Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 1-3

Khi chuông cửa vang lên, cô còn đang tắm bồn.

Cô tắt điện thoại di động, rútdây điện thoại, ngâm mình trong bồn tắm lớn định thư giãn.

Nhưng người ngoài cửa dường như không định bỏ cuộc, chuông cửa kêu không ngừng. Cô đã định không để ý tới nó, nhưng lại nhớ racảnh sát có lẽ muốn tìm cô.

‘Xin cô tạm thời đừng rời khỏi thành phố.’

Họ đã nói như vậy. Tuycô không phải là nghi phạm, nhưng cảnh sát cần liên lạc với cô bất cứ lúc nào. Điềm Điềm không định làm trái lời cảnh sát. Mặc dùcô có thẻ xanh, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có ai tìm cách gây phiền phức cho cô. Có một số người cho dù trải qua bao nhiêu năm vẫn có sự kì thị chủng tộc.


Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên giống hệt như đámđòi nợ.

Cô trợn mắt, bước ra khỏi bồn tắm lớn, lau khô thân thể, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng và chiếc quần tập yoga màu đen, bất mãn đi ra mở cửa.

Đáng lẽ ra cô nên xem người bên ngoài là ai trước, nhưng cô đã mệt rã rời rồi mà người ngoài cửa lại không chịunhẫn nại, tiếng chuông cửa khiến cho cô tức giận, cho nên cô lập tức mở cửa ra.

“Hi.” Người đàn ông ngoài cửa cười cợt nhả nhìn cô, anh ta thậm chí còn giơ tay lên chào hỏi.

May là cô còn cài xích an toàn, cô không hề do dự đóng sầm cửa lại!

“Cô Hách!” Lần này anh ta phản ứng siêu nhanh, một chân chặn cửa nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô mấy vấn đề thôi.”

“Không trả lời!” Cô dùng hết sức đẩy cửa, tức giận quát: “Khốn kiếp! Tôi cảnh cáo anh, trên hành lang của tòa nhà này có gắn camera theo dõi đấy. Nếu anh không rút chân lại, tôi nhất định sẽ tố cáo tên chó săn chết tiệt nhà anh!”

“Tôi không phải phóng viên, cũng không phải chó săn.” Anh ta không dùng lực đẩy cánh cửa, cũng không rút chân lại, chỉ nhanh chóng nói: “Tôi là cố vấn của Emma, tôi cần nói chuyện với cô.”

Cô ngẩn người, lại vẫn cố gắng giữ cửa, “Cố vấn? Cố vấn cái gì?”

Người đàn ông đút tấm danh thiếp qua khe cửa. Cô không cầm lấy, nhưng anh cũng đã sớm đoán được, cho nên để xoay mặt có chữ viết về phía cô.

Chữ trên danh thiếp là tiếng Trung giản thể, Công ty điều tra sự việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn, chức danh là nhân viên điều tra, tên tiếng Hán là Tăng Kiếm Nam, phía dưới còn có tên tiếng Anh là Nick Zheng, cuối cùng là địa chỉ email, số di động và điện thoại của công ty.

“Công ty điều tra sự việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn?” Là cái gì?

“Tuần trước, chúng tôi nhận sự uỷ thác của côThomrson, điều tra những sự việc ngoài ý muốn xảy ratrong bộ phim mà cô ấy tự mình sản xuất. Trưa hôm nay tôi vừa mới dùng cơm cùng Emma. Tôi không phải phóng viên, nếu cô còn nghi ngờ, vậy có thể gọi điện thoại đến hỏi sĩ quan cảnh sát Clark. Tôi tin ông ta đã cho cô số điện thoại, ông ta có thể chứng nhận thân phận của tôi.”

Sĩ quan Clark là viên cảnh sát phụ trách vụ án của Emma.

Cô trừng mắt nhìn tấm danh thiếp kia, chần chờ một látmới nói: “Anh rút chân lại đã.”

