Trong ban biểu diễn ba tiết mục, ủy viên văn nghệ không dám để Dục ca của bọn họ biểu diễn. Cho nên tới ngày hội diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, Văn Dục Phong chỉ ngồi ở khán đài xem.
Chẳng qua là lúc Tần Tình đi ra phía sau hậu trường để chuẩn bị, Văn Dục Phong ngồi bên cạnh vô tình thoáng nhìn qua liền thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất.
Hắn chau mày, cúi người nhặt lên.
Đây là một bản phổ nhạc. Xem tình trạng tờ giấy hẳn là thường dùng để luyện tập hằng ngày.
Nhưng Văn Dục Phong cũng không rõ là thứ này lát nữa Tần Tình có dùng đến hay không, hắn nghĩ nghĩ, liền cầm bản phổ nhạc kia đứng dậy ra khỏi hàng ghế, tránh đi thính phòng hướng về tới hậu trường.
Lúc đó, Tần Tình nhìn chính mình đang mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, một tay cầm theo giày cao gót màu trắng, ngũ quan tinh xảo trên gương mặt đều nhăn hết lại.
"Thật muốn tớ....... mặc bộ này lên đài?"
Cô nhìn bộ váy, lại nhìn đôi giày kèm theo, cuối cùng cũng nhịn không được liền hỏi nữ sinh phụ trách trang phục văn nghệ.
Biểu tình nữ sinh kia bất đắc dĩ: "Tớ cũng không có biện pháp, bộ trang phục biểu diễn này phù hợp với ngoại hình cùng với tiết mục biểu diễn của cậu, mà cũng chỉ có một bộ. Dù sao cũng là biểu diễn, không thể để cậu mặc đồng phục đi lên chứ?"
Tần Tình nhíu mày: "Chính là tới chưa từng mặc như vậy và đi đôi giày quá cao."
"Trọng tâm là làm thật tốt, giày quá cao kỳ thật không có quan hệ nhiều lắm, cậu tin tớ đi." Nữ sinh tận lực khuyên bảo.
Tần Tình do dự muốn nói thêm gì đó, nhưng đối phương đã chặn đứng lời định nói ——
"Hơn nữa, bộ lễ phục này trong bộ văn nghệ chúng ta cũng rất đẹp, tớ nhớ là năm trước mới phát xuống —— kiểu dáng này so với bộ lễ phục của mấy người khác biểu diễn tiết mục đơn đẹp hơn nhiều, rốt cuộc vì do cậu biểu diễn tiết mục độc tấu dương cầm nên bọn tớ ưu tiên lựa chọn cho cậu trước."
"Đúng vậy." Nam sinh phụ trách phối trang phục của bộ văn nghệ đi tới, khuyên nhủ: "Cậu hãy tin tưởng ánh mắt của nhà tạo hình tương lai —— cậu mặc bộ lễ phục này thật sự rất đẹp!"
"......."
Trước thế tấn công như chuỗi pháo của hai người, ánh mắt Tần Tình rơi xuống làn váy dài trong tay.
Xem kiểu dáng, ít nhất cũng phải dài phết đất, trang sức bạc nhấn ở vòng eo rất đẹp. Tần Tình thừa nhận, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy bộ lễ phục này, cô thực sự cảm thấy kinh diễm ngoài ý muốn.
Chẳng qua....... Truyện Tiên Hiệp
Tần Tình thoáng chuyển động cánh tay, lật qua lật lại bộ váy.
Thiết kế của bộ lễ phục đập vào mắt ——
Xẻ một hình chữ V lớn.
Tần Tình thở dài.
Cô chưa bao giờ mặc kiểu dáng như thế này, nội tâm có chút tò mò. Nhưng nghĩ tới lát nữa còn phải mang đôi giày cao gót kia, lại kéo theo làn váy dài như vậy, lỡ như có khẩn trương, ở trước mặt bao người ngã một cái.........
Tần Tình suy ngẫm tới trường hợp này liền cảm thấy đáng sợ.
"Ai da nhóm bà cô nhỏ của tôi ơi —— sao các cậu còn đứng đơ ở chỗ này? Còn không nhanh thay quần áo để chuẩn bị đi?"
Bộ trưởng bộ văn nghệ đứng cách rất xa, hướng qua bên này kêu một tiếng.
Trước tình thế bức bách, Tần Tình không có cách nào kháng cự, liền chỉ có thể cầm theo bộ váy vào phòng thay đồ trong hậu trường để thay.
Mà trùng hợp chính là, chân trước Tần Tình mới vừa bước vào phòng thay đồ, sau lưng là Văn Dục Phong liền bước vào hậu trường.
Bộ dáng thanh tuấn của Văn giáo bá đều được trăm phần trăm cả trường công nhận, cho nên vừa nhìn thấy hắn bước vào hậu trường, bọn họ không cản cũng không dám nói lời nào, sôi nổi coi như không nhìn thấy.
Cũng có mấy nữ sinh đang trang điểm bắt đầu "không phối hợp với chuyên viên trang điểm" khẩn trương lên.
Tầm mắt Văn Dục Phong dạo qua hậu đài hai vòng, nhưng lại không thấy cô gái nhỏ của hắn, không khỏi nhíu mày.
Bộ trưởng bộ văn nghệ rốt cuộc cũng không nhịn được, đi tới hỏi: "Dục ca là muốn...... tìm ai sao?"
Văn Dục Phong nhìn xuống: "Ân. Tần Tình không ở đây sao?"
Trong lòng bộ trưởng văn nghệ nhẹ thở ra, duỗi tay chỉ về phía phòng thay đồ.
"Tần Tình đang ở bên trong thay lễ phục, Dục ca tìm cô ấy có việc thì ở bên ngoài đợi một chút là được."
Văn Dục Phong ừ một tiếng, cầm bản nhạc phổ kia, chọn một vị trí cách phòng thay đồ không xa, lại không để ý tới ánh mắt của mọi người mà đi đến đó, dựa vào tường đứng đợi.
Chờ đợi được hai phút còn chưa thấy người đâu, Văn Dục Phong nhíu mày lại.
——
Trong nhận thức của hắn, thay quần áo cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.
Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đi?
Văn Dục Phong lo lắng suy nghĩ, nhấc chân đi về phía bên kia.
Nhưng lúc hắn đi qua, hai nữ sinh phụ trách trang phục và trang điểm cũng thấy lo lắng.
"Là mặc lễ phục khó khăn? Để tớ qua nhìn xem."
Trong đó có một người đi đến trước phòng thay đồ hỏi vài câu, sau đó kéo tấm màn đi vào.
Tấm màn một lần nữa được kéo lên.
Chân mày của Văn Dục Phong cũng thả lỏng, chân đang nhấc ra ngoài cũng thu lại.
Lại qua nửa phút, màn che hoàn toàn kéo ra, nữ sinh đi ra ngoài trước, Tần Tình đi ra theo phía sau.
Hậu trường nhiều người lui tới, vừa nghe thấy động tĩnh liền lơ đãng nhìn qua, trong nháy mắt lại không thể dời mắt sang nơi khác được nữa ——
Cô gái nhỏ mặc bộ váy dài màu vàng nhạt, trước hai vai xẻ một hình chữ V, đá quý màu bạc được đính lên từ cổ xuống eo, phác họa đường cong xinh đẹp. Cổ và cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, làn da sáng như ngọc.
Dây buộc tóc cũng đã tháo xuống, mái tóc dài màu nâu xõa ngang vai còn hơi rối, hiển nhiên là chưa được chải suông, mang theo một loại cảm giác như mỹ nhân bị đánh thức sau một giấc nghỉ trưa.