nhiên Trịnh Vi cảm thấy bao nhiêu ấm ức trong lòng đều trào lên.
“Dù sao thì tôi cũng không thất hứa, nhưng rất tiếc rằng chúng ta không gặp được nhau”.
Cái mà hiện giờ Trịnh Vi quan tâm không phải là việc này, cô hỏi: “Trời đang sắp mưa anh có biết không, anh đang ở vị trí nào, mau về cùng em đi."
Giọng Trần Hiếu Chính tỏ ra hơi bất ngờ, “Sao cơ, cậu vẫn đang ở đó hả, tôi nhìn thấy trời có vẻ sắp mưa nên đã quay về rồi, vừa đến trung tâm”.
“Hả, anh nói gì?” Trịnh Vi luống cuống hỏi lại qua điện thoại.
“Tôi nói…” Trần Hiếu Chính chưa nói hết thì một tiếng sấm nổ vang trời, Trịnh Vi giật nảy mình, ống nghe suýt tuột khỏi tay rơi xuống đất. Nguyễn Nguyễn thấy cô cúp máy như người mất hồn, bèn hỏi: “Sao, hắn nói gì?”
Trịnh Vi thẫn thờ nhìn Nguyễn Nguyễn một lát, bất ngờ bật khóc nức nở, “Trần Hiếu Chính … về từ lâu rồi!”
Tiểu Bắc chưa kịp phản ứng gì trước tiếng khóc của Trịnh Vi thì có một giọt nước mưa to bằng hạt đỗ hất ngay vào mặt cô, khá rát, cô sờ tay lên má, “Mẹ ơi, mau chạy thôi, mưa thật rồi”.
Bốt điện thoại nhỏ như thế đâu phải là nơi có thể tránh gió che mưa, nơi ba người đang đứng lại đúng là điểm giữa của trục đường chính trong công viên, trước sau đều không có quầy tạp hóa, vòm lá thưa thớt của những rặng cây bên đường cũng không phải là nơi trú mưa chắc chắn, sự đã thế này, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là tiếp tục chạy thật nhanh.
Chạy ngắn vốn là sở trường của Trịnh Vi, họ lao như tên bay trong mưa, đột nhiên cả ba đều thấy chạy thế chạy nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mưa xối xả, đứng trong làn mưa như thế này mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc rằng thế nào là “Mưa như trút nước”, chưa đầy năm phút, cả ba đều ướt như chuột lụt, trên đường cũng có không ít người phải chịu cảnh ướt sũng như họ, từng chiếc xe chật kín du khách lao vút qua, trên xe đều là những vị khách may mắn.
Đằng nào cũng đã ướt hết, họ bèn chạy chậm lại, Tiểu Bắc cởi cả áo ngoài bọc kín cho chiếc máy ảnh yêu quý của cô rồi ôm chặt trước ngực, Trịnh Vi run rẩy trong mưa, cô đã không còn biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa, khi không phân biệt được nữa thì khóc còn có nghĩa lý gì?
Đến khi dừng chân bên tấm biển của trạm xe bus, cả ba đều bị trận mưa xối xả giội cho không còn nói được gì nữa. Tiểu Bắc dồn mọi tâm trí vào kiểm tra chiếc máy ảnh yêu quý của mình, Trịnh Vi mặt mày thiểu não, “Trư Bắc, chửi tớ đi, vì tớ mà liên lụy sang các cậu”.
Tiểu Bắc không đếm xỉa gì đến cô, mãi cho đến khi thấy máy ảnh không hề hấn gì mới thở phào, “Tớ chửi ai, tớ theo cậu đến tức là ngu hơn cậu”.
Khó khăn lắm mới chen lên được xe bus, họ chen chúc trong chiếc xe chật chội, nước mưa trên người nhỏ xuống chân thành vũng. Một điều không thể tưởng tượng được là, khi họ vừa đến trạm đổi xe, mưa liền tạnh, trời lại hửng nắng, nam thanh nữ tú trên đường áo quần gọn gàng, sạch sẽ, khô ráo, dường như trận mưa trêu ngươi vừa qua của ông trời chỉ nằm trên đầu của ba kẻ xui xẻo.