Anh ta đặt tấm danh thiếp xuống đất xong mới rút chân về. Cô lập tức đóng cửa lại, khóa kỹ.

Anh ta cũng không gõ cửa hay ấn chuông nữa.

Điềm Điềm nhìn tấm danh thiếp chằm chằm, muốn chứng thực thân phận của người đàn ông này cũng không khó. Cô xoay người đi về phòng khách, mở nguồn di động lên, gọi cho sĩ quan Clark.

Hiện giờ đã nửa đêm, nhưng sĩ quan Clark còn chưa ngủ. Ông ta xác nhận thân phận của người đàn ông bên ngoài kia, cũng chứng thực rằng Emma Thomrson trước khi mất đã ủy thác Công ty điều tra sự việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn. Trước khi cô bị đưa tới đồn cảnh sát, người đàn ông đó cũng đã bị cảnh sát thẩm vấn một lượt.

“Anh ta không nên đến quấy rầy cô, có cần tôi bảongười qua xem không?” Giọng nói của sĩ quan Clark dường như rất mệt mỏi.

Cô nhìn về phía cánh cửa khép chặt một cái rồi mới nói: “Không cần, tôi có thể đốiphó được.”

Sau khi cúp máy, cô quay racửa, xác định hai cái dây xích an toàn trên cánh cửa đều đã càichặtmới nhặt tấm danh thiếp lên, hé cửa ra một chút, trừng mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa.

Thấy cô, anh ta lại mỉm cười.

“Anh nói tên anh là Nick.” Cô híp mắt nhìn anh ta.

“Đúng.” Anh ta gật đầu.

“Trên danh thiếp không viết vậy.” Cô cầm lấy tấm danh thiếp, bắt đầunói bằng tiếngTrung.

“Nick là tên tiếng Anh của tôi.” Anh ta cong khóe môi, cũng nói tiếng Trung theo: “Bính âm các chữ đầu email chính là Nick.”

Cô đưa danh thiếp lại nhìn, địa chỉ email của anh quả thật ghép lại thành Nick.

Điềm Điềm nhíu mày, lại nhìn người đàn ông trước mắt, “Anh có biết hiện giờ là mấy giờ rồi không?”

“Hai giờ hai lăm phút sáng.” Anh ta nhìn đồng hồ, trả lời không chút do dự, không hề có vẻ xấu hổ.

“Đã muộn lắm rồi.”

“Tôi biết.”

Người đàn ông này thật đúng là không biết thức thời. Cô không nhịn được lại nhíu mày, khó chịu nhìn anh ta, nói thẳng: “Có chuyện gì không thể đợi đến trời sáng rồi nói sao? Tôi không biết anh thì thế nào, nhưng người thường như tôi thì cần ngủ.”

“Emma Thomrson không tự sát.” Nụ cười của anh chợt tắt, đột nhiên nói.

Trong đầu cô chợthiện lên thi thể lạnh lẽo hoàn mỹ kia, mặt cô trắng bệch trừng mắt nhìn anh ta, suýt chút nữa không nhịn được lại đóng sầm cửa vào.

Nhận thấy sắc mặt của cô không ổn, anh ta nhanh chóng nói tiếp:“Tôi biết cảnh sát kết luận rằng cô ấy tự sát, nhưng tôi hoài nghi không phải.”

Cô trừng mắt nhìn, đuổi hình ảnh trong đầu đi, không vui hỏi: “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

“Buổi chiều ngày hôm qua cô ấy còn ra ngoài mua sắm, sáng hôm nay còn hẹn mọi người đếnphim trường họp, trong notebook của cô ấy còn ghi lại rất nhiều lịch trình.”

“Phụ nữ dù hoàn hảo cũng sẽ có áp lực, vừa rồi anh cũng nói, phim trường liên tục xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đây lại là lần đầu tiên cô ấy đảm nhận công tác sản xuất, có lẽ cô ấy không chịu nổi áp lực tài chính. . . .”

Anh ta nhìn cô, “Cô đã gặp Emma, cô cho rằng cô ấy là loại người không chịu nổi áp lực sao? Huống hồ tài chính của cô ấy không có vấn đề gì cả.”

