Anh biết nói yêu không?

Một (B )

Sau bao vất vả, tôi tìm được việc làm ở một công ty, với trái tim đã chết và cõi lòng khép chặt, đơn độc nhấm nháp vết thương. Tôi không dám xuất hiện ở bất kỳ đám đông nào, chỉ chăm chú làm việc hòng xoa dịu nỗi đau. Một đứa con gái từng bán cả thể xác lẫn linh hồn như tôi nào còn dám mơ ước tình yêu, hạnh phúc và liệu còn có tư cách mà ước với chả mơ.

Nhưng một năm sau, thần tình yêu lại rộng lượng mở ra cánh cửa trái tim tưởng đã vĩnh viễn đóng lại của tôi. Lâm Hạo, tốt nghiệp đại học Quế Hoa, làm nghề khai thác phần mềm máy tính. Hai mươi chín tuổi, Lâmm Hạo đã trở thành kỹ sư chủ chốt của một tập đoàn khoa học công nghệ cao. Chúng tôi quen nhau tại một cuộc thi hát nghiệp dư nhân ngày Lễ lao động mùng Một tháng Năm do mấy doanh nghiệp cùng tài trợ. Tôi bắt buộc phải đi vì có tên trong danh sách của công ty, và không ngờ lại lọt vào vòng “Mười giọng hát hay nhất”. Công ty của Lâm Hạo là tài trợ chính và anh cũng lên thi hát. Cuối cùng chúng tôi đều không đoạt giải gì nhưng lại quen đựơc nhau và vài tháng sau, tình yêu đã đến với chúng tôi.

Chỉ với Lâm Hạo tôi mới thực sự đựơc biết sức mạnh tình yêu lớn lao, mạnh mẽ biết nhường nào. Chơi vơi trong biển tình, tôi được nếm mật ngọt không gì so sánh nổi của nó mà không phải trả giá gì.

Lâm Hạo luôn luôn tỏ ra nghiêm túc, chân thành. Mỗi lúc bên nhau, tôi biết anh rất ham muốn làm tình với tôi, nhưng luôn kìm giữ được. Không chỉ một lần anh bảo tôi, “Tình yêu và hôn nhân là một tổng thể, anh luôn hướng sự hoàn mỹ, vì vậy anh sẽ để dành cái ly rượu tình yêu tuyệt vời đó cho đêm tân hôn.”

Nghe anh nói, tôi lặng người đi, trái tim bị giày vò khủng khiếp. Anh đâu biết mình đang thờ phụng và gìn giữ cho cái đời con gái từng một lần rách nát. Phải chi anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường với những ham muốn vật chất tầm thường thì tôi đã chẳng phải day dứt, vật vã gì. Tôi chỉ sợ một lúc nào đó, khi đã biết đựơc sự thực về tôi, anh sẽ chẳng ngại ngùng gì mà không rời bỏ tôi ngay. Song dù vậy, với anh, tôi vẫn sẽ chỉ cắn răng chấp nhận mà không một lời oán thán, trách móc hay níu kéo, sẽ chỉ coi đó là cái giá phải trả cho một quãng đời ngu dốt của mình. Và tôi sẽ sống tiếp bằng hạnh phúc trong nỗi hoài nhớ về tình yêu đã từng có với anh.

Tôi cũng từng đã định sẽ kể lại toàn bộ với anh, rồi để mặc cho anh định đoạt, nhưng mỗi khi bên anh, những lời ấy dù đã chực sẵn ở đầu lưỡi, cũng luôn bị nuốt ngược vào. Vả lại, dường như lâm Hạo cũng không cho tôi cơ hội để mà nói ra. Đó chính là sự chân thành, nghiêm túc nơi anh.

Quốc khánh năm 1998 là bước ngoặt lớn của đời tôi: trở thành bà lâm. Một đứa con gái cô độc tới Bắc Kinh làm thuê để rồi có đựơc kết quả ấy không khỏi làm nhiều người, nhất là đám các cô các bà, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Đám cưới của chúng tôi do được Lâm Hạo dày công chuẩn bị, phải nói là linh đình. Ngôi nhà mà anh đưa tôi về sống nằm trong khu dân trí cao, có một phòng khách và ba phòng ngủ. Cả bốn phòng đều ngăn nắp, đẹp đẽ và đầy đủ tiện nghi.

Đêm tân hôn, Lâm Hạo lúng túng và hấp tấp, không đem lại sự mãn nguyện cho tôi, thậm chí gần như chịu tội. Theo phán đoán của một phụ nữ từng có “vốn liếng” làm vợ vài năm, mặc dù chưa biết gì về quá khứ của tôi, vẫn mạnh bạo nói rằng tôi phải là “cô giáo” của Lâm Hạo riêng về chuyện này. Hoá ra anh sống đúng như anh nói, trứơc khi gặp tôi, anh chưa từng làm tình với bất kỳ một phụ nữ nào. Biết vậy, tôi không khỏi nghẹn ngào ứa nước mắt. Lâm Hạo cuống quýt an ủi tôi, lại còn xin lỗi vì đã làm tôi đau và nhẹ nhàng trách sao không nói để anh dừng lại hoặc làm nhẹ nhàng hơn. Anh cứ tự trách mình mãi. Còn tôi, liệu tôi có thể nói gì?

