Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 3-2

Nơi này là sa mạc.

Sỏi đá, cỏ khô, mặt trời chói chang.

Bầu trời xanh trong vắt.

Cho dù cô là đứa trẻ ba tuổi cũng biết nơi này là sa mạc.

Hơn nữa, những viên đạn không ngừng gào thét sượt qua cạnh cô.

Những tên kia đang lái xe, vừa kêu gào vừa nổ súng, đuổi tới.

Mỗi lần có cái gì đó bị đạn bắn trúng, cô sẽ sợ tới mức run bắn lên.

Trái tim cô đập điên cuồng, mồ hôi ứa ra, toàn thân căng thẳng, sau gáy nhói lên từng cơn.

Cô không biết rằng mình đã bị đưa đến một nơi xa như vậy, cô cũng không biết vừa rồi mình nghĩ cái gì. Nhưng ý nghĩ ngu ngốc nào đó khiến cô cho rằng chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Nick, Jack hay là –ck gì gì đó lái xe ra khỏi đây là cô có thể báo cảnh sát.

Nhưng nơi này chẳng có gì hết, chỉ có một con đường quốc lộ vừa thẳng vừa dài xuyên qua sa mạc, cát vàng bay mịt mù, sỏi đá, cây cỏ chết héo cùng những rặng núi nham thạch hình thù kỳ dị.

Cô thật sự không biết mình ở chỗ quái quỷ này làm gì, cũng không hiểu vì sao mình lại lâm vào cảnh tượng đuổi bắt như phim truyền hình này. Nếu không phải vết thương và đầu đang đau, cô thực sự cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Cô tuyệt vọng nắm chặt tay lái, nhấn chân ga, hy vọng giây tiếp tiếp theo mình sẽ tỉnh dậy khỏi cảnh tưởng hoang đường như điện ảnh này. . .

Pằng!

Lại một tiếng nổ lớn, cô sợ tới mức suýt nữa lại hét lên. Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông hại cô bị bắt cóc, leo lên phía trước.

Anh ta đặt mông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, sau khi viên đạn bắn vỡ gương chiếu phía bên đó, anh ta còn cợt nhả mỉm cười vẫy tay với cô: “Hi, đã lâu không gặp.”

Má trái anh ta sưng lên, trên mắt phải là một mảng tím bầm khủng khiếp, trên hàng lông mày dày là vết máu đã qua xử lý, khóe miệng cũng có vết máu, phía bên phải cằm có một vết trầy da nghiêm trọng. Anh ta có lẽ đã từng rất đẹp trai, nhưng hiện giờ thật sự rất giống một quái nhân khoa học vừa bò từ rãnh nước lên.

Cô đoán trên người anh ta còn nhiều vết thương hơn, cô thực sự không hiểu vì sao anh ta còn cười được.

Cô vừa lo lắng vừa căng thẳng nhắc nhở anh ta, “Xe của bọn họ tốt hơn, chúng ta bị đuổi kịp chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”

“Tôi biết.” Anh nhìn phía sau, sau đó nhìn quanh bốn phía, tiếp theo anh cầm một chai nước khoáng nằm lăn lóc dưới chân, mở nắp ra rồi đưa lên miệng uống.

Nhưng anh ta mới uống được hai ngụm thì một viên đạn liền bắn xuyên qua cái chai.

“Shit!” Anh mắng, cô rụt đầu lại hét lên.

“Chết tiệt, anh có mang di động không?”

“Bị lấy mất rồi.” Anh ném cái chai đã bị bắn thủng kia, cầm một chai nước khoáng khác, tiếp tục uống.

Hành động của anh làm cho cô tức giận, “Anh này, tôi biết anh rất khát . . .”

Cô còn chưa nói xong, anh đã cắt ngang lời cô, “Kiếm Nam, tôi tên Kiếm Nam, cô cũng có thể gọi tôi là A Nam hoặc Nick.”

“Tôi quan tâm anh tên chết tiệt gì!” Mắt thấy đối phương càng ngày càng tới gần, cô tức giận quát người đàn ông vẫn đang uống nước kia: “Chúng ta hiện giờ đang bị đuổi giết, anh có thể nghĩ cách trước rồi hẵng uống nước được không?”

“Ok.” Anh ôm chai nước khoáng, lau những giọt nước và vết máu bên khoé miệng, vừa quay đầu nhìnnhững tên đuổi theo phía sau vừa không thèm quay đầu lại nói: “Ở phía trước có chỗ rẽ.”

