Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 31

Tần Tình không biết vì cái gì đối với những người khác đều xưng hô rất dễ dàng, nhưng chính mình lại khó có chút mở miệng.
Thật vất vả mới lấy hết cam đảm để gọi xong, Tần Tình cúi thấp đầu nhỏ nửa ngày cũng không có nghe thấy động tĩnh đáp lại.


Tần Tình do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu lên nhìn xem.
Nam sinh đứng trước mặt cô gái nhỏ đang dựa lưng vào thân cây hòe, ánh mắt không hề chớp nhìn Tần Tình chằm chằm, trong ánh mắt cất giấu một chút cảm xúc phập phồng không thể nói rõ.


Bị Văn Dục Phong nhìn như vậy, Tần Tình thuộc loại sinh vật phát hiện sự nguy hiểm theo bản năng, trên đầu như có anten lập tức dựng lên.
Nhân lúc nam sinh còn đang thất thần, Tần Tình duỗi tay lấy cặp của mình, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.


Nhưng trước một giây Tần Tình có động tác, Văn Dục Phong cũng đã hoàn hồn. Nhưng hắn cũng không thể vọng đọng —— chỉ sợ lúc này nếu làm cái gì, "bạn nhỏ cùng bàn" vừa mới đến tay còn chưa kịp nóng thì đã chạy mất.


Cứ việc trấn an chính mình như vậy, nhưng cảm xúc đang bị kiềm chế trong lòng có chút lao lực.
Đôi mắt của Văn Dục Phong đen như mực nhìn chằm chằm bóng dáng của cô gái nhỏ, đường cong dưới cằm sắc bén, hầu kết nhẹ chuyển động.
.......... Không quan hệ.


Văn Dục Phong rũ mắt, cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt ——
Tương lại còn dài.
Bên này cảm xúc của hắn vừa mới bình phục trong chốc lát, ở bên trong trường, thân ảnh của Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ phía xa xa đang đi về bên này.
"A? Dục ca?"


Lý Hưởng tinh mắt, nói với người đang đứng bên dưới cây hòe.
Hắn cảm thấy tò mò: "Bạn học mới của anh đâu? Dục ca sao lại đứng một mình chỗ này?"
Triệu Tử Duệ kéo Lý Hưởng lại.


Lúc hắn còn chưa lại gần thì đã chú ý tới ba lô nữ sinh mà lúc đầu Văn Dục Phong có cầm trong tay giờ đã không thấy bóng dáng ——
hiển nhiên là có xảy ra biến cố gì đó nên hai người tách ra về nhà.


Chỉ tiếc hắn có tâm kéo Lý Hưởng nhưng vẫn không thể ngăn cản Lý Hưởng đổ thêm nước vào trong hồ.
"........"
Văn Dục Phong giương mắt lên, cười như không cười nhìn Lý Hưởng một cái.
Ánh mắt rất lạnh lẽo.
Lý Hưởng rụt rụt cổ lại.


—— xem cái biểu tình kia của Dục ca nhà bọn họ, hắn có trì độn thế nào cũng biết chính mình sắp gặp rủi ro.
Bất quá hắn cũng rất tò mò, bạn học mới đi theo Dục ca rốt cuộc có chuyện gì —— vừa nãy ra khỏi lớp học không phải vẫn còn rất tốt hay sao?


Nam sinh vừa đi vừa không chút để ý mà mở miệng: "Anh hai của cô ấy đến đón nên đi về trước."
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ ở phía sau còn chưa kịp đi theo thì liếc mắt nhìn nhau một cái.


Lý Hưởng đè thấp âm thanh nói: "Tớ hình như đã phát hiện cô gái nhỏ này đem Dục ca ăn đến gắt gao a?"
Triệu Tử Duệ thở dài: "....... Cậu mới phát hiện?"
"........"


Bị Triệu Tử Duệ nhìn với ánh mắt "bạn thân của tôi bị thiểu năng trí tuệ", Lý Hưởng tức giận không nhẹ: "Tớ đã sớm phát hiện, chỉ là chưa nói mà thôi!"


Như muốn vì mấy phần mặt mũi của mình, Lý Hưởng lại bổ sung thêm một câu: "Tớ muốn nói Lăng hoa khôi và Tề Lộ Lộ rất thích xum xoe, chính là dính chặt như keo cho nên dù có một nửa hiệu quả cũng không thấy. Nếu bạn học nhỏ cũng giống mấy vị này, cứ lạc mềm buộc chặt, không chừng Dục ca cũng sớm đã ——"


"Sớm đã cái gì?"
Lý Hưởng cảm thấy lông tơ trên người mình dựng hết cả lên.
—— hắn phát hiện giác quan của Dục ca càng ngày càng nhạy bén phi thường, chính là tại sao đi đường lại không phát ra âm thanh


Lý Hưởng âm thầm kêu khổ trong lòng không ngừng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể quay đầu lại nghênh đón mưa rền gió dữ sắp tới.
Văn Dục Phong đứng cách hắn không xa, môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt lại không thấy nửa phần vui vẻ.


