Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 93: Ngoại truyện 4

《Nhật ký Tiểu Đậu Nha ("Bean Sprout" Diary) 》
1.
Tôi được gọi là Tiểu Đậu Nha.
Ba nói vốn dĩ không gọi là Tiểu Đậu Nha, phải gọi là con khỉ nhỏ. Bởi vì thời điểm sinh tôi ra thì da tôi nhăn dúm dó, giống như một con khỉ đỏ, đặc biệt xấu.


Lúc ba nói những lời này thì mẹ đứng sau ba, tôi cũng không nhắc ba.
Nhưng tôi đã ngắt lời ba và không để ba ba tiếp tục nói nhưng lời tiếp theo mà tôi đã nghe quá nhiều lần.
Vì thế buổi tối ba lại bị mẹ khóa trái cửa không cho vào phòng ngủ.
..........A?
Cậu hỏi câu tiếp theo là gì hả?


Câu tiếp theo là "Mẹ của con rất xinh đẹp, con một chút đều không hề giống mẹ."
Suỵt.
Đừng để mẹ nghe thấy được.
2.
Hôm nay, cô giáo ngữ văn yêu cầu lớp chúng tôi viết một bài văn nhỏ, cô giáo còn nói phải đọc cho cả lớp nghe.
Đề văn là 《 Ba của tôi 》.


Các bạn học có người ba rất lợi hại, có người là kỹ sư, có người là phi công, có nhiều người là nhà khoa học.
Thời điểm các bạn đọc bài văn đều rất vui vẻ, nhưng tôi lại không vui.
Bởi vì tôi không hề biết ba mình làm gì.


Tôi suy nghĩ rất lâu mới nghĩ đến, chú Kiều An từng trộm nói với tôi, ba tôi là khí quản nghiêm.
Tôi viết lên rồi cô giáo gọi tôi lên đọc bài.
Nhưng sau khi tôi đọc xong, cô giáo và các bạn học đều cười.


Trước khi tan học, cô giáo nhận xét bài văn của tôi, nói tôi sai chính tả, là vợ quản nghiêm chứ không phải khí quản nghiêm.
Cô giáo còn nói tôi đem bài văn này về cho ba tôi xem.
Tôi đặc biệt nghe lời.
Buổi chiều, chú Kiều An lại đến nhà chúng tôi.


Nhưng mà không biết vì sao mắt chú ấy một đen một xanh, rất giống với gấu trúc.
Sau đó mẹ tôi cũng nhìn thấy bài văn.
Tối hôm ấy mẹ nói với tôi rằng chú Kiều An tự mình bị ngã.
3.
Có một ngày ba mẹ đưa tôi đến công viên trò chơi.
Tôi rất là vui vẻ.


Tôi còn thấy chú bán kẹo bông gòn, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon. Tôi quấn lấy đòi ba mua cho mình, ba gạt tôi sang một bên rồi che nắng cho mẹ, không để ý tới tôi.
Tôi mách với mẹ.
Ba một chút đều không giống một nam tử hán, mẹ nhìn ba một cái, còn chưa nói lời nào thì ba liền đồng ý.


Ân, kẹo bông gòn ăn ngon thật.
Nhưng mà khi ba dẫn tôi về thì liền nhìn thấy mẹ nói chuyện với một chú nào đó.
Ba rất tức giận.
Ba nhìn đồng hồ một hồi lâu, đáng tiếc mẹ cũng chưa nhìn thấy ba.
Vì thế ba liền dạy tôi nói một lời để đuổi chú kia đi.
Tôi không làm.


Sau đó ba nói nếu tôi đuổi được chú ấy đi rồi, thì ba sẽ mua Transformers cho tôi.
Tôi cảm thấy cái này còn có thể.
Tôi chạy tới nói với mẹ: "Bà ngoại, ông ngoại mua kẹo bông gòn cho con —— rất ngọt, bà ăn thử!"


Trước khi tôi gọi chú đó "Ông ơi, ông cũng ăn thử", chú ấy đã bị dọa chạy.
Ai, lá gan người đó cũng thật nhỏ mà.
Nhưng mà rất kỳ quái —— vì sao tối hôm ấy về nhà, ba ba phải quỳ ngoài cửa phòng ngủ?
4.


Mỗi lần tôi cùng ba mình đi ra ngoài thì luôn có một chị gái xinh đẹp lén tới hỏi tôi ——
Anh trai em có bạn gái hay không.........Số điện thoại của anh trai em là bao nhiêu........Anh trai em làm nghề gì........


Tôi nói đó không phải là anh trai tôi mà là ba của tôi, các chị gái đều cùng nói một câu trẻ con không được nói dối.
Tôi không phải là trẻ con, hơn nữa tôi cũng không có nói dối mà.