Nguyễn Nguyễn kéo tay áo Trịnh Vi đang trong tâm trạng thẫn thờ, “Thôi, về sẽ tính sổ với hắn, coi như đây là khổ nhục kế vậy”.
Trịnh Vi nhìn đôi giày vải dính đầy bùn đất của mình, còn đâu là Ngọc diện Tiểu Phi Long nữa, chẳng khác gì con chuột lụt thất thểu, cô khẽ nói, “Khổ nhục kế này đau quá, đau đến nỗi tớ không thể chịu nổi”.
Cô tưởng mình không có gì là không làm được, đúng đó thôi, ông trời cũng giúp thì cũng làm được gì? Kẻ cầu xin tình yêu đã phải bỏ bao công sức, còn kẻ không yêu thì không cần bất cứ thủ đoạn gì, vì thế hắn chẳng cần làm gì mà đánh bại được cô một cách hết sức nhẹ nhàng.
Lúc đi vào trường, cả ba đều cố gắng tự thôi miên mình, không để ý đến ánh mắt kỳ dị của mọi người, buổi sáng trước khi xuất phát còn trang điểm rất cẩn thận, giờ đây tất cả đều nhòe nhoẹt vì trận mưa lạ lùng đó. Lúc đi đến chân cầu thang ký túc xá, Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc lên được mấy bậc mới phát hiện ra Trịnh Vi không theo sau, cô lao thẳng lên ký túc xá nam.
“Vi Vi, chuyện gì thì cũng phải thay quần áo đã chứ, nếu không dễ cảm lắm đấy”. Đâu phải Nguyễn Nguyễn không biết lòng cô đang nghĩ gì.
Trịnh Vi tảng lờ như không nghe thấy, hai chân thoăn thoắt, xông vào phòng Trần Hiếu Chính, đúng lúc hắn và Lão Trương đều có mặt ở phòng. Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Trịnh Vi, Lão Trương ngạc nhiên đến nỗi mồm há hốc, “Vi Vi, em…”
“Anh đừng nói gì cả…” Lão vừa mở miệng liền bị Trịnh Vi chặn ngay lại.
Trần Hiếu Chính cầm sách trên tay, lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn cô gái thảm hại trước mắt, mái tóc dài của cô bết thành từng lọn xõa xuống vai, chiếc váy màu xanh lá cây dính chặt vào người, đôi giày vải dưới chân đã không còn nhận ra màu ban đầu, cô ngang nhiên đứng trước mặt hắn và ngực phập phồng.
Hắn đang chờ đợi cơn thịnh nộ của cô sắp sửa giáng xuống.
Chính trong lúc mà Lão Trương cũng tưởng Trịnh Vi sẽ nhảy bổ vào xé Trần Hiếu Chính ra thành trăm mảnh, thì cô đã lên tiếng, “Hay lắm phải không? Nói cho anh biết nhé, em sẽ không đùa nữa đâu!”
Trong lúc bước nhanh ra ngoài, cô đâm sầm ngay vào Hứa Khai Dương đang đi về phòng Lão Trương, nhìn thấy cô, Khai Dương hỏi ngay: “Sao người em lại ướt thế này? Anh sợ bọn em gặp mưa nên đã lái xe mấy vòng trong công viên mà chẳng thấy bọn em…”
“Đi rồi sẽ gặp ngay thôi, như thế mà anh cũng tin à, anh đúng là thằng ngốc!” Trịnh Vi gạt Khai Dương sang một bên rồi chạy ngay đi không hề ngoái đầu nhìn lại, khiến anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Lúc quay về phòng, Trịnh Vi đã lạnh đến mức toàn thân như đông cứng lại, Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc đã đun xong nước nóng cho cô, vừa nhìn thấy cô liền đẩy ngay cô vào nhà tắm. Trong khoảnh khắc người chạm vào nước nóng, cô mới cảm thấy mình được sống lại.
