Cuộc sống sinh hoạt học tập cao trung trôi qua một thời gian, chuyện tình phân ban rất nhanh đã ổn định.
Cao nhị ban đầu chia thành 34 ban, sau đó gộp lại chỉ còn 31 ban, gồm 1 lớp dự bị ban tự nhiên và 30 lớp bình thường khác.
Trong đó ban xã hội chiếm 10 lớp, loại một loại hai chia đều 5 lớp, xếp hạng ban như bình thường.
Thành tích ban xã hội của Tần Tình và Văn Dục Phong trước 50%, lại ở ban sáu, dựa theo nguyên tắc ưu tiên thứ tự liền xếp vào ban nhất xã hội.
Chủ nhiệm ban nhất là một giáo viên già Ngưu Chí Hoài, cũng coi như là người trải qua rất nhiều năm dạy học sinh.
Bất quá, mặc dù như vậy, khi hắn nhìn thấy nam sinh bước vào lớp học dưới toàn bộ ánh nhìn chăm chú của mọi người, chân mày hắn không nhịn được mà run lên một chút.
........... Văn Dục Phong.
Ngưu Chí Hoài thở dài. Mặc dù trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy học sinh này, nhưng cũng đã sớm nghe qua danh tiếng từ các giáo viên cùng tổ dạy ban sáu.
Mặc khác, tạm thời không đề cập tới, một học sinh như vậy có thể vào lớp này bằng thành tích của chính mình, thêm vào đó tổng thành tích trong lần kiểm tra phân ban lại trước 40%, xác thực làm hắn rất kinh ngạc.
Mà sau khi phân ban xong, học sinh này tiến vào ban xã hội bằng thành tích cao, tức là đã chiếm được một phần tư chiếc ghế.
Thành tích như vậy xác thực không tính là nổi bật, nhưng ít ra cũng có thể nói là ưu tú.
—— đặc biệt là đối với học sinh đã từng có "công tích" trong quá khứ.
Nghĩ như vậy, Ngưu Chí Hoài đứng trên bục giảng vẫy vẫy tay với nam sinh.
"Văn Dục Phong, em lại đây."
"........"
Văn Dục Phong đang ôm chồng sách liền dừng bước, quay người lại nhìn về phía giáo viên già trên bục giảng.
Vốn là các học sinh đều đang yên lặng không có động tĩnh gì, mỗi người như đang dựng đứng một cái cây anten vô hình lên, cảnh giác chuẩn bị nghe ngóng vị giáo bá Nhất Sư trong truyền thuyết này cùng với chủ nhiệm lớp mới xảy ra xung đột kịch liệt.
Điều khiến đa số mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là Văn Dục Phong bị gọi tên đang đứng im, lát sau liền bình tĩnh mà đi qua.
Đi tới bục giảng hắn dừng lại, Văn Dục Phong hơi cúi người, nhìn rõ ba chữ "Ngưu Chí Hoài" được viết rất có lực trên bảng đen, hắn đứng thẳng người hướng về Ngưu Chí Hoài gật đầu.
"Thầy Ngưu."
Cái phản ứng "nghe lời" này làm cho các học sinh phía dưới không khỏi há to miệng.
——
Bọn họ sợ người mình nhìn thấy không phải là đại ca giả đi?
Nhưng phản ứng của một số học sinh khác chuyển từ ban sáu qua lại rất bình tĩnh.
Ở nửa học kỳ trước, vị bạn học mới kia chuyển tới lớp, bọn họ đã sớm chứng kiến quá nhiều kỳ tích không có khả năng xảy ra.
Cho nên hiện tại đối với loại trường hợp nhỏ này, thật lòng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Đáy lòng Ngưu Chí Hoài cũng hơi kinh ngạc, bất quá ông dù sao cũng là giáo viên đã lớn tuổi nên cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì quá lố.
"Thầy nghe nói thành tích lần này của em rất tiến bộ, chuyện này quá gây chấn động khiến đa số giáo viên đều lắp bắp cảm thấy kinh hãi."
Ngưu Chí Hoài vừa nói, không dấu vết quan sát phản ứng của nam sinh.
Từ biểu tình rất nhỏ trên mặt hay là một tia gợn sóng trong ánh mắt, Ngưu Chí Hoài đều nhìn không ra nửa điểm đắc ý hay cảm xúc tương đồng nào khác.
