Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 24

Bành Dã ném áo ba lỗ trong tay xuống, thẳng người nhìn cô.

Trình Ca dựa vào tường, chậm rãi thở ra một ngụm khói, nói: “Không phải người cùng một đường, nhưng bây giờ cùng lên đi.”

Bành Dã vừa tắm xong, trên người chỉ có một chiếc quần lót, quần lót boxer rộng màu trắng, nhưng đường nét trong đó vẫn rõ ràng.

Trình Ca không hề e dè nhìn chằm chằm hình dạng trên quần lót anh vài giây, theo bản năng dập tắt thuốc trên ngón tay, tay thoáng run một cái.

Cô nói: “Tôi cũng chỉ mặc một cái.”

Bành Dã thấy được. Chiếc áo sơ mi này của cô rất mỏng, không mặc đồ lót, cảnh bên trong như ẩn như hiện.

Cô đi về phía anh, anh để mặc cho cô đến gần. Lần trước trong phòng riêng ở cửa hàng bán quần áo, anh tưởng nói rõ chuyện, nhưng cô càng áp chế càng mạnh. Cô thích ăn đòn thì để anh trừng trị một chút.

Bành Dã kéo dây kéo túi hành lý lại, xách lên ném xuống đất, ngước mắt nhìn cô: “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi phải phát sinh chút gì đó với cô?”

“Dựa vào ánh mắt anh nhìn tôi.” Trình Ca nói, “Anh muốn ở trên tôi.”

Bành Dã liếm răng cửa một cái, lạnh lùng nhìn cô. Ra quân bất lợi.

Áo sơ mi của cô đã cởi ba nút, bầu ngực đầy đặn, xương quai xanh mảnh khảnh, bờ vai tựa như rải tuyết, băng vải trắng trên cổ càng lộ vẻ cấm kỵ. Cô đạp giày cao gót đi tới trước mặt anh, sờ nghịch nút áo tiếp theo, giương mắt nhìn anh:

“Anh làm, hay tôi tự làm?”

Bành Dã giơ tay móc lấy cái nút áo kia, móng tay khẽ chạm vào rãnh giữa ngực cô. Vẻ mặt, ánh mắt anh nhìn cô khó lường, một lúc sau, nói: “Cô tự làm.”

Trình Ca cúi đầu liền muốn cởi, thấy cơ bụng Bành Dã, tay cô dừng lại.

Cô nói: “Tôi muốn sờ.” Tiếp đó, cô liền duỗi tay xoa.

Vừa đụng phải, cả người liền giống như chạm vào điện, tay cô hơi run, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Tôi thấy thứ tốt hơn rồi.”

Bành Dã không nghe rõ: “Cô nói cái gì?”

Trình Ca không đáp, ngón trỏ của cô nhấn lên bắp thịt săn chắc của anh, đẩy anh tới góc tường.

Bành Dã dính vào tường cúi đầu nhìn cô.

Cô xòe năm ngón tay, chậm chạp vuốt ve qua lại trên cơ bụng anh, Bành Dã không hề từ chối. Cô lại sờ cơ ngực anh, cơ lưng anh. Cô ngửi mùi trên da thịt anh.

Bành Dã bị cô sờ có chút loạn, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Trình Ca ngẩng đầu: “Hửm?”

Bành Dã nở nụ cười: “Cô sờ tới sờ lui, cảm thấy thế nào?”

Trình Ca nhìn anh, nói: “Ketamine (1).”

(1) Nguyên văn là K粉 (K phấn). Ketamine ký hiệu là “K”, hoặc Kitat, loại thuốc độc bảng A. Ketamine thực chất là một loại thuốc gây mê, gây ảo giác, được sử dụng trong y học, là tiền chất gây mê dùng cho thú y và người. Khi sử dụng có thể bị tăng huyết áp, nhịp tim nhanh, trụy hô hấp, nhìn đôi, buồn nôn, tăng trương lực cơ, ảo giác, kích động.

Đôi mắt cô rất bình lặng, nhưng lại mơ hồ đang câu dẫn người khác, khiến người ta tăng vọt một loại kích động muốn phá hủy nó muốn thấy nó nhuốm màu tình dục.

Có điềm báo thất bại.

Nụ cười trên mặt Bành Dã thu lại một chút, nghe thấy tiếng mình đang nói: “Thật không?”

Trình Ca nói: “Thật.”

Bành Dã đi một bước về phía cô, nói: “Tôi nếm thử một chút.”