Hôm sau, Nguyễn Nguyễn bị cảm, rồi cả Tiểu Bắc từ trước đến nay chưa biết đến ốm đâu cũng kêu đau đầu, Trịnh Vi tưởng rằng mình cũng sẽ ốm nặng, vì chỉ có cô mới là người bị tổn thương nặng nề về mặt thể xác và tâm hồn, không nằm bẹp vài ngày, cô cũng cảm thấy không ổn. Nhưng thực tế đã chứng minh cô thực sự là một kẻ gan lì cóc tía, sáng hôm sau tỉnh giấc, đầu óc tỉnh táo, không còn vấn đề gì nữa. Cô cảm thấy bi ai và hụt hẫng trước sự khỏe khoắn của mình. Trong tâm trạng phức tạp đó, kỳ thi cuối kỳ đã nhẹ nhàng trôi qua như nước chảy, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, môn lực ứng dụng, kỳ nghỉ hè cũng tới. Theo thông lệ của Học viện Công trình kiến trúc, mỗi dịp kết thúc năm học, buổi tối trước khi được nghỉ một hôm, Học viện sẽ tổ chức buổi liên hoan văn nghệ, mỗi lớp sẽ có một đến hai tiết mục để giúp sinh viên vui vẻ, thoải mái. Lớp Trịnh Vi có tiết mục tấu hài của một nam sinh, và còn một tiết mục tốp ca nữ, toàn bộ sinh viên nữ trong lớp đều tham gia hát bài Đôi cánh chắp cao tiếng hát, không ngờ lại được hưởng ứng nhiệt liệt.
Sau khi tiết mục của lớp mình kết thúc, mọi người đều trở lại chỗ ngồi, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn quay về chỗ cạnh Tiểu Bắc và Lục Nha - hai cô đến đây là để cổ vũ cho bạn.
“Hê, Trịnh Vi, hát hay lắm”. Tiểu Bắc thấy cô mấy hôm nay như người mất hồn bèn khen một câu để bạn vui.
Trịnh Vi cũng không chịu nhận, khua khua tay, “Chẳng biết thưởng thức nghệ thuật gì cả”. Vẻ mặt vẫn rầu rĩ như cũ. Tiểu Bắc và Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, chắc cả hai đã bàn nhau từ trước, “Huệ Kiếm” cắt đứt nghiệp chướng, trong lòng ắt phải buồn khổ.
Mấy người cũng không nói gì nữa, uể oải xem các tiết mục tiếp theo, do ngày mai là chính thức nghỉ hè, một số sinh viên đã về nhà trước, hội trường không đông lắm. Tiết mục cuối cùng của buổi liên hoan là một tiết mục nhảy của lớp Trần Hiếu Chính, người dẫn chương trình vừa dứt lời, hai con mắt của Tiểu Bắc sáng lên, “Đến lớp bọn họ rồi hả, xem thẳng cha đó có lên không?”
“Con bé ở giữa đó nhảy khá quá nhỉ, eo lắc mềm thật đấy”. Tiểu Bắc vừa khen vừa bình phẩm.
“Con bé mà cậu nói đó hình như là Tăng Dục đấy”. Nguyễn Nguyễn nói.
Tiểu Bắc liếc Trịnh Vi một cái liền lựa gió xoay chiều ngay, “Tớ tưởng ai mà uốn éo kinh vậy, hóa ra lại là cô nàng, chẳng khác gì múa ương ca[9]”
Trịnh Vi phì cười, “Thôi đi Tiểu Bắc, cậu đừng có giả vờ giả vịt nữa. Người ta nhảy còn đẹp hơn cậu nhiều”. Nói thực, cô cũng cảm thấy Tăng Dục nhảy đẹp. Tăng Dục xinh xắn, học giỏi, nghe nói tính tình phóng khoáng, bố cô lại là Viện phó Học viện của họ, nhảy cũng đẹp; một cô gái như thế say hắn như điếu đổ mà hắn còn lờ đờ, qua đó có thể thấy hắn thực sự là con người khô khan lạnh lùng, thảo nào một Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô cũng phải ngã một vố đau.
