Thành tích kỳ thi cuối kỳ đã có, hơn phân nửa Trung học Nhất Sư đều than trời kêu đất, dân chúng lầm than, nghỉ đông sắp tới cũng không thể cứu vớt được tâm tình của bọn họ.
Trước khi nghỉ đông còn phải trải qua một kiếp —— họp phụ huynh. Sau khi thông báo thời gian, Ngưu Chí Hoài liền tuyên bố ngày cuối cùng của học kỳ này chính thức kết thúc.
"Anh đi ra ngoài một chút, em chờ anh trở lại."
Văn Dục Phong dặn dò Tần Tình vài câu, chờ cô gái nhỏ gật đầu, liền đứng dậy ra khỏi lớp học.
Ánh mắt Tần Tình nhìn theo tới cửa lớp, chờ tới khi không nhìn thấy người nữa liền thu lại.
........... Anh ấy sẽ vì phụ huynh mà xin vắng đi.
Tần Tình nghĩ như vậy, không tự chủ được liền thở dài.
"Bạn học Tần Tình."
Lúc cô gái nhỏ đang thất thần, một âm thanh bỗng nhiên vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của cô.
Tần Tình ngẩng đầu.
Trước bàn học của mình, một học sinh cũng lớp, đồng thời cũng là học sinh cùng ban sáu trước kia.
Người nọ đứng đối diện với Tần Tình, không yên tâm liếc mắt nhìn ra của lớp học, xác định không có dấu hiệu thân ảnh Văn Dục Phong xuất hiện, hắn mới an tâm một chút mà quay người lại.
"Là như thế này, chúng ta đã từng học chung ban sáu với nhau nên tớ có chuyện muốn thương lượng một chút, thừa dịp hai ngày này, học sinh trong lớp đã thống nhất số tiền mời chủ nhiệm lớp cùng với thầy cô bộ môn ăn bữa cơm, cũng như cảm ơn sự dạy bảo của họ. Lớp trưởng bảo tớ phụ trách thống kê học sinh ban sáu lớp này, không biết cậu....?"
Tần Tình nghe xong, phản ứng đầu tiên là cô nhớ tới mình chủ động đến tìm Thẩm Lương để bày tỏ nguyện vọng phân ban, thầy Thẩm cũng rất ủng hộ và chỉ dạy cho cô.
Nghĩ như vậy, cô gái nhỏ lập tức gật đầu: "Tớ không thành vấn đề."
"Nga, tốt."
Học sinh kia vội vàng gật đầu, bảo Tần Tình cho mình phương thức liên lạc.
Lấy được số di động của Tần Tình, hắn xoay người muốn đi, động tác biểu tình có chút do dự rối rắm.
Xấu hổ vài giây, hắn không nhịn được quay người lại:
"Kia...... Kia ý của Dục ca......"
Đến lúc này, Tần Tình cũng hiểu rõ vì sao người này lại không được tự nhiên lắm.
Tần Tình không nhịn được liền cong khóe mắt: "Anh ấy không có dữ như vậy, các cậu không cần sợ anh ấy."
"....." Học sinh này trầm mặc hai giây, hiển nhiên đối với vẫn đề này giữ lại ý kiến.
Tần Tình bất đắc dĩ: "Vậy tới giúp cậu hỏi anh ấy một chút?"
"Tốt tốt! Cảm ơn cậu, bạn học Tần Tình!"
Dường như người nọ sợ Tần Tình đổi ý, vội vàng đáp ứng nhanh: "Đến lúc đó lớp trưởng sẽ liên hệ với cậu, cậu trực tiếp nói với hắn là được!"
Nói xong, học sinh này liền vội vã chạy đi.
Lưu lại Tần Tình ngồi tại chỗ đó thở dài.
——
Ấn tượng quá khắc sâu, vĩnh viễn khó thay đổi nhất.
Thời gian trôi qua không bao lâu, Văn Dục Phong liền trở lại. Hắn chủ động cầm lấy sách vở Tần Tình chưa kịp dọn xong cất vào, sau đó cùng cô gái nhỏ rời khỏi lớp.
Đi dưới từng bóng cây trong trường, Tần Tình đem những chuyện lúc nãy nghe được nói lại cho Văn Dục Phong nghe.
Phản ứng của Văn Dục Phong bình đạm: "Không đi."
Tần Tình ngẩn ra, bước chân liền dừng lại: "Vì cái gì a?"
Văn Dục Phong cong khóe môi: "Em cho rằng bọn họ muốn nhìn thấy anh sao?"
Khi nói những lời này, tuy rằng trên mặt người này đang cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười, chỉ lạnh lẽo một mảnh màu đen.
Thậm chí không hề che đậy sự xa cách đạm mạc.
Tần Tình không nhịn được hỏi: "Anh không chịu đi là bởi vì bọn họ không muốn thấy anh, hay là bởi vì anh không muốn thấy bọn họ?"
"........"
Văn Dục Phong trầm mặc.
Qua hai giây sau hắn nâng mắt, đôi đồng tử đen láy pha lẫn quang sắc: "Điềm Điềm của anh...... rất thông minh."
Trong lời nói này, tươi cười trên mặt nam sinh càng trở nên phóng túng.
Tần Tình quay mặt đi, lẩm bẩm vài câu.
"Ai là của anh....."
Tuy nói như vậy, nhưng vành tai của cô không nhịn được liền phiếm đỏ.
Đáy mắt Văn Dục Phong vì thế càng thâm trầm thêm vài phần.
Chẳng qua thời điểm ra tới cổng trường, hắn đột nhiên nhớ ra một vấn đề:
"Em muốn đi?"
Tần Tình gật đầu: "Ân, thầy Thẩm là một người thầy rất tốt, em muốn đi một chuyến."
"......."
Văn Dục Phong trầm mặc một lát, thở dài.
Tần Tình nhìn sườn mặt xinh đẹp của nam sinh, nhẹ chớp mắt, nở nụ cười xen một chút nghịch ngợm.
"Vậy anh có đi không?"
Văn Dục Phong: "Em nói xem?"
Tần Tình nghe vậy cười đến khóe mắt mềm mại cong xuống. Cô duỗi tay cầm lấy ba lô của mình từ chỗ nam sinh, chạy đi ra ngoài ——
"Đến lúc đó em sẽ thông báo thời gian địa điểm cho anh!"
Văn Dục Phong nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp của cô gái nhỏ, cùng với động tác nghịch ngợm đáng yêu, nhịn không được nhẹ hạ mi mắt.
Qua giây lát sau hắn mới gật đầu.
"Ngày mai dậy sớm chạy bộ buổi sáng, huẩn luyện thể năng buổi sáng —— đừng quên."
"........"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình còn đang tươi cười, lập tức đau khổ nhíu lại.