“Đâu?” Cô không thấy ngã tư đường. Điềm Điềm lo lắng nghi hoặc hỏi: “Ở đâu có chỗ rẽ?”

Anh quay đầu lại, đột nhiên túm lấy tay lái, xoay về phía bên phải.

“Ở đây.”

“Cái gì? Anh điên rồi? Chỗ này làm gì có đường!”

Cô kinh hãikêu lên, muốn khống chế tay lái, nhưng sức hai tay cô không bằng một tay anh ta. Chiếc xe đột ngột rẽ ngoặt, ngoặt quá nhanh khiến thân xe nghiêng về một phía. Cô còn tưởng rằng chiếc xe rách nát này sẽ ‘thăng’ ngay lập tức, nhưng nó chỉ phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó lại quay về với mặt đất, đi bằng bốn bánh, tiếp tục chạy điên cuồng trên những viên sỏi gập ghềnh của sa mạc.

“Chiếc xe này rất cũ, nếu chúng ta tiếp tục chạy trên đường, nhất định sẽ bị đuổi kịp.”

“Tôi biết! Nhưng anh cảm thấy tình huống bây giờ tốt hơn tẹo nào sao?” Xe chấn động mạnh, cô đạp lút chân ga, vừa né tránh những tảng đá lớn và các cây xương rồng phía trước vừa nhìn đám người đuổi theophía sau qua gương chiếu hậu, lại quát lên với anh: “Anh nghĩ rằng tôi và anh đang lái một chiếc xe việt dã sao? Đây chỉ là chiếc ô tô bình thường mà thôi!”

“Cẩn thận phía trước!” Anh chỉ vào cái cây phía trước, cảnh báo.

“Chết tiệt!” Điềm Điềm vội xoay tay lái, nhưng vẫn sượt vào cái cây kia. Chiếc xe ô tô cũ khi quệt vào cái cây già kia phát ra tiếng kẽo kẹt, đèn xe cũng vỡ luôn.

“Tôi biết đây là ô tô bình thường, nhưng nơi này có khá nhiều thứ để che đậy.” Anh vừa nói vừa nắm chặt tay cầm trên nóc xe, bởi vì phía trước xuất hiện một sườn dốc gần hai mét.

“A! Chết tiệt! Chúng ta không qua được!” Cô phẫn nộ lại uể oải kêu.

“Chúng ta có thể.” Anh duỗi thẳng chân, liều lĩnh dẫm lên bàn chân đang đạp chân ga của cô.

“Anh làm cái gì đấy?!” Cô sợ hãi kêu lên, vừa dứt lời chiếc xe đã tăng tốc xông lên, bay đến giữa không trung.

Cô có thể nghe thấy tiếng hét của mình, có thể cảm nhận được lỗ chân lông trên toàn thân mở ra vì hoảng sợ.

Xe bắt đầu rơi xuống, cô không ngừng la hét, sau đó chiếc xe lao thẳng xuống đất, cằm cô đập vào tay lái khiến cô suýt nữa cắn phải đầu lưỡi. Lực va đập quá lớn làm cho cô cảm thấy xương cốt khắp người rã hết cả ra rồi.

Nhưng cô còn sống, hơn nữa tuy rằng đầu xe bị lõm nhưng xe cũng không bị lật hay vỡ nát hoàn toàn như trong tưởng tượng của cô. Sau khi xe trượt đi một đoạn cô mới đạp phanh dừng lại. Điềm Điềm thở dốc, sau đó quay lại làm một chuyện mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm.

Cô đấm cho anh ta một phát thật mạnh.

“Anh điên à!”

Không ngờ cô sẽ ra tay, anh bị đấm một phát chính giữa mắt trái.

“Trời ạ, làm ơn!” Anh không kịp tránh, chỉ có thể ôm lấy bênmắt đau đớn, tức giận quát lại: “Cô muốn tôi giúp cô đếm xem trên xe có bao nhiêu vết đạn không? Mau lái xe!”

Cái mặt tên khốn này cứng như đá vậy!

Cô đau tới mức phải vẫy tay, vừa nổi giận vừa nắm chặt tay lái, đạp chân ga, phẫn nộ thét gào: “Tôi sẽ, chỉ cần anh đừng nhúng tay lung tung! Cả chân nữa!”