Hôm sau, Lâm Hạo dậy rất sớm.Tôi cũng dậy theo. Lúc thu dọn giường, tôi để ý thấy anh chăm chú nhìn vào tấm dra vẫn nguyên vẹn một màu trắng, đôi mắt bỗng tối lại, gương mặt buồn bã hẳn đi. Quả tim tôi đập thình thịch, và tôi sẵn sàng đón nhận sự trừng phạt nặng nề nhất. Nhưng anh không nói gì, vẫn rất nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi quay đi làm việc khác.

Tuần trăng mật lẽ ra phải ngọt ngào, phải tràn ngập tiếng cười thì tôi lại chỉ thấy day dứt và phấp phỏng. Lâm Hạo chẳng hỏi ahn gì như tôi tưởng, thậm chí chẳng hề có một ám chỉ gì, còn tôi vẫn không thể “nói thẳng nói thật” ra. Tôi sợ. Vâng, tôi sợ nói ra thì sẽ mất anh. Chuyện giường chiếuc ảu vợ chồng tôi đâm ra lại càng lỉnh kỉnh, nhiều đêm anh như né tránh, chẳng bận việc gì mà cứ quanh quẩn vào ra, mãi không chịu đi nằm, dù biết tôi đang chờ. Tôi đoán là anh đã rõ cái bí mật của tôi nhưng cố nhịn. Cái buổi sáng sau đêm tân hôn ấy, bóng mây xám lướt qua mặt anh đã nói lên điều đó…

Tuy vậy, mỗi ngày cuộc sống vợ chồng chúng tôi mỗi hòa hợp hơn và sự thèm khát ái ân trong Lâm Hạo cũng mỗi ngày tăng lên đáng kể. Song lại xảy ra một chuyện sau đây khiến tôi biết anh vẫn không thể nào quên cái đêm tân hôn đó. Buổi tối ấy, hai vợ chồng đi ăn nhà hàng vui vẻ, về nhà bật tivi xem. Lâm Hạo rất mê phim lịch sử, đòi xem Vương triều Ung Chính, còn tôi đang hồi hộp theo dõi đôi nam nữ trong một phim tình cảm rốt cuộc có yêu nhau không nên cứ đòi đổi kênh. Thường ngày anh vẫn nhường nhịn tôi, lúc đó bỗng vứt toẹt cái điều khiển tivi xuống trứơc tôi, quát lên, “Tôi không muốn xem phim tình yêu, không bao giờ tôi xem phim tình yêu nữa, hiểu không?”

Gào thét xong, anh đi thẳng về phòng làm việc. Người tôi lạnh toát, nước mắt rơi lã chã. Và lần này tôi nhất quyết sẽ nói hết với anh.

Anh đang ngồi trước máy vi tính, điên cuồng gõ lên phím. Tôi bảo muốn nói chuyện, anh lạnh tanh cắt lời, “Nói cái gì? Nửa năm sống với nhau rồi, có gì mà đến bây giờ mới nói?” Tôi gần như hét lên, “Anh phải nghe. Em muốn được nói ra hết với anh, toàn bộ sự thật, không thì em đến chết mất.” Anh ngờ anh càng quát to hơn nữa, “Đi ra, cô đi ra ngay, tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì, dù là sự thật hay sự giả dối…” Anh vùng phắt dậy, lôi sềnh sẹch tôi về phòng ngủ, khoá lại, mặc tôi van nài đòi mở.

Sáng ra, tôi thấy mình đang nằm trên sàn nhà, người đắp tấm chăn mỏng. Tôi đi sang phòng làm việc của anh, thấy cửa khép hờ, anh không có trong đó, trên bàn đặt cuốn sổ, như mời mọc. Mở ra, tôi giật mình thấy đó là sổ nhật ký, có lẽ anh bực tức hay vội vã mà quên cất đi. Song cũng có thể anh cố tình để tôi đọc, biết đâu.

Tôi ngồi xuống, ngậm ngùi lật giở, rồi đọc, từng trang.