Emma quả thực không giống loạingười không chịu nổi áp lực, người phụ nữ kia lúc còn sống luôn tràn ngập sức sống, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra rõ ràng hình ảnh Emma chín mươi tuổi mà vẫn còn đi đi lại lại khắp nơi.

Nhưng suy nghĩ này của cô không nhất thiết phải để cho người đàn ông này biết.

Cách khe cửa, cô trừng mắt nhìn anh ta hỏi: “Anh làm sao mà biết tài chính của cô ấy không có vấn đề?”

“Chúng tôi là công ty điều tra những chuyện ngoài ý muốn, trước khi nhận vụ án chúng tôi cũng đã điều tra tình trạng tài chính của côThomrson.”

Cô nhíu mày, “Cảnh sát cho rằng cô ấy tự sát có chủ đích, ngộ độc oxitcarbon, không tìm thấy dấu hiệu giết người.”

Ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, “Nhưng cô cũng không nghĩ như vậy, không phải sao?”

Cô cứng đờ, nhanh chóng trả lời: “Tôi đâu có nói như vậy.”

“Cô đã từng chất vấn cảnh sát.” Anh nghe được.Cô gái này có nghi vấn giống anh. Anh nhìn người phụ nữ mím môi giữ cửa, “Một người phụ nữ tương lai xánlạn, tràn đầy sức sống, vì sao trước khi tự sát lại còn mời nhà thiết kế nội thất trang hoàng lại căn hộ của mình? Còn thanh toán trước một khoảng tiền đặt cọc lớn?”

“Anh nghe lén.” Cô nheo mắt.

“Chỉ là thính lực của tôi khá tốt mà thôi.” Anh bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tôi cũng có nghi ngờ như cô, côThomrson cũng đã thanh toán tiền đặt cọc cho công ty chúng tôi. Đúng là phim trường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khiến cô ấy phiền não, nhưng còn chưa đến nỗi phải tự tử. Nếu cô ấy thật sự có chủ đích, vì sao còn trả tiền cho chúng ta? Vì sao còn hẹn gặp mặt cô? Chỉ vì muốn cô phát hiện thi thể của cô ấy sao? Tôi không cho là như vậy. Cô ấy đuổi người giúp việc đi nhưng lại không hủy cuộc hẹn với cô, tôi nghĩ đó là bởi vì hung thủ không biết hôm nay cô ấy có hẹn với cô. Cuộc hẹn của hai người vừa mới được thay đổi lịch thôi, đúng không?”

Điềm Điềm nghe vậy liền chấn động, kinh ngạc nhìn anh ta.

Quả thực, cuộc hẹn hôm nay của họvừa mới sửa đổi. Bởi vì ngày mai Emma phải đến bang Utah quay ngoại cảnh, nên cô ấy đã gọi điện thoại hẹn cô đến sớm hơn vào buổi tối hôm nay để xem bản thiết kế.

“Cảnh sát nói, Emma chỉ lợi dụng tôi, cô ấy cần một người phát hiện thi thể tối nay, cho nên mới không hủy cuộc hẹn với tôi.”

“Nếu như vậy, cô ấy có thể chờ tới buổi tối mới mở gas, như vậy người giúp việc sáng hôm sau đi làm sẽ phát hiện ra, không nhất thiết phải cố tình tìm một người lạ khi phát hiện ra còn có khả năng sẽ bán tin tức cho các phóng viên báo lá cải, không phải sao?”

Những gì người đàn ông này nói cũng chính là những nghi ngờ của cô, nhưng……

“Anh không thấy hiện trường tử vong của cô ấy đâu.” Cô nắm chặt cánh cửa, giọng nói khàn khàn: “Anh không biết tình hình lúc đó thế nào đâu.”

Anh ta nghiêm túc nhìn cô, chậm rãi nói, “Tôi quả thực không biết, cho nên tôi mới muốn tới hỏi cô.”