Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 43-2

Tần Tình hoài nghi nhìn hắn, qua một hồi lâu chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt nam sinh chỉ toàn là ý cười.
Tần Tình chỉ có thể nhíu mày, nghiêm túc dặn dò: "Không thể khi dễ bạn học."
"........" Văn Dục Phong cảm thấy buồn cười.
Qua hai giây, hắn quay người lại. Thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ: "....... Được."


Trước khi đi Tần Tình vẫn không yên tâm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ cánh tay phải.
"Mặc kệ vì cái gì, miệng vết thương mà vỡ ra, em liền dọn về chỗ Phương Hiểu Tịnh ngồi."
"........ Chậc." Khóe môi Văn Dục Phong cong lên hai phần, cảm xúc mềm mại dưới đáy mắt: "Em còn học được cách uy hϊế͙p͙ anh?"


Lần này Tần Tình không để ý hắn, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, xoay người chạy mất.
Chờ cho tới khi nhìn cô gái nhỏ rời đi, Văn Dục Phong mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người.
Cùng lúc đó, ý cười trên mặt hắn cũng phai nhạt một chút, đôi mắt đen trầm xuống khiến người ta phát lạnh.


"Chúng ta...." Môi nam sinh cong lên: "...... Nói chuyện?"
Lâm Văn Thao trực tiếp quay người hết lại: "Tôi với bạn học đây hình như không có biết nhau, có gì để nói?"
"......." Văn Dục Phong cười nhẹ, giương mắt nhìn không chút thân thiện: "Nếu cậu cảm thấy không có gì để nói, về sau nhớ rõ cách xa cô ấy một chút."


Nói xong, Văn Dục Phong liền xoay người muốn đi.
Tiếng cười của Lâm Văn Thao vang lên phía sau hắn ——
"Cách xa cô ấy? Ha ha, lời này chẳng phải nên nói với cậu càng thích hợp hơn, không phải sao?"
"........"
Thân hình Văn Dục Phong dừng lại, nghiêng mặt, ánh mắt lạnh như băng quét qua người Lâm Văn Thao.


"Như thế nào? Tôi nói không đúng?"
Lâm Văn Thao nhấc chân đi tới, đứng ở bên cạnh Văn Dục Phong ——


"Tôi thật sự không rõ, tính cách Tần Tình như vậy lại có thể giao lưu với loại người như cậu? —— cậu có thể cho cô ấy cái gì? Ngoại trừ ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy, cậu muốn mang theo cô ấy trốn học, đánh nhau? Hay là hút thuốc?"


Đối với những lời này của nam sinh, Văn Dục Phong cũng không tức giận, chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh: "Chuyện này không đến lược cậu đánh giá."


"Tôi không phải đánh giá, mà là khuyên bảo." Lâm Văn Thao hừ lạnh: "Ngoại trừ những áp lực cậu mang đến cho người nhà, thầy cô, cậu không cho cô ấy được cái gì....... Chi bằng trước khi phát sinh mọi chuyện, nhân lúc còn sớm cách xa cô ấy một chút."
"Tao nói!"


Đôi mắt đen của nam sinh trầm xuống, chớp mắt hắn liền có động tác, nhanh như chớp, tay trái nắm lấy cổ áo người bên cạnh ấn lên tường ——
Các học sinh khác có mặt ở hành lang hô lên nho nhỏ, Văn Dục Phong gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của Lâm Văn Thao, giọng nói khàn khàn mang theo một tia hung lệ ——


"Mày, không, có, tư, cách!"
..........................
Thời điểm Tần Tình về tới lớp học, nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục sơ trung đang đứng ở cửa xô đẩy với ủy viên trực nhật.
"Tôi thật thật thật không thể đưa giúp cô."


Biểu tình trên mặt ủy viên trực nhật như muốn khóc: "Đến lúc hắn hỏi tới thì tôi sẽ chết!"
Tiểu nữ sinh sơ trung cũng rất vội vàng, giữ chặt ủy viên trực nhật không chịu buông tay: "Học trưởng giúp đỡ, anh chỉ cần giúp em đặt trên bàn anh ấy là được."


