Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 6-1

Gió lên.

Mặt trời nóng cháy bắt đầu khuất dần sau dãy núi phía xa.

Sắc trời vẫn còn sáng nhưng nhiệt độ đã bắt đầu giảm dần, những đám mây kéo thành sợi, màu sắc càng xinh đẹp, giống như màu của những cây kẹo bông rực rỡ.

Sau khi cởi giày giúp cô, A Nam bắt đầu nhóm lửa nướng thịt rắn.

Mùi thịt nướng hấp dẫn tràn ngập trong không khí làm người khác thèm nhỏ dãi.

Cô nuốt nước miếng, phát hiện mình thật sự rất đói bụng.

Sau khi khóc một hồi cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, adrenalin tiết ra lúc chạy trốn cũng đã giảm bớt, nhưng chính vì vậy lại khiến cô cảm nhận rõ ràng sự đau đớn và đói bụng hơn.

Cô vốn cho rằng anh ta sẽ phải đau đầu tìm cách nhóm lửa, ai dè lại thấy anh ta rút một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra.

Bởi vì sợ có người sẽ nhìn thấy được ánh lửa nên anh cố gắng nướng thịt chín trước khi trời tối.

Thịt rắn đuôi chuông không đến nỗi khó ăn như cô nghĩ, chỉ tiếc không có gia. Nhưng đối với tình trạng đói đến mức bụng dán vào lưng như cô mà nói thì chỉ cần có đồ ăn thôi cô đã hạnh phúc lắm rồi.

“Tài nấu ăn của tôi không tồi đúng không?”

Khi nhìn thấy cô liếm ngón tay, anh liền đùa.

“Ừ”. Cô ngượng ngùng gật đầu.

Thực ra vừa rồi khóc lóc trước mặt anh như vậy làm cho cô rất xấu hổ, nhưng anh có vẻ như không để ý nên cũng khiến cô bớt ngại phần nào.

Anh mỉm cười, đi ra bên ngoài dập lửa, sau đó dùng áo khoác bọn họ che đầu bọc quanh tay để cách nhiệt rồi cầm lấy tảng đá lớn anh đã bỏ vào đống lửa lúc nãy, đi vào, ngồi dựa vào tường.

“Buổi tối trong sa mạc nhiệt độ xuống rất thấp, cái này có thể giúp chúng ta giữ ấm.” Anh nói.

Bây giờ cô mới hiểu vì sao anh nướng có hai con rắn mà lại nhóm một đống lửa lớn như vậy.

Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn. Lúc này anh lại nhóm thêm một đống lửa nhỏ trong động, nương theo ánh lửa dùng nước khoáng rửa sạch vết thương trên chân cô.

“Chúng ta không nên lãng phí nước.” Cô bất an nói. Tuy rằng hai người đã cố gắng uống một cách tiết kiệm, nhưng giữa trưa hôm nay bọn họ cũng đã uống hết hai chai nước, nếu dùng hết chai này bọn họ sẽ không còn nước.

“Yên tâm, tôi đã tìm thấy nguồn nước ở bên ngoài.” Anh nhìn cô, giải thích: “ Nơi nào có muỗi và côn trùng tập trung nơi đó có nước. Chỗ vách đá tiếp giáp với mặt đất cách đây không xa ẩm ướt, nơi đó có nước chảy ra. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho chúng ta uống no bụng và hứng đầy mấy chai nước này.”

Người đàn ông này có vẻ như cái gì cũng biết.

Điềm Điềm nhìn anh cúi đầu trước mặt mình, anh đang cẩn thận xử lý những bọng nước trên chân cô. Cô tự hỏi làm thế nào mà anh biết được nhiều điều như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Trước khi làm điều tra viên, anh làm nghề gì?”

Anh đặt con dao găm lên ngọn lửa để khử trùng, sau đó chọc vỡ các bọng nước trên chân cô. Khi nghe được câu hỏi của cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi đáp.

“Bác sĩ.”

Cô sửng sốt, “Bác sĩ?”

“Đúng vậy, bác sĩ.” Anh giữ chân cô, nở một nụ cười tự giễu nói: “Trên thực tế, giấy phép hành nghề của tôi còn đang nằm trong một hộc tủ nào đó trong phòng tôi.”

Khó trách anh xử lý vết thương thuần thục như vậy.

Cho nên sáng nay, lúc ở dưới nước, anh thật sự kiểm tra xương sườn của cô?

