Trong đấu trường tổng hợp, còn chưa mở màn, tiếng người đông đúc ồn ào.
Tần Tình và Phương Tử Thư đến hơi trễ, không thể mua vé ngồi hàng ghế đầu, liền chỉ có thể ngồi ở hai dãy phía sau.
Chỗ ngồi là Phương Tử Thư chọn, Tần Tình nhìn hai chỗ ngồi kia bên cạnh nhau, hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, cầm lấy vé đi theo Phương Tử Thư vào trong.
Sau khi đi vào bên trong, Tần Tình phát hiện toàn bộ đấu trường tổng hợp cách hình như đã sửa chữa lại, cái sân nhỏ đơn sơ năm đó bây giờ lại không còn.
Duy nhất làm cô cảm thấy quen thuộc, đại khái là thính phòng vây quanh lồng bát giác ở trung tâm.
"Tần tiểu thư, đi hướng bên này."
Phương Tử Thư dựa theo số ghế trên phiếu, tìm được vị trí chỗ ngồi của bọn họ, liền xoay người đón Tần Tình qua.
Tần Tình hoàn hồn, thu tầm mắt nhìn lồng sắt bát giác lại.
Sau đó cùng Phương Tử Thư đi đến chỗ ngồi trước.
"Tôi thật không nghĩ tới, thoạt nhìn Tần tiểu thư tao nhã thục nữ, thì ra cũng sẽ thích loại hạng mục cách đấu này?"
Phương Tử Thư cảm khái nói.
Ánh mắt Tần Tình nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ liền phát hiện trong đôi mắt ấy không hề có tiêu điểm —— lực chú ý của cô hiển nhiên không ở hiện trường đấu trường lúc này.
Bất quá nghe Phương Tử Thư nói, lúc sau tầm mắt cô quay lại, lộ ra ý cười.
"Không tính là thích......... Chỉ là lần đầu tiên tôi đến nơi này ấn tượng quá mức sâu sắc, nếu không đến xem thì cảm thấy thiếu cái gì đó."
"Nga? Là như thế này a." Phương Tử Thư ngượng ngùng.
Tần Tình vẫn chưa chú ý tới biểu tình của Phương Tử Thư biến hóa, toàn bộ tâm tư đều đặt lên lồng sắt bát giác kia.
Giờ khắc này một lần nữa ngồi tại đây, cô đột nhiên có chút hối hận ——
Hối hận khi đó chính mình quá mức nhát gan, người nọ đánh xong một trận mình cũng không nhìn thấy.
Lưu lại trong trí nhớ, cùng đấu trường còn có người kia, giống như cũng chỉ là dư lại............. Người nọ chống trước rào chắn, nhìn mình tươi cười phóng túng.
Bây giờ nhớ tới, vẫn cảm thấy lóa mắt xinh đẹp như vậy.......
Tần Tình chìm trong hồi ức, khóe miệng không cầm lòng được liền cong lên.
Vài giây sau, toàn bộ ánh sáng trong đấu trường liền tắt.
Tần Tình cùng Phương Tử Thư ngồi hàng phía sau đã hoàn toàn không có ánh sáng nên không đáng nói, duy nhất chỉ có lồng bát giác ở trung tâm, các tuyển thủ lên đài dưới từng ánh đèn, miễn cưỡng có thể nhìn được.
"Tần tiểu thư, cô không sợ tối chứ?"
Phương Tử Thư ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Tần Tình cười khẽ: "Phương tiên sinh không sợ thì tốt, không cần lo lắng cho tôi."
Lời cô còn chưa dứt liền cảm giác được vị trí bên tay phải mình có một thân ảnh mơ hồ đi tới.
Vốn dĩ Tần Tình không có chú ý tới có cái gì đi qua, chỉ là người nọ lúc sau ngồi xuống bên cạnh mình, thân hình Tần Tình hơi cứng lại.
Tần Tình nhíu mày.
——
Người này, có phải ngồi quá gần rồi hay không?
Tần Tình muốn dịch chuyển sang bên kia một chút, chỉ là bên cạnh là Phương Tử Thư, cô càng không hi vọng đối phương nghĩ mình làm hành vi gì đó mà hiểu lầm. Vì thế Tần Tình bất động thanh sắc, ngược lại đem ánh mắt hướng về lồng sắc bát giác ở vị trí trung tâm.
Lúc này hai vị tuyển thủ mình trần tiến vào trong sân thi đấu.
Người chủ trì thông qua micro để áp những tiếng thét chói tai cùng với tiếng huýt sáo, đem những thành tích mỗi vị tuyển thủ đạt được liệt kê ra.
Mỗi lần tạm dừng đều có thể nghe thấy những người ủng hộ các tuyển thủ ở dưới đài gào rống.
Tần Tình nhịn không được giơ tay che lỗ tai lại.
...........So với lần đầu tiên tới, quy mô lớn hơn không ít, tạp âm đề-xi-ben cũng cao không ngừng.
"Ngại ồn sao."
Thời điểm trong lòng Tần Tình âm thầm lắc đầu, bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp khàn khàn.
—— vừa quen thuộc vừa xa lạ.
".........!"
Lưng Tần Tình hơi cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rãi quay sang hướng Phương Tử Thư: "Anh vừa mới...... có nói cái gì sao?"
Phương Tử Thư cũng đang chìm đắm giống như những người xem khác liền "A" một tiếng, lại hỏi: "Làm sao vậy?"
".......Không có gì."
Thanh âm Tần Tình giữa mãn tràng xao động nhỏ như muỗi kêu, thực tế chính cô cũng không nghe được lời nói của mình.
Nhưng mà lúc này, cô căn bản không có lực chú ý tới phương diện này.
Tần Tình chỉ cảm thấy, người ngồi bên phải mình, người lúc tắt đèn mới tiến vào ngồi một bên, cơ hồ mỗi lông tơi trên người cô đều dựng đứng lên hết.
Phảng phất như người nơi đó khiến cô không nhịn được mà thấy bồn chồn.
Âm thanh kia dường như chỉ là ảo giác, hết thảy quay lại sự yên tĩnh.
Mà ở trong bóng tối này, cô thậm chí không thể nào nghiệm chứng suy đoán có chút kinh người kia của mình.
Tần Tình chỉ có thể nắm chặt tay, miễn cưỡng đem lực chú ý của mình dời đến trung tâm.
Đến lúc này cô mới phát hiện, thi đấu đã mở màn không biết bao lâu.
Hai tuyển thủ đứng ở trên đài cao, mỗi lần ra quyền bằng tay hoặc đá chân đều sẽ dẫn tới một trận thét chói tai như thủy triều.
Mà không khéo chính là lúc Tần Tình ngẩng đầu lên, thật vất vả mới dời lực chú ý, trong đó có một vị tuyển thủ bị đối thủ đánh vào mặt, máu đỏ tươi cơ hồ liền phun ra.
Giữa sân là một mảnh thét chói tai, thói quen này là một loại lực lượng cổ vũ, khán giả chỉ biết bị kích thích mà càng thêm hưng phấn.