Dưới đáy lòng Ngưu Chí Hoài âm thầm gật đầu, trên mặt không lộ ra dấu vết gì.
"Bất quá thầy cũng có nghe nói những biểu hiện trước kia của em —— hiện tại em đã ở lớp này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em vẫn sẽ luôn học ở lớp của thầy trong 2 năm tới."
Ngưu Chí Hoài hơi tạm dừng, liền muốn nói mục đích của bản thân.
Chỉ là ông còn chưa mở miệng, nam sinh đứng dưới bục giảng cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười lười biếng.
"Thầy Ngưu, không đến hai năm tiếp theo em sẽ cố gắng hết sức mình để không vi phạm đến nội quy của trường, thầy cứ yên tâm."
"......"
Cứ cho "cố gắng hết sức" cũng không phải làm Ngưu Chí Hoài hoàn toàn vừa lòng, nhưng đối với thái độ phối hợp của nam sinh, hắn liền gật gật đầu.
"Được, chỉ cần em cố hết sực mà không phải làm cho có lệ, thầy sẽ dạy dỗ em thật nhiều như học trò của mình."
"Cảm ơn thầy."
Văn Dục Phong đồng ý, xác đinh Ngưu Chí Hoài không muốn nói thêm gì khác nữa, hắn liền ôm chồng sách xoay người.
Ánh mắt Văn Dục Phong lướt qua toàn bộ lớp học một vòng, những người nhìn thẳng hắn liền vội vàng tránh đi, còn có mấy người đánh bạo nóng lòng muốn thử đối mặt.
Chẳng qua đối với những ý đồ hay tình cảm phía sau bọn họ, Văn Dục Phong nhìn như không thấy, chỉ nhìn hai vị trí chỗ ngồi đang trống phía sau, liền nhấc chân đi qua.
Hắn đặt chồng sách xuống bàn liền vang lên một tiếng không nặng không nhẹ.
Những học sinh ngồi xung quanh gần chỗ này cả người đều chấn động.
Văn Dục Phong giống như không hề phát giác ra, từ trong chồng sách kia phân thành hai bộ.
Lát sau, hai bộ sách vở được sắp xếp chỉnh tề tại hai vị trí trên bàn.
Những học sinh trộm nhìn về phía này đều cảm thấy nghi hoặc.
Trong đó càng có người tò mò, lôi kéo học sinh chuyển từ ban sáu qua hỏi: "Bộ sách khác kia Dục ca của các cậu mang cho ai?"
Người bị hỏi nghe thấy liền ngẩng đầu, vừa muốn nói chuyện liền dừng lại.
Hắn hất cằm về phía cửa lớp học:
"Là cô ấy."
Người hỏi chuyện vội vàng giương mắt nhìn qua, liền thấy trước cửa lớp học có một cô gái vóc người nhỏ xinh đi vào.
Lúc này, Ngưu Chí Hoài cũng chú ý tới sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Hoặc là nói, sáng sớm tới giờ ông đang đợi cô gái nhỏ này tới.
——
Bào trừ những suy nghĩ cực đoan cho rằng môn hóa học vật lý chính là ưu thế cho việc chọn ngành học, cô gái nhỏ vẫn đạt được thành tích cao nhất trong ban xã hội.
Một học sinh như vậy, đại khái chỉ cần là giáo viên liền sẽ không nhịn được sinh ra hảo tâm.
Chỉ là vừa nhìn thấy, Ngưu Chí Hoài liền phát giác ra có điểm gì đó không thích hợp.
Ông nhìn cô gái nhỏ từ trên xuống dưới đánh giá qua một lần, liền hơi nhíu mày:
"Tần Tình, sách của em đâu?"
——
Làm Ngưu Chí Hoài cảm thấy không thích hợp đúng là cô gái nhỏ chuyển đến lớp mới, trang phục nhẹ nhàng hết sức.
Cô gái nhỏ bị gọi tên liền quay người lại.
"Thầy Ngưu." Cô nhìn thoáng qua bảng đen rồi mới đối diện với Ngưu Chí Hoài: "Mới vừa nãy thầy Thẩm ở lớp cũ có gọi em qua, em đã nhờ bạn học giúp em ——"
Giọng nói liền nhỏ xuống, âm thanh mang theo ý cười lười biếng vang lên phía dưới lớp học ——
"Ở chỗ này."
"........"