Trịnh Vi vẫn đang suy nghĩ lan man thì tiết mục văn nghệ cuối cùng cũng đã kết thúc. Buổi biểu diễn văn nghệ tối nay mang tính chất so tài, trong thời gian ban giám khảo thống kê điểm số, cô dẫn chương trình trang điểm cầu kỳ bước ra, cười nói với sinh viên ở dưới: “Hiện giờ ban giám khảo đang làm việc nghiêm túc để thống kê số điểm của các lớp, trước khi công bố kết quả cuộc thi, có bạn nào muốn lên sân khấu biểu diễn một tiết mục không?”. Rõ ràng câu hỏi của người dẫn chương trình chỉ là hỏi cho vui mà thôi, bởi cô biết trước rằng sinh viên của học viên công nghệ kiến trúc vốn rất khô khan, chắc chắn sẽ không có người chủ động lên sân khấu, vì thế cô chỉ dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Nếu không có thì chúng ta xin mời thầy Tăng - Viện phó của Học viện chúng ta biểu diễn bài Xuân phương Bắc để chúng ta thưởng thức”. Vừa nói dứt lời, nhạc của bài hát Xuân phương Bắc đã nổi lên, Viện phó lịch lãm cầm micro mỉm cười đợi ở cánh gà sân khấu.
Tất cả đều diễn ra theo kịch bản, cô dẫn chương trình đang chuẩn bị mỉm cười đi vào, đột nhiên phía dưới có tiếng cất lên: “Đợi một chút ạ! Em muốn biểu diễn!”
Cô dẫn chương trình sững lại trong chốc lát, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì nhân vật dũng cảm đó đã đứng lên, hóa ra là một cô sinh viên có khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn.
“Chị ơi, chị đừng nói nhanh như thế, em giơ tay nhưng chị có nhìn thấy đâu?” Trịnh Vi vừa nói vừa bước lên sân khấu, Nguyễn Nguyễn ra sức kéo tay cô, khẽ dỗ dành: “Đừng bồng bột như thế, muốn hát bọn mình ra KTV ở cổng trường hát!”
“Không” Trịnh Vi nhanh chóng thoát khỏi tay Nguyễn Nguyễn rồi chạy thẳng lên sân khấu, “Không phải chị hỏi có ai muốn biểu diễn hay không đó sao, em muốn hát một bài”.
Tiểu Bắc lấy tay che mặt, “Mẹ ơi, đừng nói con quen cô nàng!”
Nguyễn Nguyễn nhìn thấy thầy Viện phó đứng ở cánh gà cũng cười, lịch sự chủ động rời sân khấu, nhạc bài Xuân phương Bắc cũng dùng lại ngay. Không hổ là người dẫn chương trình đầy kinh nghiệm, sau vài giây bất ngờ, lập tức vẻ mặt trở lại bình thường, cô cười và nói với Trịnh Vi : “Em thật dũng cảm, em muốn hát bài gì?”
Trịnh Vi nghĩ một lát, “Em muốn hát bài Cảm nhận khi mới biết yêu!”
Nguyễn Nguyễn ngồi dưới sân khấu cũng bật cười, cô nói với Tiểu Bắc đang mặt mày đau khổ, “Cho cậu ấy xả strees, mấy hôm nay cậu ấy bị bách quá rồi”.
Người dẫn chương trình trao đổi một lát với người phụ trách âm thanh, cuối cùng nói với Trịnh Vi bằng giọng nuối tiếc, “Thành thật xin lỗi, trong list các bài hát không có nhạc của bài này”.
Trịnh Vi cau này, “Bài này mà không có? Để em xem có bài gì”.
