Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 2-3

Cô biết mình đã hỏi một câu thật vô nghĩa, nhưng cô thật sự bất lực trước tình trạng của anh bây giờ. Hơi thở dồn dập của anh phả lên mặt cô, đùi cô vẫn đè lên vật cứng rắn của anh, cô cũng không muốn đè như vậy, nhưng khi cô định di chuyển anh lại cắn răng thốt ra ba chữ.

“Đừng nhúc nhích.”

Cô cứng đờ, hai tay đè lên ngực anh, không dám động đậy nữa.

Dưới lòng bàn tay cô, cơ bắp anh căng cứng, tim đập thình thịch như thể đang chạy một trăm mét.

Không phải cô không biết cấu tạo cơ thể đàn ông, nhưng nói thực ra cũng không quá rõ ràng. Những năm gần đây cô bận rộn công việc, thật sự không có hứng thú tìm bạn trai, cho nên cũng không có cơ hội quan sát từ cự ly gần. Nhưng cô nghe nói, đó thật sự là điểm yếu của đàn ông, bị đá trúng sẽ rất đau.

Cô không biết cơn đau của anh sẽ kéo dài bao lâu, mấy giây liền anh không hề nói gì, sau đó chiếc xe bắt đầu tới đường bằng.

Anh cẩn thận đưa tay đẩy đùi của cô ra.

“Tôi không cố ý.” Cô không nhịn được khẽ nói.

“Tôi biết.” Anh nói.

Giọng nói của anh vẫn như rít qua kẽ răng, dường như vẫn rất đau. Cô đành phải cố gắng dời sự chú ý của hai người họ đi.

“Anh có biết những người đó là ai không?”

“Cũng không rõ lắm.”

“Bọn họ vì sao muốn bắt anh?”

“Tôi không biết.” Anh dừng một chút, mới nói: “Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp bọn họ.”

“Vì sao anh không bị trói?”

“Tôi có, chỉ là tôi có giấu một con dao, lúc nãy tôi đã nói rồi.”

Đúng vậy, anh có nói, cô quên mất.

“Dao của anh đâu?”

“Tôi cất nó rồi, ở trong túi. Sao cô lại hỏi vậy?”

“Tôi sợ bị cắt trúng.” Cô lẩm bẩm, sau đó khẽ nói: “Anh nghĩ chúng ta có thể dùng con dao kia mở khoá không?”

“Không được.” Anh thở ra một hơi, nhẹ nhàng dịch thân dưới.

Cô có chút thất vọng với đáp án của anh, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể đi ra ngoàitừ bên kia.”

“Bên kia?” Cô sửng sốt.

“Chiếc xe này không phải xe mới, nệm ghế đã cũ lắm rồi.”

Cô biết, cô có thể ngửi được mùi hôi cũ, mùi dầu máy, mùi cáu bẩn và một ít mùi lạ không biết là gì, mùi mà chỉ những chiếc xe cũ kỹ mới có.

“Tôi không biết bọn chúng muốn đưa chúng ta đi đâu, nhưng tôi nghe bọn chúng nói sẽ tới Salt Lake City. . .”

“Cái gì?” Cô lắp bắp kinh hãi, “Anh nhất định là đang đùa đúng không. . .”

“Suỵt.” Anh nhanh chóng bịt kín miệng cô, đợi một lúc sau, xác định bọn bắt cóc phía trước không phát hiện ra tiếng nói của cô, mới buông tay.

“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Đến đó ít nhất phải 1000 cây số, anh nhất định là nghe nhầm. Chúng ta không thể nằm trong cốp xe lâu như vậy, anh nhất định đã nghe nhầm!”

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, anh dường như thở dài, mới tiếp tục khẽ nói bên tai cô: “Cho dù tôi nghe nhầm, tôi cũng không muốn đợi cho đến khi bọn chúng mở cốp xe ra, thủ tiêuchúng ta sau đó vứt xác ở ven đường. Cô muốn sao?”

Cô cứng đờ, một lúc lâu mới không cam lòng nói: “Không muốn.”