Đưa tay ra sau lưng cô, bàn tay lần mò vào áo sơ mi, nâng cái mông tròn trịa nhẵn bóng của cô. Ngón giữa nằm giữa hai phần, trôi chảy trượt một đường từ sau ra trước.

Cả người Trình Ca căng chặt, bị kích thích đến mức nhón chân lên, móng tay đâm vào cánh tay anh.

Xoay ngược lại.

Bành Dã nhếch một bên khóe môi, nói: “Cô đừng khẩn trương quá, tay tôi không di chuyển được.”

Cô cắn răng, người đang phát run trong lòng anh.

Bành Dã lơ đãng hừ cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn, ánh mắt cô lại vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí mang theo sự hài lòng cao cao tại thượng, giống như nhìn một tôi tớ cao cấp phục vụ cho cô.

Trong bầu không khí có không khí đọ sức yên lặng và ẩn nhẫn.

Bành Dã nói: “Trình Ca.”

“Hửm?” Cô sờ sau lưng anh, bàn tay nhỏ từ thắt lưng chui vào quần lót anh.

Bành Dã cười ra một tiếng, nói: “Kiềm chế một chút, tay tôi ướt cả rồi.”

Trình Ca nghe ra hàm ý trong nụ cười của anh, sự kiêu ngạo và hùng mạnh trong xương cốt đàn ông, sự chủ đạo và trông xuống trong sex. Đàn ông dễ dàng khiến thân thể phụ nữ nảy sinh phản ứng mãnh liệt, phụ nữ phải kính phục dưới người anh ta.

Anh nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

Trình Ca cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên để sát bên tai anh, nhả từng chữ: “Chưa đủ cảm giác khiến tôi phát ra tiếng.”

Con ngươi Bành Dã tối sầm, có chút nguy hiểm.

Trình Ca bình tĩnh đến mức không kiêng nể gì cả, tay dò vào trong quần lót anh, hỏi: “Anh cảm thấy thế nào…”

Lời còn chưa dứt, Bành Dã bỗng ôm lấy cô ấn ngã xuống giường.

Tóc Trình Ca rối bời, cổ áo mở toang. Cô cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng anh.

Anh ngược sáng, đôi mắt đen giống như có thể chảy ra nước.

Trình Ca rất rõ ràng, anh đang nhịn.

Cô cụp mắt liếc mắt nhìn lều vải to lớn treo giữa hai chân anh, giơ hai chân lên, ôm lấy hông anh, nói: “Tới đi.”

Anh ẩn nhẫn vài giây, lại chợt nở nụ cười, nói: “Không gấp.”

Chân Trình Ca trượt xuống, ngón chân ngoắc lều vải, nói: “Nó khá gấp.”

Bành Dã nắm cái chân đó, ghì trước ngực cô; Trình Ca chợt nhíu mày, thân thể cảm giác được ngón tay anh…

Cô hoàn toàn không phải là một người phụ nữ dễ lên đỉnh, phải nói là người phụ nữ không dễ lên đỉnh, thứ mà sex mang đến nhiều hơn cho cô chính là đau đớn trên thân thể.

Nhưng người đàn ông này đã đổi mới nhận thức của cô.

Quyền chủ động đổi chủ.

Trình Ca mím chặt môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bành Dã chằm chằm;

Anh không dọn sạch sẽ đồ lặt vặt trên giường, cô nắm chặt quần áo của anh trên ra giường.

Cảm giác không thể tả được đang tích lũy trong người, cô chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác choáng váng phủ xuống, cô chờ đợi…

Tất cả cảm giác sụp đổ trong nháy mắt, như lâu đài trên không.

Cô nhíu mày nhìn anh.

Bành Dã cúi người tới, bàn tay thấm ướt bóp cằm cô lắc lắc, ánh mắt gian xảo.

Cô hiểu, anh đang chơi cô.

Trình Ca cắn răng, lúc trong lòng vừa nảy sinh một loại ý thù hận tối nay phải khiến anh xin tha, có người đang vặn cửa lạch cạch.

“Lão Bảy,” bên ngoài, Hà Tranh rất bối rối, “Sao chú khóa cửa vậy?”

Trình Ca chau mày, nhìn chiếc giường chất đầy đồ của Bành Dã mà mình nằm, lại nhìn chiếc giường trống gọn gàng sạch sẽ khác, đột nhiên hiểu tối nay Hà Tranh ở phòng này, cho nên vừa rồi Bành Dã không chặn cô ngoài cửa, ngược lại đùa bỡn cô một trận.