Xe lại chạy như gió lốc, băng qua một cây xương rồng thấp bé.

Những kẻ kia hiển nhiên không điên cuồng được như anh ta. Từ gương chiếu hậu cô không hề thấy bọn chúng phi xuống đường dốc, nhưng tiếng động cơ cho thấy chúng đang ở xung quanh đây, có lẽ đã tìm thấy một con đường dốc ít hơn để xuống.

Anh ta dựa vào lưng ghế, khó chịu đề nghị, “Có lẽ chúng ta nên đổi người lái xe.”

“Ha!” Cô trào phúng cười một tiếng, “Sau đó để anh lao xe xuống vực sao?”

“Tin tôi đi, lao xe xuống vực còn hơn bị chúng bắt được!”

“Không phải anh nói rằng anh không biết những người đó là ai sao?” Cô tức giận chất vấn.

“Bây giờ thì tôi biết rồi.” Anh ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.

“Bọn chúng rốt cuộc là ai?”

Anh khoanh tay, nhìn cô, mỉm cười đáp.

“Người xấu.”

Câu trả lời của anh ta đơn giản dễ hiểu, lại vô cùng không thành ý, làm như chỉ số thông minh của cô chỉ có 30 không bằng.

Cô quay đầu giận dữ lườm anh ta, “Tôi trông giống đồ ngốc lắm sao?”

“Câu hỏi của cô rất giống.” Anh cởi áo khoác tây trang, bọc lấy chai nước khoáng trên sàn xe rồi buộc chặt lại. Thấy cô định quay xe, muốn quay lại hướng cũ, anh lập tức hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Trở về đườngcái.” Cô tức giận nói.

“Chúng ta không thể trở về đường cái, bọn chúng không chỉ có một chiếc xe, nhất định sẽ có người mai phục ở đâu đó.”

“Vậy anh có đề nghị nào tốt hơn không? Thiên tài!”

“Lái vào đó.”

Anh chỉ vào phía bên trái trước mặt, nhưng ở đó chỉ toàn sỏi đá và cát, cỏ héo úa, cùng núi nham thạch hình dáng kỳ quái.

“Tôi không muốn bị lạc trong sa mạc, sau đó khát chết . . . .”

Pằng pằng pằng!!!

“Á!”

Một tràng tiếng súng vang lên khiến bụi đất phía bên trái bay lên mù mịt, đồng thời làm cho cô sợ tới mức suýt nữa thì tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những kẻtruy đuổi họ xuất hiện từ đằng sau núi nham thạch bên trái, xui xẻo hơn là bọn chúng dùng súng tự động.

Cô nghĩ rằng bọn chúng chỉ có súng lục, hiện giờ mới biết vừa rồi là vì ở trên đường lớn, bọn chúng sợ có người nhìn thấy, cho nên mới không dùng vũ khí hạng nặng. Nhưng giờ ở nơi hoang vu không người này, những kẻ kia hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.

Pằng pằng pằng!!!

Cô vội vàng xoay tay lái, trốn về phía tảng đá bên phải, nhưng gương chiếu hậu bên cô vẫn bị bắn trúng.

Đèn xi nhan, khoang sau, một nhánh cây xương rồng xui xẻo cùng tảng đá lớn đều bị bắn trúng.

Khi cô điên cuồng quay xe lại, cánh cửa bên phải đằng sau do không chịu nổi nhiều lần ma sát và đạn đã lỏng ra.

“Đúng là điên rồi!” Cô hoảng sợ nói:“Rốt cuộc anh đã làm gì? Những người này vì sao muốn đuổi giết chúng ta?”

“Bọn họ không muốn giết chúng ta, bằng không chúng ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi!” Anh cúi đầu, hét lên: “Phiền cô nhanh chóng đi vào đó được không? Quay trở về đường cũ chúng ta nhất định sẽ chết!”

“Không phải anh vừa nói những kẻ đó sẽ không giết chúng ta sao?” Điềm Điềm vừa lái xe, vừa phẫn nộ hét.

“Cô à, ngoài cái chết, còn có những chuyện làm cho người ta sống không bằng chết. Tôi bây giờ còn chưa muốn thử, ok?”

Cô cũng không muốn.

Anh ta nói đúng, nếu quay lại bọn họ nhất định sẽ chết, cho dù không chết, cũng sẽ bị hành hạ sống không bằng chết.