Trịnh Vi tự mình bước đến gần người phụ trách âm thanh, liếc qua danh sách các bài hát, quả nhên là không có bài Cảm nhận khi mới biết yêu. Cô tỏ vẻ chán nản rồi chỉ vào bài Cái giá phải trả của tình yêu, nói “Thế thì bài này vậy, đằng nào cũng đã lên rồi, bài này em cũng biết hát”.
Người dẫn chương trình không biết làm thế nào, đành phải gật đầu với người phụ trách âm thanh, rất nhanh, giai điệu du dương chậm rãi vang khắp hội trường. Cảm giác âm nhạc của Trịnh Vi không đến nỗi tồi, giọng hát trong trẻo, nghe cũng khá hay; chỉ có điều, một cô gái trông như búp bê mà đứng trên sân khấu nhắm mắt hát bài Cái giá phải trả của tình yêu hơi rầu rĩ này, thực sư trông rất khôi hài, ban giám khảo và các vị lãnh đạo trong khoa ngồi dưới cũng cười, thì thầm với nhau, hỏi cô sinh viên thú vị này là ai.
Nguyễn Nguyễn là người đầu tiên dưới sân khấu vỗ tay, không ngăn được cô ấy thì đành hoan hô cổ vũ vậy. Tiểu Bắc và Lục Nha cũng hưởng ứng nhệt liệt.
Còn nhớ giấc mơ thời niên thiếu
Tựa như đóa hoa không bao giờ tàn phai,
Cùng em trải qua bao năm tháng gió mưa
Trông thế sự vô thương, trông nương dâu bãi bể
……
Trần Hiếu Chính ngồi ở dãy ghế sau, Tăng Dục muốn hắn đến xem cô nhảy, đằng nào cũng chẳng có việc gì nên hắn cùng bạn bè trong lớp đến xem. Trịnh Vi vừa lên sân khấu, đám bạn xung quanh hắn bèn lên tiếng trêu chọc, sinh viên trong Học viện Công trình Kiến trúc đều biết Trịnh Vi theo đuổi hắn. Hắn không nói gì, chống cằm nhìn Trịnh Vi đang say sưa với bài hát của mình, đây là lần đầu tiên hắn gặp cô sau sự cố công viên Nam Sơn, hắn đang nghĩ, không hiểu cô nàng là hạng người nào, không biết rồi cô nàng sẽ còn gây ra chuyện gì mất mặt nữa đây.
Dường như sự im lặng của Trần Hiếu Chính khiến đám bạn xung quanh càng được đà lấn tợi, họ bắt đầu hướng lên sân khấu hô lớn: “Trịnh Vi - Hiếu Chính, Trịnh Vi - Hiếu Chính”.
Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống, dưới sân khấu rất tối, hắn không dám chắc là cô nhìn thấy hắn hay không, nhưng theo thói quen hắn vẫn lảng ra chỗ khác.
“Chính này, lên đó nói gì chứ?” Có cậu bạn đẩy vai hắn, hắn gạt bàn tay trên vai ra, một mình đứng dậy bước ra khỏi hội trường.
Đi thôi, đi thôi, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành
Đi thôi, đi thôi, cuộc dời khó tránh khỏi những vấp váp trắc trở,
Cũng đã từng khổ đau rơi lệ, cũng đã từng tan nát cõi lòng,
Đây là cái giá phải trả của tình yêu…
Trần Hiếu Chính bước ra khỏi hội trường và hít thở sâu trong bầu không khí yên tĩnh. Thực ra, giọng cô nàng hát rất hay, chỉ có điều… tiếc thật. _ © _
Sáng hôm sau, mọi người trong phòng ký túc đã về một nửa, chỉ còn lại Trịnh Vi, Nguyễn Nguyễn và Lục Nha. Vì nhà Lục Nha ở ngay thành phố, nên không vội, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn thì ngồi cùng chuyến tàu, hơn 7 giờ tối tàu mới chạy. Nguyễn Nguyễn thu dọn xong hành lý của mình liền quay sang dọn đồ cho Trịnh Vi, thành ra Trịnh Vi lại rỗi rãi chẳng có việc gì làm, máy vi tính trong phòng đều đã đóng hộp, đành phải chạy sang phòng Hứa Khai Dương, dừng máy vi tính của anh để chơi điện tử.
