Té ra nguyên nhân là vậy, điều mà đánh chết tôi cũng không thể ngờ. Tức điên lên, tôi lạh lùng đáp. “Tôi chẳng đã nói thật, nói hết với anh về quá khứ, về cả chuyện đó, rất cụ thể rồi đấy ư? Anh đã chấp nhận tất cả, bây giờ còn lý do gì để oán hận tôi nữa?”
Anh ta im lặng mặc quần áo, bỏ đi. Tôi tủi thân khóc oà, thấy mình thật lố bịch.
Hôm sau anh ta chủ động gọi điện cho tôi, nói rằng sẽ học dần cách chấp nhận quá khứ của tôi, dù đó là bài học cực kỳ khó so với “trình độ” anh. Tôi thực sự không biết anh ta có học nổi hay không nên chẳng mấy hy vọng. Đã có suy nghĩ như vậy để phải đi học, nếu có thi đỗ để được cấp bằng, thì cũng chỉ là bằng tạm thời, nếu khôgn muốn nói là bằng đểu, bằng dỏm.
Quả nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn chúng tôi lại nảy sinh mâu thuẫn, và lại cũng chỉ nảy sinh khi anh ta sắp hoặc đang hoặc vừa đi vào trong tôi, nghĩa là do anh chưa gỡ được cái “rào cản” trong đầu khi làm tình với tôi. Tuy không cáu bực như lần đầu tiên nữa nhưng anh cũng không thể vui sướng khi làm tính với người yêu. Tôi hỏi, “Có phải anh cảm thấy như đang làm tình với một phụ nữ nhơ bẩn? Nếu không thể vượt qua được trở ngại này thì tốt hơn cả là chia tay.”
Vương Võ phủ nhận, nhưng lại vớt vát rằng cần thời gian để chầp nhận cái sự thật tôi đã ăn nằm với ngưòi khác, nhất là trước anh. “Còn sau anh thì sao?” Tôi không giấu được sự giễu cợt và coi thường trong câu hỏi đó. Anh ta im lặng. Tôi lại bảo. “Thế thì hãy tạm chia tay, như kiểu vợ chồng ly thân vậy. Khi nào anh thấy đã vĩnh viễn quên được chuyện đó thì mới nên tìm đến em. Nếu thấy không thể, khỏi phải báo em biết.”
Vương Võ gật đầu, ra ý hiểu.
Thế rồi chỉ vài ngày sau anh đã gọi điện tới, dịu dàng mà nói rằng không thể nào chấp nhận nổi mình là người đến sau, lại còn thanh minh rằng hồi đầu nói có thể là vì chưa có kinh nghiệm. Tôi cũng không biết cái kinh nghiệm mà anh ta ám chỉ thuộc loại gì, là kinh nghiệm làm tình hay kinh nghiệm với phụ nữ không còn trinh tiết? Nhưng hiểu hay không cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Và cả anh, cả tôi đều hiểu, chia tay là tốt nhất cho cả hai.
Lâu lâu sau, Vương Võ gọi điện cho tôi, nói bóng gió rằng đã có thể quay lại với nhau được, nhưng tôi cự tuyệt, bởi tôi biết trái tim nhỏ hẹp của anh ta sẽ không bao giờ dung nạp được cái quá khứ tội lỗi đó của người anh ta yêu. Và tôi chẳng thấy ân hận hoặc buồn phiền gì, cũng như đã từ lâu tôi không coi việc mình không còn trinh trắng là quan trọng hay nhục nhã nữa, vì tôi đã được trao gửi trọn vẹn nó cho người tôi yêu.
Giờ đây, tôi lại đã có người yêu. Rút kinh nghiệm, tôi không kể cho anh ta quá khứ của mình, nhất là chuyện trong với chả trắng. Tôi không biết vậy là tôi lừa đảo hay tôi làm việc thiện. Nhưng có lẽ là gì thì cũng chẳng có gì quan trọng nữa, bởi tôi cũng không yêu anh ta lắm, chí ít là chẳng mấy khi tôi rung động, kể cả khi làm tính với anh ta. Tôi chấp nhận ở cạnh anh ta chẳng qua chỉ để đời sống được ổn định mà thôi. Phải chăng đó là sự ích kỷ của tôi, có lẽ thế, nhưng nó cũng đâu quan trọng gì.