Suy nghĩ này làm cho cô xấu hổ đỏ mặt nhìn ra chỗ khác. Cô kéo lại áo khoác, mở miệng hỏi tiếp nhằm dời sự chú ý.

“Tôi còn nghĩ rằng anh là quân nhân, hải quân lục chiến gì đó.”

Anh kinh ngạc nhìn cô một cái, mới cười nói. “Tôi không phải, tôi chưa từng nhập ngũ.”

Cũng đúng, anh lớn lên ở Mỹ, ở đây không có chính sách bắt buộc nhập ngũ.

Mà điều này lại làm cho cô càng thêm tò mò, bất giác quay lại nhìn anh.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xanh tím của anh, những chỗ bị đánh đã chuyển từ sưng đỏ thành thâm tím, những nơi sưng lên đã xẹp xuống, nhưng điều này cũng không khiến cho tình trạng của anh khá hơn chút nào.

Anh đã chọc vỡ hết bọng nước trên chân cô, sau đó lấy một chai rượu từ trong túi áo ra.

“Cái này từ đâu ra vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Nằm trong ngăn kéo cùng với khẩu súng.” Anh mở bình rượu ra, ngửi ngửi.

Khó trách khi cô lái xe thì vẫn cảm thấy anh lục lọi khắp xe, chỉ sợ ngay từ khi đó anh đã đoán trước được tình huống hiện tại, chẳng qua…

“Đợi chút!” Thấy anh có vẻ như muốn lấy cái đó để khử trùng, cô liền đưa tay ngăn cản anh, nghi ngờ hỏi, “Anh chắc rằng cái này dùng được? Sẽ không có vi khuẩn nào chứ?”

“Đây là Vodka.”

Anh nói, giống như chỉ vậy là có thể giải thích tất cả.

Cô trừng mắt nhìn anh, “Không phải tôi nghi ngờ tay nghề của anh, nhưng bình rượu này không biết đã có bao nhiêu cái miệng chạm qua rồi?”

“Vodka có độ cồn khá cao, tin tôi đi, nồng độ cồn của bình rượu này chắc chắn hơn 70%, với nồng độ này có thể giết chết hầu hết các loại vi khuẩn rồi.”

Cô mím môi, im lặng ba giây, ngậm miệng lại, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nhíu mày thốt lên một câu.

“Anh là kẻ nghiện rượu sao?”

Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong sơn động.

“Không.” Anh không trách cô vì đã nghĩ như vậy, kiến thức của anh về rượu đúng là tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng anh vẫn là nhịn cười đáp, “Tôi không nghiện rượu, tôi biết những điều này là vì tôi từng làm thêm ở quán rượu.”

Hai má cô lập tức đỏ ửng.

“À.” Cô ngượng ngùng rút tay đang ngăn cản anh.

Lúc này anh mới khẽ cười đổ rượu vào miệng vết thương làm cô không nhịn được hét lên.

“Á.”

“Xin lỗi, chờ một chút nó sẽ đỡ hơn.”

Anh vừa nói vừa cẩn thận giúp cô khử trùng, sau đó rút từ trong túi áo ra một chiếc caravat. Anh xé theo đường chỉ, tách nó thành nhiều tấm nhỏ, dùng rượu tẩm ướt miếng vải để tiêu độc rồi đặt trên vết thương của cô làm băng gạc tạm thời, phần còn lại thì dùng để băng bó cho cô.

Động tác của A Nam rất thuần thục, băng bó mà đẹp như một đôi tất thực sự vậy. Anh thậm chí còn thắt một cái nơ bướm nho nhỏ. Chân bên kia do vải không đủ, anh liền lấy dây buộc tóc trên đầu xuống buộc lên chân cô.

Cách anh sử dụng caravat làm thành băng gạc vẫn khiến cô được mở rộng tầm mắt. Trước đây, cô không hề biết caravat của đàn ông lại nhiều vải đến vậy.

Được rồi, có lẽ anh đúng là bác sĩ.

Cô nhìn người đàn ông đang thu dọn đồ đạc trước mắt, không khỏi tò mò hỏi,“Một bác sĩ sao lại chuyển nghề làm điều tra viên?”

Mồ hôi chảy xuống từ trên mặt Hách Điềm Điềm, cô đưa tay lau đi. Nhờ đó anh có thể thấy tay cô bị trầy da, cả móng tay cũng bị gãy, nhưng cô không hề kêu đau. Nhìn cô như một con mèo nhỏ bị lạc vậy.

Anh biết, thật ra cô vẫn có chút sợ hãi cho nên mới hỏi nhiều như vậy. Thế nên anh vẫn quyết định trả lời câu hỏi của cô.

