Sau này Tần Tình mới phát hiện Văn Dục Phong đã vứt bỏ cái gọi là "Điểm mấu chốt để làm người", cô hoàn toàn không có biện pháp phản bác lại những lời này.
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe lên, bày ra biểu tình vô tội:
"Nga, em là ngại bản thân hủy bỏ nó, đúng không?"
"....... Anh giúp em."
Văn Dục Phong vừa nói, một tay chống lên tường trên đỉnh đầu Tần Tình, một tay khác sờ lên cúc áo trên cùng của áo sơ mi.
Động tác của hắn vô cùng thong dong, đôi mắt nhìn Tần Tình không chớp.
Như là đang chờ đợi phản ứng của cô gái nhỏ.
"——!"
Mắt Tần Tình choáng váng, cả cơ thể cứng đờ không thể nào nhúc nhích nổi, đầu óc xưa nay linh hoạt bây giờ chỉ là một mảnh trống rỗng.
Văn Dục Phong đã tháo xong chiếc cúc thứ nhất, cô gái nhỏ vẫn ngơ ngác không có bất kì phản ứng gì.
Động tác của Văn Dục Phong dừng lại.
Hai giây sau, hắn liền cúi đầu bật cười khẽ:
"Phục em rồi."
Vừa dứt lời, cánh tay chống trên tường di chuyển xuống, năm ngón tay thon dài khép chặt lại che kín đôi mắt của cô gái nhỏ.
"......Như thế nào lại giống một bé ngỗng ngốc vậy?"
Sau khi che mắt Tần Tình lại, Văn Dục Phong mới một lần nữa nâng cằm.
Trước khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nam sinh còn vương một chút hồng hồng, cảm xúc không được tự nhiên trong đôi mắt đen ấy vẫn chưa rút hết đi.
Sau đó hắn nhanh chóng cởi hết những chiếc cúc còn lại.
Qua mười mấy giây, Văn Dục Phong mới buông cánh tay che mắt cô gái nhỏ xuống.
Lúc này Tần Tình mới phản ứng lại, đôi mắt nhắm đến gắt gao, lông mi hơi run run lên.
"Có thể mở mắt."
"......" Tần Tình nắm chặt tay lại: "Em không."
"Thật sự có "lễ vật" cho em xem." Văn Dục Phong bất đắc dĩ cười.
——
Qủa nhiên là trêu chọc hơi ác rồi.
"......."
Nghe xong lời giải thích này, Tần Tình vẫn còn chút hoài nghi.
"Nếu anh thật sự muốn làm gì, không cần phải đợi tới hôm nay."
Cho tới khi Văn Dục Phong nói ra câu như vậy, lý trí Tần Tình mới bình tĩnh, chần chừ mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt chính mình chính là đường cong cơ bụng xinh đẹp, gương mặt Tần Tình hơi đỏ lên, nhất thời buồn bực nhắm mắt lại đem người này đẩy ra.
Trước khi Tần Tinh định đẩy ra, cô lại thấy một thứ.
Tần Tình liền ngẩn ngơ.
——
Trên làn da trắng nõn trước ngực của nam sinh có một chữ "Tình" màu đen.
Xung quanh còn hơi phiếm đỏ, hiển nhiên là vừa mới hoàn thành xong không lâu.
Động tác Tần Tình dừng lại, nâng tầm mắt lên, có chút không thể tin nhìn về phía Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong cũng nhìn Tần Tình không nháy mắt, con ngươi đen láy như sao trời:
"Anh nói mình chính là lễ vật, không phải vui đùa, là nghiêm túc."
"......."
"Anh đem mười năm về sau của mình tặng cho em, đến chết vẫn là của em."
"........."
"Mặc kệ trong mười năm đó em có đưa ra lựa chọn gì, mặc kệ em có từ bỏ hay không."
Hắn ngừng lại, hơi rũ mắt, khẽ cười:
"A....... Mười năm sau anh đã 31 tuổi, có phải em sẽ ghét bỏ anh hay không?"
Không đợi Tần Tình trả lời, hắn liền ngước mắt: "Bất quá cũng không có quan hệ, đây là lựa chọn của một mình anh."
"Điềm Điềm." Văn Dục Phong nhẹ giọng: "Sinh nhật vui vẻ."
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Thời điểm đi ra khỏi lối thoát hiểm, Văn Dục Phong nắm chặt tay lại, gân xanh trên trán nổi lên.
Tuy nói là "lựa chọn của mình hắn", nhưng không dám ở lại nghe đáp án.....
Hắn cười tự giễu.
——
Văn Dục Phong, thì ra mày cũng đê tiện và khϊế͙p͙ nhược như thế.
.............................