Sau khi rút hết quân, ký túc xá nam lại càng trở nên tồi tàn hơn, Khai Dương là người thành phố này, đồ đạc vẫn để nguyên ở đó mà chưa động gì, thấy Trịnh Vi đến, anh cũng vui vẻ ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô chơi điện tử.
Phòng của Hứa Khai Dương cùng tầng với Lão Trương, lúc đến Trịnh Vi còn hơi do dự, liệu có chạm trán với tên đáng ghét đó không nhỉ, nhưng rồi lại nghĩ, chắc thời điểm này gã đã về nhà rồi. Máy vi tính của Khai Dương đặt trên bàn gần cửa ra vào nhất, cô vừa chơi điện tử vừa không nén nổi tò mò để ý mọi người đi lại trên hành lang, không nhìn thấy hắn, cô không biết mình nên thất vọng hay thở phào.
Chơi được một lúc thì cậu bạn cùng phòng Khai Dương bước vào, chào Trịnh Vi một câu rồi nhét đĩa vào chiếc đầu VCD cạnh tivi, vừa nhìn thấy chiếc đĩa đựng trong chiếc túi nylon đen, Trịnh Vi biết ngay đó không phải là thứ đồ nghiêm chỉnh gì, Khai Dương liền lên tiếng trước cô, “Ê, có con gái ở đây, đừng bật ba thứ nhố nhăng đó”.
Cậu bạn đó nhìn Trịnh Vi, dường như cũng cảm thấy không ổn, bèn thở dài tỏ vẻ cam chịu rồi lại lấy đĩa ra, còn nói thêm một câu, “Con gái đúng là phiền hà”.
Vừa nghe thấy thế Trịnh Vi liền giãy nảy, “Nói gì vậy, có cái gì là em chưa xem đâu, chẳng có gì phải ngại, anh cứ việc xem, không sao đâu!”
Khai Dương chần chừ một lát rồi nói: “Như thế không hay đâu”.
“Không sao, bọn mình sợ gì, những người có tâm hồn ngây thơ xem gì cũng đều trong sáng”. Trịnh Vi vỗ vai Khai Dương với vẻ hiểu biết.
Một bộ phim sex của Hàn Quốc thỉnh thoảng Trịnh Vi lại liếc qua một cái, chỉ có mấy cảnh dở hơi, không có gì hấp dẫn, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô xem loại phim sex này trong ký túc xá nam, cảm thấy rất mới lạ, cộng thêm với việc mặt Khai Dương mỗi lúc một đỏ hơn, khiến cô càng thấy thú vị.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân vội vàng, đột nhiên Trịnh Vi nghe thấy từ xa tiếng ai đó hình như đang nói: “Chính à, tớ tưởng vừa nãy cậu đi rồi, về đúng lúc quá, tớ không mang chìa khóa”.
Tai Trịnh Vi liền dỏng ngay lên, giả vờ như đang chăm chú chơi điện tử, còn làm ra vẻ đang thảo luận với Khai Dương, nhưng mắt lại lén lút liếc về phía cửa ra vào. Tiếng bước chân vọng đến không lâu, cô liền nhìn thấy Trần Hiếu Chính đang từ phía cầu thang đi về phía phòng hắn, lúc đi ngang qua phòng Khai Dương, hắn vẫn rảo bước mà không hay biết gì, không hề có ý định ngó vào bên trong.
