Trong nháy mắt, hô hấp của Tần Tình như bị bóp chặt, sắp hít thở không thông.
Do không thể thở nổi dẫn đến đại não bị thiếu oxy, tất cả dường như đều trống rỗng.
"Tần tiểu thư? Tần tiểu thư"
".........."
Không biết qua bao lâu, bên kia vang lên âm thanh thúc giục, Tần Tình mới thả lỏng, bình tĩnh hô hấp.
Cô mấp máy miệng: "Hiện tại anh....... ở đâu?"
Hỏi xong, Tần Tình mới phát hiện âm thanh của mình đều run rẩy.
"Quán café lầu 1 ở giải trí Phong Hoa."
Tần Tình không chút do dự cúp điện thoại, quay đầu liền chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, Trác An Khả cũng vừa đi tới: "Tiểu Tình, cậu xem cái túi này —— cậu làm sao vậy?"
"An Khả —— đưa tớ đến một nơi........bây giờ được không?"
Lúc này, bên trong quán bar giải trí Phong Hoa, Kiều An ngồi trên ghế thở dài cúp điện thoại.
"Kiều ca, sao lại than ngắn thở dài?" Nhân viên ở quầy bartender trêu ghẹo.
Kiều An quơ quơ cái ly rượu, uống một ngụm: "Tôi cầu nguyện —— cậu nguyện Dục ca sẽ không bởi vì tôi "không cẩn thận" quên cường điệu là tạm thời hắn mù, dọa đến bạn gái nhỏ của hắn, lát sau lại tìm tôi tính sổ."
............
Xe di chuyển gần được 10 phút, cuối cùng Tần Tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trác An Khả ở bên cạnh quan sát một hồi, lại không nhịn được liền mở miệng hỏi: "Có việc gì gấp sao?"
".......Không vội, gấp cũng vô dụng."
"Có liên quan đến Văn Dục Phong hả?"
Tần Tình không nói chuyện, hiển nhiên là cam chịu.
Trác An Khả quay đầu lại, sau đó một đường liền trầm mặc. Thẳng cho tới khi xe chạy đến bên ngoài khu giải trí, nhìn Tần Tình xuống xe.
Mắt thấy Tần Tình xoay người muốn đi, Trác An Khả hơi giãy giụa một chút, rốt cuộc cũng quyết tâm.
Cô vươn tay nhấn một cái, cửa sổ ở ghế phụ kéo xuống ——
"Tiểu Tình."
Tần Tình chuẩn bị đi vào trong khu giải trí liền dừng lại, quay người lại nhìn vào trong xe.
Thần sắc của Trác An Khả phức tạp: "Gần đây tớ đã gặp Văn Dục Phong. Anh ta nói lúc cậu học đại học đã từng uống say một lần, uống rất ít, có khả năng cậu đã quên...... Nhưng nhất định cậu và anh ta có liên hệ qua. Cậu không nhớ rõ những chuyện đó, rất có thể là sai. —— hỏi rõ ràng đi, đừng phạm sai lầm lần thứ hai."
Nói xong chuyện này, Trác An Khả cũng không có can đảm ở lại, không đợi Tần Tình hoàn hồn, cô liền dẫm xuống chân ga, trực tiếp lái xe chạy đi.
Tần Tình đứng tại chỗ giật mình, con ngươi màu nâu hơi mở to.
Qúa nhiều chuyện muốn nói liền bị nghẹn trở về.
....... Từng uống say một lần hồi học đại học? "uống rất ít".......Cô còn quên mất?
Tần Tình rề rà đứng ở ven đường, trong lòng mờ mịt hồi lâu, lúc này mới hậu tri hậu giác xoay người đi về phía tòa nhà giải trí kia.
Vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi một cái tin nhắn vào mấy dãy số của "bạn cùng phòng đại học".
Làm xong tất cả mọi thứ, cô đã bước vào trong quán cà phê.
Báo tên Kiều An cho người phục vụ, người phục vụ liền cung kính dẫn Tần Tình đi vào bên trong.
"Tần tiểu thư."
Người nam nhân đang ngồi nơi đó liền đứng lên, thân sĩ giúp Tần Tình kéo ghế ngồi ra.
Tần Tình nói cảm ơn, vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: " Chuyện trước đó Kiều tiên sinh nói qua điện thoại là có ý gì?"
Trong lòng Kiều An thầm than, nhưng trên mặt vẫn cười.
"Sự thật trên mặt chữ."
Con ngươi Tần Tình hơi động: "Anh nói hiện tại anh ấy ——"
"Xin lỗi đã làm Tần tiểu thư hiểu lầm." Kiều An chặn lại lời Tần Tình đang nói: "Đôi mắt của Dục ca hai tháng trước đã hoàn toàn bình phục."
"........."
Tần Tình theo bản năng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này đầu ngón tay vì khẩn trương quá độ sau đó vô lực chết lặng.
Tiếp theo là cơn tức giận bùng lên: "Kiều tiên sinh, ngài như vậy làm tôi cảm thấy rất mất phong độ."
Kiều An cười xin lỗi: "Tôi mời Tần tiểu thư đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói, nói trong điện thoại thì không thể biểu đạt được hết, tôi thật sự không tin rằng có thể làm cho Tần tiểu thư xuất hiện. Còn mong Tần tiểu thư thứ lỗi."