Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 57: (1)

Địa điểm liên hoan trong lớp đã chọn xong, chính là một nhà hàng tư nhân có chút danh tiếng ở Thanh Thành, từ trước đến nay rất khó đặt bàn ở chỗ này.
Lúc này ban sáu có thể đặt được bốn năm bàn lớn, hiển nhiên là có cha mẹ của bạn học trong ban ra sức.


Nhà hàng có bãi đậu xe riêng. Lớp trưởng ban sáu Tề Miểu sợ các bạn học đến mà không tìm được nhà hàng, cũng liền đứng bên cạnh bảo vệ giữ xe.
Thời điểm nhìn thấy Văn Dục Phong từ trên xe xuống dưới, Tề Miểu theo bản năng thẳng lưng, biểu tình cũng có chút bối rối.
"Dục ca hảo."


Bảo vệ bên cạnh vừa mới chuẩn bị đi lên nhận lấy chìa khóa xe để đậu xe liền thấy choáng váng một chút, hết nhìn Tề Miểu lại nhìn Văn Dục Phong. Trong ánh mắt rõ ràng mang theo một tia sợ hãi.


Lúc đó, cửa xe bên ghế lái còn chưa đóng lại, Tần Tình ngồi bên ghế phụ nhìn thấy toàn bộ quá trình, khóe miệng không áp được liền bật cười.
Tần Tình phát hiện được, tự nhiên Văn Dục Phong cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của bảo vệ.


Hắn cảm thấy bất đắc dĩ liếc nhìn Tề Miểu một cái.
Tề Miểu lúc này mới phản ứng lại được xưng hô lúc nãy của mình sẽ gây ra chuyện hiểu lầm gì, sắc mặt không khỏi đỏ lên, vẫy vẫy tay với bảo vệ bên cạnh:
"Chúng tôi là bạn học, bạn học."
"........"


Ánh mắt bảo vệ giữ xe dừng trên chiếc xe SUV giá trị xa xỉ, không nói chuyện. Bất quá nhìn trạng thái kia, hắn hiển nhiên không tin tưởng lời Tề Miểu nói, ngược lại đối với Văn Dục Phong thần sắc tỏ ra kính cẩn.


Văn Dục Phong nhìn Tề Miểu xong, liền cũng không để ý tới cảm xúc của hai người. Lúc này hắn đã muốn chạy tới một bên khác, duỗi tay kéo cửa x era, hướng Tần Tình mỉn cười, duỗi tay ra làm một cái động tác mời.


Tình cảnh này nguyên bản nên là có ý tứ vui đùa làm thân sĩ có lễ, nhưng động tác của nam sinh lại thong dong khéo léo. Người này chỉ mặc một bộ trang phục thoải mái, nhưng biểu tình đến động tác đều không nhìn ra một chút sai lầm nào.
Tần Tình không khỏi ngẩn ra.


Đại khái tại giây phút này Tần Tình mới đột nhiên cảm giác được, Văn Dục Phong hay có dáng vẻ bất cần trong trí nhớ —— xác thực đã trưởng thành, thậm chí khí chất tính cách có vẻ lớn hơn so với tuổi.


Cô gái nhỏ ngồi trong xe ngây ngốc nhìn mình còn chưa có hoàn hồn, Văn Dục Phong đứng bên ngoài cười nhẹ, âm thanh hơi khàn khàn, đáy mắt đầy ý cười rạng rỡ:
"Hoặc là anh ôm em xuống xe?"
Tần Tình: "......."
——
Văn Dục Phong tản mạn phóng túng mà cô quen thuộc, trong nháy mắt liền trở lại rồi.


Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ, làm bộ không nghe thấy lời lúc nãy Văn Dục Phong đã nói, nhảy xuống khỏi xe, đi về phía nhà hàng không quay đầu lại.
Văn Dục Phong sải đôi chân dài đi theo phía sau, tâm tình cực kỳ vui vẻ.


Tề Miểu ở phía sau nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, ngây người một chút mới gãi gãi cái ót:
"........ Hiện tại đều rêu rao như vậy?"


Trong ban đính chính là gian ngoài có ghế lô nối liền. Ngồi một dãy thật dãi, họ liền nghe thấy tiếng cửa kéo ra, người đi vào phòng liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người.


Bởi vì chuyện phát sinh lúc nãy nên tinh thần của Tần Tình có chút không tập trung. Cho tới khi vào phòng, nghe thấy những tiếng cảm khái cũng với nhiều ánh mắt phức tạp, cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện bị chính mình xem nhẹ.
——


Tần Tình mặc một chiếc áo khoác hồng nhạt dài, bên trong là một chiếc áo lông cao cổ cùng với quần dài, người bên cạnh lại mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen dài, bên trong mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen cùng quần dài, vô luận nhan sắc lẫn tạo hình đều đánh sau vào thị giác, hiểu quả như vậy làm mấy người ngồi ở bốn, năm bàn đều lặng ngắt như tờ.


Lúc này, các thầy cô cùng với Thẩm Lương còn chưa đến, bọn học sinh cũng không câu nệ điều gì.
Không biết từ trong góc nào truyền ra một tiếng ——
"Đồ đôi a ——"
"........."


Nếu như chuyện này xảy ra trên người bạn học khác, nghe xong lời này thì trong ban đã sớm nhịn không được mà ồn ào.
Chỉ tiếc lúc này có học sinh thấy bất an, ngọn lửa nhỏ trong lòng còn chưa kịp bùng lên, nam sinh đứng ở cửa hai tay đút trong túi áo khoác liền nhấc mi mắt lên.


Khuôn mặt thanh tuấn nhiễm lên cảm xúc cười như không cười, tầm mắt nam sinh không nhanh không chậm quét một vòng.
Không một tiếng động.
Lòng bát quái không thắng nổi sự an nguy của bản thân, tập thể đại gia tắt hỏa.