Văn Dục Phong nói xong liền đứng lên, không nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của cô gái nhỏ. Ánh mắt của hắn hướng về nơi xa, sau đó thu tầm mắt lại mở miệng nói.
"Tốt, hiện tại có lẽ là đang lúc giữa trưa tan học."
Tần Tình nghe xong hoàn hồn, cảm thấy khó hiểu liền hỏi: "Anh có chuyện gì muốn làm không?"
——
Nghe tới giống như còn rất nhận không ra người.
"Ân, xác thật có."
Lời nói của nam sinh vừa dứt, liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai chính mình, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Lúc trước anh muốn ôm em về, không phải em không muốn để cho người khác nhìn thấy sao?"
Hắn quay đầu lại: "Hiện tại không có ai, đi lên đi."
"........."
Tần Tình trầm mặc hai giây, chớp chớp mắt, liền đứng dậy bò lên lưng.
Văn Dục Phong đem cô gái nhỏ nhấc lên, hướng ra cửa sân vận động đi tới.
"—— nếu em thật sự muốn viết tiểu thuyết thì chọn ban xã hội đi."
"Thời điểm nhìn thấy em nhắc tới viết tiểu thuyết, chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy em biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài. So với trước kia em nhắc tới toán học...... Anh nghĩ, cảm giác thành tựu khi giải được đề khó cũng không thể tính là chân chính yêu thích."
Âm thanh của Văn Dục Phong trầm thấp, mang theo một sự nghiêm túc khó có được ——
"Thích hẳn là...... Em biết khả năng chính mình đi trên con đường này sẽ vấp ngã, nhưng em tin tưởng bản thân có thể đứng dậy, hơn nữa còn muốn tiếp tục bước tiếp."
Tần Tình ghé vào trên lưng nam sinh, thân hình cô cứng nhắc.
Lát sau, Tần Tình vòng hai tay ra phía trước người nam sinh, gương mặt cũng dán lên lưng.
Tần Tình nhìn về phía thính phòng ở xa xa.
"Nhưng em thật sự có thể lựa chọn làm chuyện mà em thích mà không suy xét những mặt khác sao?"
"........" Bước chân của Văn Dục Phong dừng lại, cả người đều ngừng vài giây.
Một lát sau, Văn Dục Phong tiếp tục bước tiếp: "Lúc anh mới 12 tuổi, mẹ anh đã qua đời."
Tần Tình sửng sốt, đáy mắt của cô hiện lên một chút cảm xúc hoảng loạn, liền vội vàng muốn thẳng người lại, còn chưa kịp thực hiện động tác liền bị Văn Dục Phong đè ép lại.
Âm thanh trầm thấp tiếp tục vang lên:
"Trước kia lúc 12 tuổi, anh đã từng có rất nhiều mong muốn...... Muốn mang bà ấy đi leo núi, ngắm biển; muốn cùng bà ấy đi du lịch thế giới; muốn thay người kia bồi bà ấy làm những việc bà ấy muốn làm nhưng lại không kịp."
Đôi mắt của Văn Dục Phong nặng nề, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở hắt ra.
Môi hơi cong lên, trong đôi mắt không có một chút vui vẻ.
"Nhưng cho tới khi bà ấy rời đi, anh mới hiểu được —— trên đời này có cái gọi là số mệnh, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Rất nhiều việc nếu hiện tại không làm, có thể sau này sẽ không còn cơ hội. Mà cách tìm được những việc này lại rất đơn giản, chính là tưởng tượng trước khi chết chúng ta còn tiếc nuối bản thân mình còn chưa làm được một việc nào đó."
"...... Bởi vì trước cái chết, lớp ngụy trang hoa lệ bề ngoài đều bị tróc ra, chỉ còn lại bản chất bên trong. Tuy đã ngụy trang nhưng bản thân lại ham muốn —— muốn trốn đều trốn không thoát."
Văn Dục Phong nói xong những lời này liền dừng lại. Qua một hồi lâu, hắn nghiêng mặt nhìn cô gái nhỏ đang gục đầu trên vai mình.