“Tóm lại, bọn chúng đã lái xe rất lâu rồi. Trời cũng đã sáng, bọn chúng không đi mãi được, lát nữa nhất định sẽ tìm chỗ đổ xăng và ăn cơm. Chờ bọn chúng dừng xe, tôi cắt ghế đệm. . .”

“Dùng cái gì? Dùng con dao nhỏ của anh sao?”

Cô không cố ý dùng giọng điệu mỉa mai đó, nhưng đầu cô đang đau muốn chết, trong cốp xe càng ngày càng nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo vừa ẩm vừa dính, mùi mồ hôi đáng sợ, còn cả mùi khói từ phía trước truyền đến trộn với mùi dầu hôi và mùi gì đó không rõ. Bộ giảm xóc của xe cũng tệ, cô bị xóc đến mức sắp nôn ra rồi. Trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô thật sự không thể duy trì phép lịch sự và bình tĩnh được nữa.

“Không.” Anh kìm chế, nói.“Tôi sẽ . . .”

Anh chợt im lặng, bởi vì xe giảm tốc độ.

Ôi trời, những tên này sắp dừng xe!

Điềm Điềm biết những điều anh ta nói đã là nói giảm nói tránh rồi. Đối với những tên giết người không chớp mắt này, đàn ông bình thường sẽ bị giết rồi vứt xác ở nơi hoang vu, phụ nữ thì hiếp xong rồi giết.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô không nhịn được run rẩy, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực anh.

Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng sợ của cô, anh đưa tay chạm vào mặt cô.

Anh không nói gì nhưng anh chạm vào cô rất nhẹ, rất dịu dàng, ngón cái của anh mơn trớn hàng lông mày của cô hết lần này đến lần khác, lau đi mồ hôi trên mặt cô.

Hô hấp của anh vững và mà có quy luật, nhịp tim ổn định như máy tính giờ, cô bất giác nhắm mắt lại hít vào thở ra theo anh.

Một khi bình tĩnh lại, âm thanh xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn.

Tiếng bánh xe lăn trên đường đá, tiếng gió thổi vù vù qua thân xe, còn có tiếng rít của xe khác lướt qua.

Phía trước, âm nhạc từ radio vẫn văng vẳng, có thể nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện.

“Đây là chỗ quỷ quái gì thế này, không biết có bít tết không nữa?”

“Mày nghĩ hay thật đấy, có sandwich là tốt lắm rồi.”

“Không chừng sẽ có bít tết.”

“Hừ, nếu có thì gọi cho tao một phần, tao đi toilet đây. Mẹ nó, người quen của hai đứa này đuổi theo suốt cả đường đi, không cho chúng ta nghỉ ngơi, ông đây sắp tè cả ra quần rồi.”

Một tên khác nghe vậy, cười ồ lên.

Đúng lúc này, xe ngừng lại.

“Mẹ kiếp, còn đi nữa bàng quang tao sẽ nổ mất.”

“Khốn kiếp, thôi, tao không nhịn được, tao ra sau cửa hàng đi tiểu, mày đỗ xe đi.”

“Ok.”

Xe chấn động khi có người xuống, có tiếng đóng cửa, sau đó lại một tiếng đóng cửa nữa. Tên đàn ông bước đi trên đá phát ra tiếng lạo xạo dần dần rời xa.

Anh nói đúng, bọn chúngmuốn đi ăn cơm!

Điềm Điềm mở mắt ra, lo lắng nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối trước mắt, nhưng anh không hề động đậy, chỉ duy trì tư thế nằm im tựa như một pho tượng.

Ôi trời, không phải anh ta có kế hoạch sao? Giờ thì sao rồi?

Tiếng bước chân của hai tên kia càng ngày càng xa, anh lại vẫn không có phản ứng.

“Anh . . .”

Cô mới chỉ nói một chữ, miệng đã bị anh bịt lại.

Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe khác tới gần, không lâu sau cũng đỗ ở bên cạnh. Cô có thể nghe được tiếng đóng cửa của chiếc xe kia cùng tiếng oán giận của một người đàn ông, sau đó âm thanh này cũng từ từ xa dần.

Anh lại đợi một lúc nữa mới khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”

***

p.s: Cháu nó đã quay lại, lần này mẹ kế hứa sẽ không đem con bỏ bãi rác nữa =v=