“Tới đây!” Bành Dã nhìn chằm chằm vẻ mặt Trình Ca, nụ cười rộng hơn. Cô có vẻ như hận không thể giết anh.

Anh xốc Trình Ca từ trên giường lên, nhét vào tủ quần áo.

Trình Ca lạnh mặt chống cự, Bành Dã móc lấy nút áo sơ mi của cô lắc lắc: “Cô muốn thế này cho người ta nhìn, tôi không có ý kiến.” Nói xong, trực tiếp nhẹ nhàng một đá, đá Trình Ca vào tủ, đóng cửa lại.

Đi mấy bước, quay đầu liếc mắt nhìn cái tủ yên lặng kia, Bành Dã gần như vui vẻ. Anh moi từ trên giường ra một chiếc quần jean mặc vào, đè thứ cao vút giữa hai chân mấy lần, đi tới mở cửa.

Trong nháy mắt mở cửa, Bành Dã sờ được thắt lưng quần ẩm ướt.

Hà Tranh đi vào: “Chú khóa cửa làm gì?”

“Đang tắm, đề phòng trộm.”

“Nhà nghỉ này chỉ chúng ta ở mà.” Hà Tranh quan sát anh mấy lần, khó hiểu, “Chú đột nhiên có tâm trạng rất tốt?”

Bành Dã quay đầu không trả lời, đi vào phòng, liếc mắt thấy giày cao gót của Trình Ca còn rơi trên giường anh, sải bước tới lấy quần áo che lại.

Hà Tranh ở sau lưng anh: “Sao cái quần này của chú ướt một mảng vậy?” Nói đoạn, muốn tới đụng.

Bành Dã dịch chuyển một bước, sờ thắt lưng dinh dính, nói: “Nước tắm chưa lau khô.”

Hà Tranh “ồ” một tiếng, vào toilet đi vệ sinh, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Phòng này hình như không đúng mùi.”

Bành Dã lấy tay sờ mũi, lơ đãng liền ngửi được mùi vị phụ nữ trên đầu ngón tay.

Hà Tranh đóng cửa toilet lại.

Bành Dã kéo tủ ra, Trình Ca ôm hai chân ngồi bên trong, lạnh lùng nhìn anh.

Bành Dã cúi người nhìn cô, cơ bụng ngay ngắn thẳng hàng bó lại, anh muốn cười nhưng không cười: “Còn không đi?”

Trình Ca đi ra, hất hàm, hỏi: “Giày cao gót của tôi đâu?”

Bành Dã nhìn xung quanh một chút: “Không thấy, tìm rồi đưa cho cô.”

Trình Ca mím môi không lên tiếng, chân trần đi ra ngoài.

Đến cửa, Bành Dã vịn cửa, cười: “Đi thong thả không tiễn.”

Trình Ca quay đầu lại, liếc mắt nhìn lên anh, một lúc sau, nói: “Anh thua rồi.” Nói xong, cô đi.

Mấy giây sau, cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại.

Bành Dã liếm răng, ngón tay khẽ gõ cánh cửa, cảm thấy người phụ nữ kia là một yêu tinh.

Cô nhất định đã nhìn ra, có trong nháy mắt, anh muốn di chuyển thực sự.

**

Trình Ca chân trần, áo sơ mi nới lỏng quay về phòng.

A Hòe ngồi trên giường xem ti vi, quay đầu nhìn Trình Ca chằm chằm. Trình Ca đi tới bên giường mình, lấy quần lót trong vali ra mặc vào, lại lấy một điếu thuốc, ném bật lửa cho A Hòe.

A Hòe hốt hoảng đón lấy;

Trình Ca ngồi xuống bên giường cô, hai chân bắt chéo, giơ bàn tay đã tháo băng vải nhưng vẫn còn vết thương, nói: “Châm giúp điếu thuốc.”

A Hòe bật bật lửa, nâng ngọn lửa tới trước mặt Trình Ca. Trình Ca kẹp thuốc cúi đầu xuống, hơi nhíu mày, hút một hơi.

Cô chậm rãi nhả ra một ngụm khói, chìa tay về phía A Hòe, A Hòe trả bật lửa lại trong tay cô.

Cô nhìn chằm chằm A Hòe một lúc, phả khói vào mặt cô ấy, A Hòe lơ đãng rụt cổ ra sau.

Trình Ca cười một tiếng không mang ý cười, quay đầu dán mắt vào ti vi. Ti vi đang chiếu quảng cáo thuốc tránh thai khẩn cấp, Trình Ca hừ cười khẩy một tiếng.