Hắn cười nhẹ:
"Cho nên, Điềm Điềm, không cần để ý đến những ý kiến của người khác, không cần suy xét ánh mắt của người khác —— hãy hỏi chính bản thân em."
"Em hỏi nó một chút, trong thâm tâm của em muốn làm gì, muốn sống như thế nào...... Nó sẽ nói cho em biết đáp án."
Văn Dục Phong nhìn về phía thính phòng đã đóng lại, phảng phất tầm mắt không có chỗ để đặt.
Nhưng kỳ thật chỉ cần ngước mắt nhìn lên trên đỉnh thính phòng, chính là trời xanh mây trắng rộng lớn vô ngần, trải dài đến phương xa bất tận.
Nam sinh rũ mắt cười nhẹ, quay đầu đi từng bước xuống bậc thang.
"Hãy nghe theo nó để lựa chọn đáp án đi, Điềm Điềm. Chỉ có như vậy, mỗi một phút giây em mới không cảm thấy tiếc nuối chính mình sống nhiều năm như vậy mà chưa thực sự sống vì bản thân mình."
.................
Tần Hạo luôn cho rằng từ lúc đó tới bây giờ, hắn không ngừng làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, đủ giác ngộ —— cải trắng nuôi lớn tươi mới xinh đẹp tất nhiên sẽ có một ngày bị người khác nhớ thương.
Thẳng cho đến giữa trưa hôm nay, thời điểm nhìn thấy một nam sinh quen mắt cõng Tiểu Tình nhà hắn từ trong trường học đi ra làm hắn ngứa răng, Tần Hạo mới xác định ——
Tâm lý đã xây dựng tốt đều là giả, phi, không đáng tin.
—— Hắn rất muốn trong xe xuất hiện một thanh đao, xẻo cái tiểu tử có can đảm dám nhớ thương Tiểu Tình nhà bọn họ.
Cho nên lúc Văn Dục Phong cõng Tần Tình tới cách Tần Hạo không xa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là trên mặt Tần Hạo tuyệt đối không có hai chữ "thân thiện".
Không đợi ánh mắt hai người này phát ra tia lửa, Tần Tình đang nằm trên lưng Văn Dục Phong liền mở miệng trước.
"Anh hai, hôm nay trong đại hội thể thao em thi chạy đã làm chân trái bị thương, là anh ấy đưa em ra ngoài."
Nghe hiểu được ẩn ý của em gái mình, Tần Hạo thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn chân của cô gái nhỏ, nhíu mày lại: "Có phải nên đi bệnh viện chụp phim xem có sao hay không?"
Tần Tình nhíu mày: "Không cần đâu, không nghiêm trọng như vậy —"
"Đề phòng vẫn hơn." Văn Dục Phong chặn lời nói của cô gái nhỏ, đem người chậm rãi buông xuống: "Nghe lời."
Tần Hạo một bên kéo cửa xe, mới chuẩn bị xoay người lại đỡ Tần Tình vào trong, thì nhìn thấy tay nam sinh vẫn không rời, trực tiếp thả cô gái nhỏ xuống rồi ôm vào trong xe.
Tần Hạo: "..........."
Hắn cưỡng ép chính mình dời tầm mắt, ngồi vào ghế lái.
"Anh chở em tới bệnh viện."
"Anh hai, không cần." Tần Tình cự tuyệt không hề nghĩ ngợi: "Em thật sự không có việc gì, không cần đi."
Văn Dục Phong sau khi ôm Tần Tình đặt vào trong xe, liền lui ra ngoài.
Lúc này nghe thấy đối thoại của hai người, hắn chống cửa xe cúi người xuống nhìn cô gái nhỏ không chớp mắt.
"Đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Nhưng ——"
Tần Tình mở miệng muốn nói gì đó.
Đôi mắt đen lấy không đồng ý nhìn chằm chằm cô.
".......... Nghe lời."
Tần Tình mấp máy miệng, qua hai giây mới chậm rãi gật đầu.
Tần Hạo: "................."
Trên ghế lại, tên muội khống nào đó đang chịu kích thích quá độ nắm chặt tay lái.