“Ôi, lại chết rồi”. Trịnh Vi rê chuột với vẻ sốt ruột, “Không chơi nữa”. Cô cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình lại chán chường như vậy, rõ ràng cô đã tự nhủ, không bao giờ thèm đếm xỉa đến tên dở hơi đó nữa, nhưng lúc nhìn thấy hắn cô vẫn giật mình thon thót. Chỉ có điều hắn không nhìn vào bên trong cũng là điều bình thường, hắn đâu biết cô đang ở đó, nếu biết, không đi đường vòng mới lạ, Trịnh Vi thầm nghĩ với vẻ ranh mãnh, xí, kể cả hắn không thích cô, việc hắn ghét và sợ cô như thế cũng hay, ít nhất là cô không đến nỗi không có ảnh hưởng gì đối với hắn, tốt nhất ngày ngày cô đều xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn.
Cô không chơi điện tử nữa, nhưng lại chẳng biết làm gì, lúc này đây, cô lại liếc thấy Trần Hiếu Chính bê chiếc chậu đựng quần áo của mình đi về phía nhà tắm ở cuối hành lang.
Đúng là gã này sạch sẽ thật, nghe nói trong ký túc xá nam, người duy nhất ngày nào cũng giặt quần áo chính là hắn, xem ra danh bất hư truyền. Khai Dương cũng nhận ra sự thay đổi của cô, anh nhìn cô mà không nói gì.
Trịnh Vi cảm thấy buồn bực, nhưng không hiểu tại sao, cũng không bỏ đi ngay, và rồi cô thẫn thờ nhìn lên màn hình tivi, lòng lại vẩn vơ nghĩ tận đâu đâu.
Không đến năm phút, cô lại phát hiện ra Trần Hiếu Chính hai tay ướt sũng đi từ phía nhà tắm về phòng, một lúc sau thấy hắn tay xách một gói xà phòng, lại đi qua phòng Khai Dương một lần nữa.
Lập tức cô liền đề cao cảnh giác, căn cứ vào định luật Tiểu Phi Long nổi tiếng của cô, nếu trong vòng mười phút mà một kẻ cứ đi đi lại lại bốn lần trở lên trong cùng một địa điểm thì chắc chắn muốn giở trò gì đó. Cô quyết định sẽ bình tĩnh quan sát.
Quả nhiên, sau đó không lâu, hắn lại một lần nữa xắn tay áo đi ngang qua, Trịnh Vi đếm thầm: “Một, hai, ba… mười…” đếm đến mười sáu, hắn lại cầm một chiếc chậu không đi qua, mặc dù mắt vẫn không thèm liếc, và dường như lần nào cũng có vẻ như có lý do chính đáng, nhưng những hành động đó không thể qua nổi con mắt tinh tường của cô, dường như cô có thể khẳng định, chắc chắn tên này có vấn đề!
Lúc chuẩn bị giáp mặt với kẻ địch, tất cả mọi cao thủ đều “Mặc địch thiên biến vạn hóa, ta vẫn hiên ngang không nhúc nhích”, Trịnh Vi cố gắng kiên nhẫn để xem rốt cuộc kẻ địch định giở trò gì, bất kể hắn định làm gì, cô đều không sợ.
Đến lần thứ mười bảy hắn đi ngang qua, Trịnh Vi liền hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn thẳng ra cửa, nếu hắn nhìn vào, cô sẽ hỏi hắn rốt cuộc muốn gì đây. Lần này, cuối cùng hắn đã không chịu được nữa mà dừng lại trước cửa, nói như ra lệnh, Trịnh Vi, ra đây ngay”.
Trịnh Vi bực mình, thầm nghĩ, nhà ngươi là ai mà dám gọi ta ra ngoài? Cô vẫn ngồi đó, hất hàm về phía hắn, tỏ vẻ khiêu khích, “Tại sao tôi phải ra, có giỏi thì anh vào đi!"
Cô không ngờ Trần Hiếu Chính cau mày bước vào, túm lấy cô như túm miếng giẻ lau. Hai mắt Trịnh Vi mở căng tròn, lắp bắp nói, “Anh… anh định, định làm gì?”
Khai Dương một tay đỡ cô rồi nói với Trần Hiếu Chính “Cậu định làm gì vậy?”
“Cậu đừng xen vào, không liên quan đến cậu”.