Cuốn nhật ký bắt đầu từ hôm chúng tôi thành vợ thành chồng. Câu đầu tiên đựơc viết như sau:

Hôm nay tôi và Tiểu Ngọc đám cưới. Được cùng người mình yêu ăn một mâm, ngủ một giường, chung vai sát lưng xây cuộc sống mới, tôi chỉ biết nói ra hai từ: Hạnh Phúc!Nhưng các trang tiếp theo đã khiến tôi tối tăm mày mặt. Trời đất ơi, thì ra anh đã đi guốc vào bụng tôi từ lâu, thừa biết tôi đã không còn trinh tiết nữa, ngay sau đêm tân hôn. Do vậy, nội dung nhật ký nửa năm qua chỉ xoay quanh chuyện này. Cũng có thể coi đây chỉ như là sự độc thoại của một người đàn ông trong tâm trạng đau khổ và uất ức. Tôi giở nhanh đến trnag cuối cùng. Đêm qua anh đã viết như sau:

“Tối nay tôi làm sao vậy nhỉ? Lúc ăn uống và đi dạo vẫn đang yên lành, vậy mà sau đó… Thực ra tôi đã biết đó là do cái kết quả của thứ tình yêu quá hoàn mỹ trong bộ phim tình cảm mà Tiểu Ngọc cứ đòi xem. Tôi làm sao chấo nhận cái hàon mỹ đó khi ngẫm tới tình yêu của tôi và Tiểu Ngọc. Hàng ngàn vạn lần rồi tôi đã tự nhắc mình không đựơc chấp nê chuyện quá khứ của người mình yêu, bây giờ còn là vợ mình nữa, mà sao vẫn không làm nổi?

“Tiểu Ngọc đang nài nỉ đằng kia. Tôi đau lòng quá, thừa biết cô ấy muốn nói gì nhưng đó lại là những gì tôi sợ phải nghe nhất. Em tha lỗi cho anh.

“Gần 30 năm qua, tôi luôn chân thành, nghiêm túc trong tình yêu, dù muốn cũng không dám đòi hỏi một điều gì vượt khỏi lễ nghi quan hệ, đến mức bạn bè còn đùa tôi là “Thánh nhân Trung Hoa cuối cùng”. Tôi không cãi, cũng không lấy đó làm điều ác ý. Chỉ muốn dâng hiến những gì mà tôi, mà ước lệ xã hội coi là tốt đẹp nhất, cho người tôi yêu, cho vợ tôi, cho cuộc hôn nhân của tôi. Và tôi tin rằng vợ tôi cũng sẽ nghĩ, sẽ làm như vậy. Nhưng Tiểu Ngọc lại đã… Toàn bộ lâu đài trong mộng đã sụp đổ.

“Nhưng trong nỗi đau khổ của mình, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra vợ tôi còn day dứt đau khổ hơn tôi ngàn lần. Trong ánh mắt nàng tôi đọc đựơc cái gì là nỗi đau đớn, là vẻ ngượng ngùng, là sự ân hận và tôi biết, nhiều lần nàng đã toan thú thực hết với tôi.

“Thời gian đầu, cuộc sống như trong nhà ngục, nhưng rốt cuộc tôi cũng đã đứng dậy được. Tôi yêu vợ tôi thì phải yêu mọi thứ thuộc về nàng, kể cả những sai sót đã qua, chỉ cần nàng quyết tâm rời bỏ chúng và mãi mãi thực lòng yêu tôi. Vì vậy, tôi đã thay nàng, tự tìm ra nguyên do nàng thất thân. Tóm lại, đó chỉ là những sơ suất có thể chấp nhận được. Tôi quyết định vậy. Một cô gái non trẻ, chỉ vì lý do tình cảm mà phạm phải đôi ba sơ suất thì đến cả Trời Phật cũng có thể khoan dung.

“Tiểu Ngọc, em đừng tự trách mình nữa, mãi mãi hãy dừng nói cho anh biết sự thật. Anh sợ cái sự thật đó sẽ phá tan câu chuyện sơ suất đang êm ái ru anh vào tình yêu dần đằm thắm trở lại. Nghe anh nhé, Tiểu Ngọc!”

Nước mắt tôi làm nhoè nhoẹt hết trang nhật ký. Lâm Hạo, đựơc gặp anh thật là may mắn cho cuộc đời một đứa con gái khốn khổ như em. Việc mất đi sự trong trắng đâu có liên quan gì tới tình yêu em định dành cho anh – trung thành và tận tụy. Anh mới đích thực là người yêu đầu tiên, là mối tình đầu, là trọn vẹn những gì tốt đẹp nhất của em. Còn quá khứ em chỉ ngập tràn tình dục, sa đoạ, tội lỗi. Nếu làm anh tổn thương thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của em, mà em mãi mãi không thể tha thứ cho mình.

Hết giờ làm việc, Lâm hạo về nhà. Tôi đón anh bằng ánh mắt hoảng hốt. Anh nhìn tôi rồi dang rộng vòng tay và tôi lao tới nép gọn vào anh, không thốt nổi một lời. Vả lại, cũng còn nói gì được khi anh đã bịt miệng tôi bằng một nụ hôn mạnh mẽ và kéo dài… dài như không bao giờ dứt.