Anh biết nói yêu không?

Chín (B)

Ít lâu sau, một người đàn ông quen biết qua công việc đã bày tỏ ý định với tôi. Anh ta là người ngoại tỉnh, làm nghề du lịch, thông minh, cũng khá sung túc, nhưng kiến thức lại quá ít ỏi. Có điều, tôi thấy anh ta là người tốt. Thế là tôi, với tâm trạng buồn chán, sau khi hết giờ làm thường nhận lời mời gặp gỡ. Rồi anh giới thiệu cô em họ của mình cho tôi, một cô gái rất tốt. Dần dần tình cảm của họ khiến tôi ấm áp. Bất kỳ lúc nào anh ta cũng quan tâm tới tôi, từ công việc tới đường đi lối lại, tới ăn uống ngủ nghê… Thậm chí khi tới chơi nhà cô em họ, trước khi đi ngủ, anh ta còn định múc nước cho tôi rửa chân. Tôi rất cảm động nhưng khéo léo từ chối. Tôi không muốn mang nợ tình cảm, vì thấy mình không thể yêu anh ta được. Cũng có lúc tôi do dự, hay là lấy quách cho xong, mệt mỏi quá rồi.

Quốc khánh hôm đó, tôi lại nhận lời đi chơi với anh ta, lại có cả người yêu của cô em họ kia mới đến Bắc Kinh. Hôm đó chúng tôi chơi bời vui vẻ, và tôi phá lệ, đòi uống rượu. Chia tay, cô em họ và người yêu đi thuê phòng khách sạn, còn tôi, vì khuya lắm rồi, biết khu nhà tôi ở đã đóng cổng, nên đành phải về nhà anh ta. Thoạt tiên, anh ta xếp tôi ngủ trong phòng, còn mình trải chăn ngủ trên sàn buồng khách. Không ngờ tôi vừa thiu thiu anh ta đã lại mò vào xin xỏ. Ngán ngẩm quá, tôi trùm chăn kín đầu, kệ xác. Đột nhiên, anh ta ôm chầm lấy tôi, ra sức chui vào chăn, nói là chỉ muốn ôm tôi cùng ngủ mà thôi. Tôi ngăn lại không kịp, mà chắc cũng không được. Chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ gì, có lẽ do mệt mỏi và chán ngán vì phải vất vả bảo vệ cái sự trinh trắng đó mà tôi đâm buông xuôi? Khi sự việc đi tới cao trào, tôi bỗng chẳng thiết ngăn anh ta, mặc dù tôi biết chỉ cần hô một tiếng Không là anh ta sẽ dừng ngay.

Phải thừa nhận nhất thời tim tôi đã tỏ ra mềm yếu trước những u buồn, và cả cám dỗ, vậy quanh. Sau đó, trong cái đau đớn bất chợt, tôi vụt tỉnh. Thấy tôi hét lên vì đau, anh ta vội dừng lại. Tôi đẩy mạnh ra, doạ rằng nếu không chịu sang phòng khác tôi sẽ ra khỏi nhà ngay. Rồi tôi phát hiệt trên tấm giấy vệ sinh mà tôi dùng để lau chỗ đó có một đốm hồng hồng. Thế là tôi oà khóc, không hiểu vì sợ hãi hay vì cảm thuơng cho số phận trớ trêu của mình. Tấm thân trinh trắng mà tôi phải bao vất vả lẫn đắng cay mới gìn giữ nổi đã mất trắng như vậy đấy. Gọi mất trắng vì nó không được trao cho người đàn ông tôi yêu thương mà lại bị người tôi không yêu chiếm đoạt. Lúc đó tôi thật sự sợ hãi, không phải sợ cho tương lai mà là sợ cho tính cách của mình. Bởi vì tôi không thể tự chủ được nữa, đã làm những việc không muốn làm nữa… Điều này cũng có nghĩa là tôi không còn làm chủ được tôi nữa, hỏi còn gì đáng sợ hơn?

Sáng sớm, tôi chợt tỉnh giấc do đau đớn. Lúc đó trời vừa rạng, tôi mặc quần áo rồi nhẹ nhàng bỏ đi như trốn chạy. Tôi sợ sau khi ngủ dậy anh ta sẽ đuổi theo, sẽ đi tìm, nhưng tôi lại không biết đi đâu cả. Tôi sợ phải đối diện với bất kỳ ai lúc này. Rồi tôi nhớ đến gia đình, đến bố mẹ. Tôi còn may mắn chán, thế gian vẫn còn một nơi có thể chữa trị vết thương này cho tôi.

Tôi gọi taxi đến nhà ga, và chỉ khi ngồi trên chuyến tàu lao nhanh về quê nhà tôi mới thở dài nhẹ nhõm.

Quốc khánh được ở nhà, tôi thấy thanh thản hơn bao giờ hết, bởi không phải nghĩ đến bất kỳ chuyện công hay tư gì. Trong tình ruột thịt, trái tim phập phồng lo âu của tôi dần khuây khoả.