Thấy Lý Hưởng xoay người, Văn Dục Phong cũng không nhanh không chậm mà đi tới đạp một cước.
Ánh mắt lạnh như băng sắc bén đang đè nén cảm xúc xuống ——
"Lý Hưởng, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng —— về cô ấy, cậu tốt nhất đừng nên nhiều lời không nên nói."


Theo giọng nói, độ còn của môi cũng dần phai.
"........ Bởi vì tớ ghét bất cứ kẻ nào phê bình về cô ấy."
Cuối cùng, mặt Văn Dục Phong không một chút biểu tình, chỉ có đôi mắt thâm thúy đang cất giấu cảm xúc đang dao động.
Lý Hưởng nuốt nước miếng, cố gắng lộ ra tươi cười.


"Đã biết Dục ca, không có lần sau, tớ....... Tớ đảm bảo."
"Tôi còn có việc, đi về trước."
Mặt Văn Dục Phong không có cảm xúc gì ném lại một câu này, xoay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, khu đỗ xe ở cách đó không xa.
"Tiểu Tình, em nhìn cái gì vậy?"


Tần Hạo ngồi trên ghế điều khiển nhìn theo ánh mắt của Tần Tình thì chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc đi vào trong đám người.
Mà Tần Hạo quay đầu lại thì phát hiện Tần Tình như là không nghe chính nói, vẫn thất thần nhìn ra bên ngoài như cũ.
"Tiểu Tình"


Tần Hạo nâng cao âm lượng.
Tần Tình chợt hoàn hồn, sắc mặt hơi hốt hoảng, sau đó nhớ lại những lời nói bên tai lúc nãy, lắc lắc đầu.
"Không có gì...... Không có gì, em dang phát ngốc thôi."


Tần Hạo nheo mắt lại nhìn phương hướng bên kia, sau đó mới mở miệng nói với Tần Tình: "Cho nên người mới đi ngang qua kia chính là nam sinh cùng lớp đưa cho em áo khoác đồng phục"
Tần Tình hơi chần chừ một chút, dưới ánh mắt của Tần Hạo thật sự không thể nói dối được.


Sau hai giây, Tần Tình mới chậm rãi gật đầu.
"........ Ân."
Chuông cảnh báo trong lòng Tần Hạo đại khái đã vang lên và kéo dài 18 lần, trong nội tâm tràn ngập nguy cơ "em gái nhà mình nuôi bị một tên vô lại mơ ước".


Đến lúc này hắn mới đột nhiên cảnh giác khi Tần Tình lên xe thì cả gương mặt đều đỏ ửng —— hắn tưởng rằng do bị cảm sốt gây ra, nghĩ đến điều này giống như còn có khả năng khác tồn tại
Tần Hạo cảm thấy cả người đều không tốt.


"Tiểu Tình" Tần Hạo khởi động xe, dưới đáy lòng dặn mình phải bình tĩnh nên tận lực nói chuyện để âm thanh không có bất cự dị thường nào: "Từ hôm nay trở đi, giữa trưa anh cũng sẽ tới đón em tan học nha?"
"...... A?"
Tần Tình ngẩn ra một chút, cảm thấy hơi khó hiểu nhìn về phía Tần Hạo.


Sau đó cô lắc lắc đầu: "Không cần đâu anh hai, như vậy rất phiền cho anh. Không phải đại học của anh cách nội thành rất xa hay sao?"
Thần sắc Tần Hạo bất động.


"Không sao, mỗi ngày anh tới đón em tới nhà bà nội, anh còn có thể nếm thử tay nghề của bà nội, cũng đỡ phải cả ngày ăn những món độc hại ở nhà ăn trường."
Vừa nghe Tần Hạo lấy cái lý do này, Tần Tình tự nhiên cũng không có cách nào cự tuyệt, vì thế cô cũng chỉ có thể cúi đầu.


"Vậy cũng tốt, cảm ơn anh hai."
".........."
Tần Hạo vừa lòng gật gật đầu.
—— có hắn ngày đêm đưa đón Tần Tình, tuyệt đối sẽ không để cho mấy tên vô lại tranh thủ cơ hội.
Lại còn có thể biết thêm về địch.....