Tần Tình cảm thấy khó hiểu đi về phía hai người.
Tuy rằng mình tò mò nhưng biết rõ chuyện này không liên quan tới mình, chuẩn bị tránh hai người để đi vào lớp.
Chỉ là khi vừa mời lại gần sát vai, ủy viên vệ sinh như thấy được cọng rơm cứu mạng, chỉ tay về phía Tần Tình ——


"Để cô ấy đưa, để cô ấy đưa! Trong lớp chúng tôi chỉ có một người có thể tồn tại tránh được chỉ có một mình cô ấy!"
Tần Tình: "....."


Vừa nghe lời này, nữ sinh sơ trung kia có chút nghi hoặc nhìn Tần Tình, phát hiện "học tỷ" đứng đối diện so với mình không quá cao, bộ dáng lại xinh đẹp, đáy mắt cô xoẹt qua một tia địch ý.
Chỉ là lại nhìn thứ trong tay mình, nữ sinh sơ trung chỉ đành cầm phong thư hồng nhạt đi tới trước mặt Tần Tình.


Gặp được cứu trợ, ủy viên trực nhật liền cuống quít chạy.
Tần Tình ngây ngốc nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình: "Cậu có chuyện gì không?"
Nữ sinh cầm phong thư màu hồng nhạt đưa tới trước mặt Tần Tình, sau đó khom lưng cúi người xuống 90 độ ——


"Học tỷ! Xin chị giúp em chuyển giao cái này cho học trưởng Văn Dục Phong, cảm ơn chị!"
Nói xong cũng không chờ Tần Tình phản ứng, nữ sinh kia quay đầu chạy xuống cầu thang.
"......."
Tần Tình đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn phong thư hồng nhạt trong tay mình.
Rối rắm hai giây, cô thở dài, cầm phong thư đi vào lớp học.


Trong lớp có không ít người nhìn xem chuyện ở bên ngoài, lúc này nhìn thấy Tần Tình cầm cái phong thư hồng nhạt đi vào, không khỏi thấp giọng nghị luận một trận.
Tần Tình khó hiểu nhưng vẫn nhìn thẳng trở về chỗ ngồi của mình. Cô vừa định đi vào bên trong liền nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng thở dài.


"Bạn học mới, lá gan của cậu thật sự rất lớn."
Tần Tình tò mò nhìn qua.
Biểu tình Lý Hưởng phức tạp nhìn xuống phong thư hồng nhạt trong tay cô.
"A, cái này........" Tần Tình cảm thấy xấu hổ liền đặt trên bàn Văn Dục Phong: " Vừa nãy nữ sinh kia đưa cho tôi xong liền chạy."


Lý Hưởng: "Tớ có kiến nghị rất hữu nghị, cậu nên trực tiếp đem nó vứt vào thùng rác."
"........"
Tần Tình nhíu mày: "Đây là đồ của người khác, không có sự cho phép thì không thể tùy tiện xử lý."
Lý Hưởng thở dài, không nói cái gì nữa, quay người lại.


Tần Tình còn có chút nghi hoặc, đang định hỏi lại, vừa ngước mắt nhìn thấy kim đồng hồ thạch anh —— cách thời gian vào học không đến hai phút.
Tần Tình vội vàng cầm lấy ly nước liền chạy ra ngoài.
Một phút sau, Tần Tình cầm lấy ly nước đã rót đầy trở về lớp học.


Tuy rằng chưa có vào học, không biết vì sao, trong phòng học một mảnh tĩnh mịch. Mỗi người đều gắt gao cúi đầu, dường như là đang chờ đợi bão táp.
Mà lúc này, phía sau lớp học, thân ảnh thon dài của nam sinh cuối cùng cũng đi tới bàn học.


Thần sắc hắn lạnh như băng sau khi nhìn thấy phong thư hồng nhạt đặt trên bàn, như có một mồi lửa rơi vào đống thuốc nổ ——
"Này mẹ nó là ai để đây?"
Thanh âm khàn khàn, đôi mắt thâm trầm của nam sinh sắc bén đảo khắp lớp học một vòng ——


"Thùng rác với bàn học cũng không phân biệt rõ sao?"
Trong lớp học tĩnh mich ba giây.
Ba giây sau, một thanh âm mềm mại có chút nhút nhát sợ sệt vang lên.
Cô gái nhỏ nhắn cầm ly nước đi tới trước mặt nam sinh, ánh mắt giống như chú nai con vô tội:
"Là em để."
Văn Dục Phong: "..........."