Kết thúc kỳ nghỉ, tôi lại về công ty làm việc. Người đàn ông phá hoại đời con gái của tôi đang điên cuồng kiếm tìm tôi. Cả ngày tôi không dám ra khỏi cơ quan, bởi vì anh ta cứ trực ở cửa. Anh ta nhắn tin cho tôi, gọi vào điện thoại cơ quan tìm tôi, may mà trước đó tôi đã nhờ mọi người trả lời là tôi không đi làm. Lúc đó, tôi chỉ thấy khiếp sợ phải gặp lại anh ta. Cứ như đêm đó anh ta không chỉ phá hoại sự trinh trắng của tôi mà còn muốn khống chế linh hồn tôi.

Cuối cùng thì anh ta vẫn tìm được trên điện thoại. Tôi hoảng hốt cự tuyệt mọi lời khẩn cầu. Thái độ anh ta dần ôn hoà lại, sau đó tiếp tục mời tôi đi chơi. Tôi cũng dần bình tĩnh lại, nhưng chỉ nhận lời với điều kiện có cô em họ anh ta cùng đi.

Một buổi tối của tháng 12 năm ngoái, anh ta mời tôi đi uống café. Quán xá là nơi đông người nên tôi không ngại gì mà phải từ chối. Tại đó, anh ta ngỏ lời cầu hôn, hứa sẽ đem lại cho tôi một cuộc sống tốt đẹp. Tôi vừa khó chịu vừa tức cười, thấy vừa thương cho anh ta lại cũng vừa thươgn cho chính mình.

Cũng trong dịp này, tôi quen trên mạng với một thạc sĩ lớn hơn 4 tuổi, người cùng quê. Chúng tôi trò chuyện không nhiều, nhưng tôi đã cho anh ta số điện thoại. Sau vài lần chuyện trò nữa, tôi nhận lời tới trường anh ta dự một dạ hội. Trên đường đi tôi bỗng lại có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó. Gặp gỡ, hai bên dường như đều không có ấn tượng đặc biệt gì về nhau, song có lẽ cùng một cảm giác chán ngán nên rốt cuộc chúng tôi vẫn nằm bên nhau. Trước khi làm tình, tôi hỏi anh ta có coi nặng chuyện trinh tiết không? Anh ta Không lập tức. Tôi nói đây là lần đầu tiên, và khi nói vậy, tôi không thấy ngượng ngùng, cũng không thấy gải dối, bởi vì quả thực đó là làn đầu tiên mà tôi tự nguyện trao gửi. Hôm đó tôi không hề ngăn cản mọi hành vi của anh ta, thậm chí còn cố nhịn đau để anh ta khỏi lo lắng. Anh ta tỏ ra mãn nguyện và tôi cũng dần dâầ cùng anh ta chìm vào cảm giác.

Khi anh ta ngủ thiếp đi, tôi nhìn thấy trên miếng giấy vệ sinh mà tôi đã lau có vệt hồng nhạt. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chúng tôi cùng dọn giường. Tôi để ý thấy khi gấp chăn, anh ta nhìn kỹ tấm ga trải giường.

Tấm ga không một dấu vết. Tất cả những gì chứng tỏ tôi trinh trắng chỉ mình tôi nhìn thấy.

Thế là tôi hoàn toàn giã biệt thời trinh trắng của mình. Đó là ngày 8 tháng Hai năm 2002, hai tháng sau ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi.

Nhớ lại chuyện đó, trong tôi trào lên cảm giác thật kỳ lạ. Không thấy gì ân hận, chỉ có sự thoả mãn vì đã được trả thù.

Thực ra, tôi cũng chẳng coi anh chàng thạc sĩ này là chuyện nghiêm túc. Tôi chỉ làm theo bản tính mà thôi. Sau đó, tôi còn gặp anh ta vài lần nữa. Lần nào cũng đều là thứ 7, trước nửa đêm giờ Tý, tôi đi chuyến xe buýt cuối cùng tới nhà anh ta. Lần nào anh cũng chờ sẵn tôi ở cổng, khiến tôi luôn cảm thấy rất an lành, như con chim về tổ vậy. Nhưng đồng thời trong đầu tôi vẫn vang lên tiếng nói – anh ta chỉ là một người tình. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện tương lai, thậm chí cũng rất ít nói về quá khứ. Tôi học được cách sống đến đâu thì đến, tuỳ theo số mệnh đẩy đưa.

Giờ đây tôi vẫn còn nhớ một trong những lần tới nhà anh ta. Khuya rồi anh mới gọi tôi vào di động bảo tôi đến. Tôi lười, bảo không đi được. Anh ta nói đây sẽ là lần cuối cùng gặp nhau trước khi cả hai về quê ăn Tết, tôi không thể không đến. Tôi đành nghe theo.