Xem một lúc, Trình Ca dùng khóe mắt liếc A Hòe: “Cô nhìn tôi làm gì?”

A Hòe lúng túng quay đầu sang chỗ khác, một lúc sau, vẫn không nhịn được nhìn Trình Ca: “Cô… vừa rồi sang phòng anh Dã sao?”

Trình Ca “ừ” một tiếng.

A Hòe không có lời để nói.

Cách một lúc, Trình Ca hỏi: “Cô với anh ta quan hệ thế nào?”

A Hòe cụp mắt không lên tiếng.

Trình Ca nheo mắt nhìn cô ấy, cô gái này rất cởi mở trước mặt Bành Dã, nhưng ở trước mặt cô lại dè dặt. Trình Ca nhìn ra được, A Hòe rất quen thuộc với Bành Dã, ở trước mặt anh và trước mặt đàn ông khác không giống nhau; Trình Ca cũng nhìn ra được, A Hòe có phức cảm tự ti trước mặt cô.

Trình Ca hỏi: “Bạn giường (2)?”

(2) Nguyên văn là 炮友 (pháo hữu), chỉ những người lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu.

A Hòe hỏi: “Là ý gì?”

Trình Ca rẩy tàn thuốc, phổ cập từ này cho A Hòe một chút.

A Hòe nói: “Vậy chính là thế. Có điều tôi và anh ấy gặp nhau rất ít.”

Trình Ca hỏi: “Quen thế nào?… Tại sao anh ta cho cô tiền?”

A Hòe nói cho Trình Ca biết, cô ấy là người trong núi, không có học hành gì, từ trong thôn ra ngoài đi làm, không quen cuộc sống, gặp phải kẻ xấu, kết quả bị bán. Sau đó nữa, lần đầu tiên cô ấy đứng đường thì gặp Bành Dã, Bành Dã say đến bất tỉnh nhân sự.

Trình Ca nghe đến đây, cười một tiếng: “Tôi đã nói anh ta là tao bao (3) mà.”

(3) 骚包 (tao bao): Từ mang nghĩa xấu, đại khái là thích khoe mẽ, khoác lác quá mức, bitch.

“Không phải vậy.” A Hòe rất bảo vệ Bành Dã, nói lần đầu tiên gặp nhau là Bành Dã đụng phải cô ấy trên đường, ý thức anh gần như không rõ ràng.

Cô ấy nói tối hôm đó tâm trạng Bành Dã rất sa sút, còn say rượu, anh là lần đầu tiên tìm phụ nữ ở bên ngoài, chắc cũng là lần cuối cùng tìm phụ nữ lạ ở bên ngoài như thế.

A Hòe cũng không thể nói, không biết là vì thân phận của cô ấy lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, họ đã định trước không có tình cảm, hay trái tim anh mãi mãi chưa từng lưu lại, mỗi lần anh làm với cô ấy đều đeo bao, quên mua thì sẽ không tiến vào, không có một lần mất khống chế.

Mà cuộc sống cô túng quẫn, rất nghèo, anh luôn cho cô tiền giúp cô sống qua ngày, sau đó thì cho thành thói quen.

Trình Ca kẹp thuốc ở đầu ngón tay, vẽ vòng tròn trên không trung, hỏi: “Sau đó hai người liền làm cố định?”

“Nhưng cơ hội gặp nhau không nhiều lắm, có lúc nửa năm cũng không gặp được một lần.”

Trình Ca suy nghĩ một chút, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở đây cùng một đám hơn mười năm, không có bạn gái, không pháo vài lần trừ khi thân thể có chỗ bị liệt.

Cô hỏi: “Vậy cô sau đó là thế nào, được anh ta chuộc ra?”

“Là sau này, cái nhóm đó của chúng tôi bị tra xét, anh cả chị cả đứng đầu bị bắt hết, chúng tôi được giải cứu, liền được tự do. Nhưng tôi cũng không biết nên làm gì.”

Trình Ca hỏi: “Tại sao không về?”

A Hòe nói: “Bố tôi chết sớm, ở trong thôn mẹ tôi chính là một người phóng…, đàn ông cả thôn đều có thể làm bố tôi, tôi về làm gì?”

Trình Ca im lặng, có một lúc lâu không lên tiếng.

Một lát sau, Trình Ca hỏi: “Cô sống nhờ vào cái gì ở Phong Nam?”