Khai Dương sững lại, Trịnh Vi bị Trần Hiếu Chính lôi ngay ra ngoài. Hắn lôi cô xềnh xệch ra một góc hành lang rồi mới buông cô ra. Chưa kịp hoàn hồn, Trịnh Vi liền vuốt lại quần áo cho phẳng, hai tay khoanh trước ngực, “Anh làm gì vậy, định cướp tiền hay cướp sắc?”
Rõ ràng hắn không hề tỏ ra là mình đang đùa, hắn liếc cô với vẻ khó hiểu và căm ghét, “Rốt cuộc cô có phải là con gái hay không?”
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Trịnh Vi, cô buông tay xuống, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, “Anh nói ai không phải là con gái?”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đứa con gái lại xem loại phim đó trong ký túc xá nam, đầu óc cô làm sao vậy?” Hắn nói bằng giọng khinh bỉ.
Hóa ra là chuyện này, Trịnh Vi thở hắt ra, đáp lại với vẻ ngoan cố: “Liên quan gì đến anh, tôi thích làm gì thì làm”.
Rõ ràng là hắn cũng bực ra mặt, “Cô thích làm cái trò mất mặt này cũng được, chỉ có điều cô đừng liên mồm nói với người khác là cô… gì đó tôi, tôi thấy ngượng thay cho cô”.
Trịnh Vi mặt đỏ tía tai, “Tôi… gì đó anh? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi không đùa với anh nữa! Kể cả trước kia tôi có gì đó với anh, hiện giờ tôi không còn gì đó nữa, anh biến xa ra cho tôi nhờ!”
Trần Hiếu Chính nổi cáu một cách vô cớ, “Tôi biết cô là loại người làm gì cũng chỉ được ba bảy hai mốt phút, thế nên suốt đời chẳng làm nổi việc gì”.
“Làm sao tôi làm nổi được, anh như hòn đá trong nhà xí, như thế làm sao tôi làm nổi? Xí” Trịnh Vi lấy tay ra vẻ phủi bụi trên quần áo rồi quay đầu bỏ đi ngay.
“Tôi cảnh cáo cô không được xem những thứ vô văn hóa đó nữa”. Nói xong câu đó hắn mới mơ hồ cảm thấy không ổn, hắn có tư cách gì để cảnh cáo cô?
Quả nhiên, Trịnh Vi ngoái đầu lại nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu mà chính cô cũng cảm thấy ngượng, “Liên-quan-chó-gì-đến-anh!”
Trịnh Vi thấy mặt hắn đỏ bừng, không biết do ngại ngùng hay tức tối, cô còn không quên thăm dò một câu rất xảo quyệt: “Thích quản lý tôi, trừ phi anh là gì đó của tôi!”
Cô nói câu đó cũng là có ý cố tình trêu tức hắn, không ngờ sau khi nghe cô nói, Trần Hiếu Chính không hề đáp lại, mà cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Làm sao có thể có chuyện này được nhỉ, lẽ nào tình cảm có thể cám hóa được sỏi đá ư? Ông trời cũng thấu hiểu được nỗi vất vả của cô rồi ư? Thừa lúc hắn đang bối rối cô liền bước đến cạnh hắn, khua khua tay trước mặt hắn, “Trần Hiếu Chính, xin hỏi anh là Trần Hiếu Chính có phải không?”
Hắn gạt ngay tay cô ra, “Đừng có làm phiền tôi”.
Cô ưỡn thẳng người, thừa thế tấn công: “Đừng nói em không cho anh cơ hội đó nhé, em cho anh mười giây, anh không phủ nhận tức là nhận lời phục tùng em, một… hai… ba… bốn năm sáu bảy tám chín mười, hết giờ!”
Hắn nhắc cô, “Cô đếm không đều!”
“Nhân loại chúng ta đã đếm như vậy đấy, thế mà anh cũng không hiểu hả? Trái đất rất nguy hiểm, mau quay về với Sao Hỏa của anh đi”
Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn bật cười “Có cô mới biến về Sao Hỏa cho tôi nhờ”.