Chú Kiều An nói các chị ấy hỏi như vậy là bởi vì thoạt nhìn ba mẹ tôi tuổi quá trẻ, giống như mấy anh chị ở độ tuổi đôi mươi.
Ai, có ba mẹ trẻ tuổi như vậy cũng thật là phiền não.
Nhưng có vẻ ba tôi gặp rắc rối lớn hơn tôi.


Bởi vì bình thường có mấy chị xinh đẹp chỉ vào tôi hỏi ba rằng: "Em trai anh mấy tuổi, lớn lên thật đẹp?"
Mỗi lần ba nghe xong đều sẽ ôm tôi lên lạnh lùng.
"Đây là con trai tôi."
Đám chị gái xinh đẹp đều bị dọa chạy mất.
Tôi cảm thấy ba lạnh lùng như vậy có chút soái.


Đáng tiếc nếu có mẹ ở đây, ông ấy sẽ không lạnh lùng đứng dậy.
5.
Hôm nay tôi đi theo ba đến đón mẹ tan làm.
Ba đưa tôi đến ghế sô pha bên trong tòa soạn, để tôi ngồi ở đây đợi mẹ.
Sau đó ba liền đi sang bên cạnh nhận điện thoại.


Có một chị gái xinh đẹp ngồi ở sô pha, chị ấy nhìn ba rất nhiều lần, nhưng ba cũng chưa thèm nhìn một cái.
Tôi biết ba có chú ý tới. Bởi vì mẹ từng nói ba xuất thân từ đặc chủng tinh anh, ngũ cảm đặc biệt nhanh nhạy.
Cho nên đại khái ba giả vờ không chú ý tới.


Vì thế tôi cũng giả bộ không chú ý luôn.
Nhưng mà ba tránh đi trong chốc lát, chị gái kia liền dịch tới bên cạnh tôi.
"Em trai nhỏ." Chị ấy cười với tôi: "Đó là anh trai em sao? Anh ấy có bạn gái hay không?"
Lại là vấn đề này.
Những người lớn này đều không có ý tưởng gì mới hay sao.


Tôi nghĩ nghĩ, mới nói: "Đúng vậy, đó là anh trai em. Anh ấy chưa có bạn gái, nhưng em đã có chị dâu."
Mới vừa nói xong, tôi liền thấy mẹ đi tới trước mặt.
Sắc mặt của mẹ có chút không đúng.
Vì vậy tôi đã nói với chị gái kia.
"Là anh trai em đã dạy em nói như vậy."
...........


Buổi tối về đến nhà, ba lại bị mẹ nhốt ngoài cửa.
Ân..........
Xin lỗi ba, không phải con cố ý đâu QAQ.
6.
Những lần họp phụ huynh đều là ba tôi tham dự.
Nhưng mà mẹ nói trong công ty ba có việc, cho nên mẹ sẽ đưa tôi đi.


Phó chủ nhiệm lớp tôi là một giáo viên trẻ tuổi, trong lớp có rất nhiều nữ sinh thích thầy.
Bình thường thầy không cười nhiều, nhưng hôm nay trông rất nhiệt tình.
Cho tới khi cuộc họp kết thúc, thầy còn nói chuyện với mẹ về việc học của tôi.
Tôi cảm thấy nhàm chán thì nhìn thấy ba đi vào lớp học.


Ba nhìn thấy mẹ, cũng thấy thầy giáo kia.
Sau đó ba liền biến thành một ông bố đẹp trai lạnh lùng.
Ba vào phòng học, không nói một lời mà đứng ở phía sau mẹ, một tay khác cầm lấy tay tôi.
Ba nhìn chằm chằm thầy giáo một lúc, thầy giáo đã bị dọa chạy mất.


Trên đường trở về, ba nói rằng mình đang rất khổ sở và không thể lái xe.
Mẹ tôi lái xe, khó có khi ba không đoạt ghế phụ với tôi.
Nhưng ba cũng không cho tôi ngồi.
Hai chúng tôi đều ngồi ở ghế sau.
Trong xe im lặng một lúc lâu, ba đột nhiên ôm lấy tôi nói trong lòng ba rất buồn.
Tôi hỏi vì cái gì.


Ba nhìn chằm chằm vào mẹ qua kính chiếu hậu trong xe và nói: "Trước khi hòa giải, ngày nào ba cũng nhớ Điềm Điềm, mỗi ngày sau đó khi có Điềm Điềm ba đều phải ăn một biển dấm."
Ân............
Điềm Điềm là ai? Có ngọt không?
Biển dấm là biển gì? Có phải lớn như biển San Hô không?


KẾT THÚC PHIÊN NGOẠI