A Hòe nói: “Tôi mở một cửa hàng bán quần áo ở trung tâm trấn, buôn bán khá tốt.”

Trình Ca nói: “Khá lắm.”

Trình Ca lại hỏi: “Lần cuối cô gặp Bành Dã là lúc nào?”

A Hòe nhất thời cũng không nói, cô ấy không biết gặp Trình Ca nói là gặp hay là ngủ, cho nên không biết nên nói nửa năm trước, hay mấy ngày trước.

Mấy ngày trước họ đã gặp, nhưng Bành Dã không mang theo bao bên người, trong nhà A Hòe cũng đúng lúc không có, anh không chịu làm thực sự, vẫn là A Hòe dùng cách khác giúp anh giải quyết, với lại hôm đó Bành Dã hình như cũng không có tâm tư gì lắm, mãi không ra được, cô ấy làm rất lâu.

Sau mấy giây suy nghĩ, cô ấy vẫn nói mấy ngày trước, nói hôm đó gặp Bành Dã;

Trình Ca vừa nghĩ, là hôm gây chuyện với Bành Dã ở quán ăn sáng.

Trình Ca hỏi: “Kĩ năng (4) của anh ta thế nào?”

(4) Nguyên văn là 活儿 (hoạt nhi), ý chỉ kĩ năng trên giường, có thể khiến đối phương thỏa mãn.

A Hòe sững người, không ngờ cô nói thẳng như vậy.

Trình Ca thấy cô ấy phản ứng chậm, chau mày: “Hỏi cô đó?”

A Hòe chậm rãi gật đầu một cái.

Trình Ca ngửa đầu phả một ngụm khói lên trời, làn khói rơi xuống, cô suy nghĩ một chút, trò trước rất lợi hại, làm thực sự chắc tốt hơn.

Cô nghĩ một hồi, cúi đầu nhìn A Hòe: “Cô thích anh ta?”

A Hòe gật gật đầu.

Trình Ca hỏi: “Anh ta biết không?”

A Hòe ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Một năm tôi cũng không gặp anh ấy được ba, bốn lần, anh ấy đều có việc, thời gian đến thăm tôi cũng eo hẹp, không rảnh nói việc khác.”

Trình Ca hỏi: “Cô không nói cho anh ta biết?”

A Hòe chậm rãi lắc đầu, lại nói: “Cô đừng nói trước cho anh ấy đó.”

Trình Ca nói: “Tôi nói chuyện này với anh ta làm gì?”

A Hòe băn khoăn một hồi, hỏi: “Thực ra tôi không rõ chuyện của anh ấy lắm, không biết anh ấy có người phụ nữ mình thích hay không, cũng không biết bên cạnh anh ấy còn có người phụ nữ khác không, cô thấy… tôi nên thử một lần không?”

Trình Ca nói: “Muốn làm gì thì làm, hỏi người khác làm gì.”

A Hòe hơi bất ngờ, nhìn Trình Ca chằm chằm.

Trình Ca nhíu mày: “Có chuyện nói thẳng.”

A Hòe nói: “Tôi vốn tưởng cô sẽ coi thường tôi.”

Trình Ca nói: “Tôi không coi nhẹ phụ nữ yếu hơn tôi.”

Đặc biệt là người có điều kiện bẩm sinh yếu hơn cô, đổi lại, cô không chắc có thể làm tốt hơn A Hòe bây giờ.

A Hòe lại sửng sốt, nhìn Trình Ca chằm chằm.

“Mạnh yếu không rõ ràng sao?” Trình Ca nheo mắt, cười nhạt, “Bây giờ có cần đánh một trận không?”

A Hòe bị cô chọc cười, hỏi: “Cô với anh ấy thì sao?”

Khứu giác giữa phụ nữ nhạy cảm, không cần làm rõ, ai cũng hiểu.

Trình Ca nói: “Tôi với anh ta chỉ là ngủ một đêm, hay là quan hệ ngủ cùng.”

Không ngủ cả đời.

A Hòe “ồ” một tiếng, một lát sau, hỏi: “Tại sao?”

“Không phải người cùng một đường.” Trình Ca nói.

Bành Dã biết, cô cũng biết.

**

Trình Ca dập tắt thuốc ném vào thùng rác, lúc này, một tiếng kêu khóc trên đường phá tan sự yên lặng vào đêm trong trấn nhỏ.

“Xin cứu với! Có bác sĩ không, gần đây có bác sĩ không?!”

Giọng này Trình Ca quen tai, là An An.