“Sai sót ngẫu nhiên.”

Gió khẽ thổi qua, anh chuyển tầm mắt khỏi phần cổ áo mê người của cô, nheo mắt nhìn đường chân trời phía xa nói: “Khi tôi thực tập ở bệnh viện mới phát hiện thật ra mình không thích cũng không quen với thể chế của bệnh viện. Lúc ấy vừa khéo gặp được ông chủ bây giờ của tôi bị thương phải nhập viện. Anh ấy nói rằng anh ấy mở một công ty điều tra, tập hợp nhiều nhân tài đủ mọi lĩnh vực khác nhau, chuyên điều tra những việc ngoài ý muốn. Anh ấy cố gắng thuyết phục tôi đến làm việc ở công ty. Vì nghe có vẻ thú vị nên ngay sau khi lấy được chứng chỉ hành nghề tôi liền đi.”

“Sau khi vào công ty đó anh mới học được những điều này sao?” Cô co chân, tò mò chạm lên chiếc nơ bướm trên chân. Anh buộc rất chặt, nhưng khi cô cử động mắt cá chân, lại không hề cảm thấy gò bó.

“Điều gì?” Anh tò mò nhìn cô.

“Sống sót trong sa mạc.”

Anh lại cười, “Không phải, đó là bố tôi dạy. Ông là lính cứu hỏa, thích đi khắp nơi. Khi tôi còn nhỏ, ông vẫn thường đưa tôi đi leo núi dã ngoại, những điều này đều là do bố dạy cho tôi.”

“Ông ấy cũng dạy anh võ thuật sao?”

“Không.” A Nam mỉm cười, “Nhưng từ nhỏ ông đã đưa tôi đến một võ quán gần nhà để học không thủ đạo, để tôi có thể giải trí sau giờ học.”

Cô gật đầu, lúc anh định cất chai Vodka đi cô liền đưa tay ra, “Đưa bình rượu cho tôi.”

Mặc dù không biết vì sao, nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ đưa chai Vodka cho cô.

Nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, A Nam vốn nghĩ rằng cô muốn uống chút rượu cho nóng người, ai dè cô lại quỳ xuống trước mặt anh, cầm lấy miếng vải còn thừa lúc nãy, tẩm rượu, lau vết thương phía trên lông mày anh.

Anh sửng sốt, nhưng không né tránh.

Tuy rượu mạnh khiến vết thương đau xót, nhưng động tác của cô lại cực kỳ dịu dàng.

Ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ chuyên tâm của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn, còn lưu lại vệt nước mắt lem luốc, nhưng cô lại đang giúp anh xử lý vết trầy da vốn đã không còn đau nữa rồi.

Sự dịu dàng của cô khiến tim anh ấm áp.

Sợ quấy nhiễu đến cô, anh rũ mắt xuống, để tay cô đang di chuyển trên khuôn mặt anh, hưởng thụ cảm giác được quan tâm.

“Tối hôm qua, tôi nghĩ anh bị bọn họ đánh bất tỉnh rồi.” Cô nói.

“Không phải.” Anh cong môi cười, “Có người nói cho tôi biết, muốn đánh người, trước hết phải học cách bị đánh. Tôi tránh được chỗ hiểm, các vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi.”

Cô tẩm thêm rượu, giúp anh rửa sạch vết máu khô và vết rách trên trán, khẽ nói: “Anh nghĩ vì sao bọn họ muốn bắt cóc anh?”

Cô biết cô chỉ vô tình bị kéo vào thôi, mục tiêu của những người đó ngay từ đầu là anh.

Giọng cô rất êm tai, nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng câu hỏi kia lại làm nụ cười của anh cứng lại.

Anh im lặng, cô liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt anh không có biểu tình, cũng không đáp.

Điềm Điềm đoán tuy rằng trước đó anh từng phủ nhận nhưng trong lòng anh rõ ràng đã biết. Cô bèn hỏi lại: “Có phải vì cái chết của Emma không?”

“Không thể nào.”

Anh trả lời thực ngắn gọn, nhưng cô dường như nghe thấy anh thở dài.

“Không thể nào?” Cô nhíu mày, dừng tay đang lau vết thương.

“Đúng vậy.” A Nam ngẩng đầu, có chút đăm chiêu nhìn cô, sau một lúc lâu mới mím môi nói: “Tôi nghĩ những người đó có lẽ liên quan đến một vụ án khác mà tôi từng điều tra.”