Lúc đứng ở đầu đường chờ xe buýt trong cái giá lạnh mùa đông, lòng tôi buốt giá, thấy mình thật đáng thương, thậm chí đáng khinh. Tôi biết mọi thứ ở tôi đang không bình thường. Tuy giờ đây không sợ hãi gì cách sống đó, nhưng tôi nhận thức rõ ràng, tất cả đều đã bị đảo ngược. Từ một thiếu nữ kiên trì gìn giữ trinh tiết, tôi đã dần biến thành người đàn bà phóng đãng và không chỉ bạc nhược về cơ thể mà còn về tinht hần. Tôi đã không đủ ý chí và sức mạnh để kìm giữ mình lại, mà cứ luôn để nó bay lên. Thân xác cứ bay lơ lửng còn trái tim thì trĩu xuống.

Đêm đó, đột nhiên anh ta lên cơn đau dạ dày khiến tôi phải dìu đi bệnh viện. Trên đường, anh ta không ngớt kêu rên nhưng tôi chẳng hề thấy thương xót, mà chỉ thấy mình đang làm trách nhiệm con người với con người. Đêm hôm khuya khoắt còn cố dìu một người to cao hơn mình nhiều tới bệnh viện, chủ động trả tiền khám bệnh và mua thuốc men, còn ngồi bên mà an ủi bệnh nhân nữa… rồi hơn hai tiếng sau lại phải dìu về nhà. Anh ta cảm động, có lẽ cho rằng đó là biểu hệin tình yêu của tôi. Tới nửa đêm, anh ta đỡ hẳn, lại muốn cùng tôi tìm kiếm khoái cảm. Tuy đó không phải là một tình yêu mà tôi chấp nhận nhưng tôi không mu6ón từ chối hơi ấm từ anh ta. Ai biết được đó là biểu hiện của tình yêu, hay chỉ là cách thể hiện lòng cảm tạ của một người đàn ông cô đơn?

Hôm sau anh ta về quê, và đó lại là đêm trứơc của ngày ra trường. Anh ta chưa hề nói với tôi sẽ đi đâu, làm gì. Qua điện thoại, tôi có hỏi thăm 2 lần, nhưng anh ta không trả lời nên tôi cũng quên luôn. Thôi, cứ mặc cho số phận, tôi tự nhủ. Thực lòng, tôi đâu có yêu anh ta, chỉ là sự đồng bệnh tương lân với kẻ cô đơn như mình.

Suốt lỳ nghỉ tết anh ta không gọi điện tới. Không thể không thừa nhận rằng tôi từng có chút hy vọng ở anh ta. Đây là người đàn ông đầu tiên tôi chủ động hiế dâng thân xác, dù tình cảm với anh ta rất nhạt. Ngoài ra tôi cũng mang tâm lý bất cần nên không hề cảm thấy khó chịu về việc anh ta mất tăm mất tích.

Đi làm được ít hôm thì đến ngày Lễ Tình yêu.. Anh ta gọi điện chúc tôi vui vẻ. Tôi cười tự giễu mình – chúng ta chỉ là tình nhân mà thôi.

Thế rồi một tối thứ bảy sau ngày lễ đó anh ta nói qua điện thoại rằng nhớ tôi, muốn gặp tôi. Tôi vẫn tới nhà anh, dù hiểu rõ mình đang đùa giỡn với tình cảm của mình. Tối đó, anh ta mở xem cuốn băng sex của nước ngoài, là loại phim mà từ khi sinh ra tới giờ tôi mới được xem. Xong việc, tôi hỏi hồi nghỉ Tết, anh ta nhớ thân xác hay nhớ con người tôi. Anh ta bảo nhớ thân xác nhiều hơn. Lòng tôi nở một nụ cười thảm khốc.

Tôi không gọi điện cho anh ta nữa. Anh ta cũng không hề gọi cho tôi. Một tháng sau, tôi tai quái gửi vào máy di động của anh ta cái tin nhắn, rằng tôi chưa từng yêu nhưng cũng chưa từng nói dối anh ta. Tất cả đều là sự thật.

Chuyện của tôi chưa kết thúc tại đó. Sau anh ta, tôi quan hệ thêm với ba người đàn ông khác, và đều có làm tình với nhau, tất nhiên. Đến ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi con người đã từng bị cười chê là đồ gái trinh già nay lại bị đàn ông gọi là Người đàn bà phong tình. Tôi hiểu ẩn ý của họ, cho rằng tôi là loại dâm ô, dễ dãi. Quan hệ giữa tôi với mấy người đàn ông sau này đều là kiểu nhân tình nhân bánh chẳng có gì ràng buộc, kể cả chuyện gọi điện cho nhau. Tôi giờ đây kh6ong còn khát khao hôn nhân nữa, mặc dù trước đó đã từng nghiêm túc tưởng tượng trong đêm tân hôn cô dâu bẽn lẽn dâng tặng sự trinh trắng cho chồng. Bây giờ tôi chỉ thấy thất vọng về mình, hoặc về số phận mình. Còn hay không còn là gái trinh tôi đều đau khổ như nhau, đều phải kìm nén như nhau.