Tưởng tượng như vậy, tức khắc Tần Hạo cảm thấy chính mình đã ra một quyết định phi thường sáng suốt, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Tần Tình ngồi ở ghế phụ lơ đãng nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nhăn mặt liền dời tầm mắt.
——


Gần đây sao lại thế này, hơn nữa cũng không thể hiểu được 《 luật hôn nhân 》của Văn Dục Phong.........Tần Tình nhìn mấy người xung quanh mình giống như đều không được bình thường lắm?
...................
Trước khi đi học buổi chiều, Tần Tình nhận được điện thoại của Trác An Khả.


Vừa mới nhấc điện thoại, Tần Tình nghe thấy tiếng cười rất lớn tràn đầy sự vui mừng của Trác An Khả ở đầu dây bên kia.
"Ha ha, là sự thật sao —— tớ nghe nói cậu ngồi cùng bàn với giáo bá Văn"
".........."


Tần Tình bị lời nói này và giọng cười làm cho bị nghẹn một chút, một hồi lâu mới lấy lại được âm thanh của mình ——
"An Khả, làm sao cậu biết được?"
Buổi sáng mình vừa mới đồng ý chuyện này thôi mà, vừa mới qua một buổi trưa, đến năm nhất của Nhất Trung cũng đều đã biết chuyện này?


Trác An Khả nghe xong vẫn cười hì hì: "Nói như vậy là sự thật?........ Đến nỗi tớ làm sao biết được, thực tế hẳn là có rất nhiều người biết. Ít nhất trong khối năm nhất đã có người đem tin tứ c này truyền đi."
Vừa nghe xong những lời này, khuôn mặt nhỏ của Tần Tình bất giác nhăn lại.


"Sao lại có người nhàm chán như vậy a........"


"Không không không, đây không phải là có người nhàm chán." Thanh âm của Trác An Khả đè thấp xuống, trở nên nghiêm túc: "Tần Tình, toàn bộ Trung học Nhất Sư, ít nhất là có một nửa nữ sinh mơ ước Văn Dục Phong, tình địch tiềm tang của cậu trong đám tình địch to lớn đó, tuyệt đối kinh người, cậu ngàn vạn lần đừng thiếu cảnh giác."


Tần Tình nghe vậy mà cười khẽ: "Cậu lại nói đùa với tớ rồi bạn học Trác An Khả....... Hơn nữa sao có thể có một nửa nữ sinh thích anh ấy, cậu biết số lượng nữ sinh Trung học Nhất Sư có bao nhiêu người sao?"
Trác An Khả nghẹn lại.


Hai giây sau cô mới phản ứng lại, lập tức chứng minh: "Tuy rằng tớ không biết số lượng cụ thể là bao nhiêu, nhưng những gì tới nói tuyệt đối không phải không có bằng chứng."


Trác An Khả nhẫn nại tính tình để tính sổ với Tần Tình: "Nữ sinh thích Văn Dục Phong tổng cộng có ba loại. Thứ nhất là người nổi bật, chính là Tề Lộ Lộ —— cậu cũng biết cô ta đi? Chuyện Tề Lộ Lộ dây dưa với Văn Dục Phong toàn bộ Nhất Trung đều biết."


Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Tần Tình nhớ tới lần đầu mình đến Trung học Nhất Sư nghe được tên nữ sinh này từ trong miệng Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ.
Tần Tình do dự: "Tớ thật sự không biết."
"Tề Lộ Lộ mà cậu........."


Trác An Khả không thể tức giận với Tần Tình, chỉ có thể thở dài, tiếp tục "phổ cập kiến thức".


"Lúc trước Tề Lộ Lộ cạnh tranh vị trí hoa khôi với Lăng hoa khôi, lấy cô ta làm ví dụ, chính là cô gái đứng đầu về mặt "lỳ lợm la ɭϊếʍƈ" trong đám nữ sinh. Đối với bọn họ mà nói, giáo bá Văn có một lực hấp dẫn cậu không thể tưởng tượng được. Hơn nữa đối với loại người này cậu cũng không cần bận tâm, cậu nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt."


Tần Tình nghe thấy thú vị, không thể nhịn cười được.
"Nhưng loại này ở Nhất Sư không phải rất ít sao?"
"Đây không phải còn có loại thứ hai và thứ ba sao?"


Trác An Khả nói: "Thứ hai chính là những nữ sinh cực kì ưu tú và xuất sắc mọi phương diện, ví dụ như Lăng hoa khôi. Học tập tốt, gia thế tốt, rất nhiều nam sinh thích nhưng không bao gồm giáo bá Văn."
Tần Tình tò mò: "Anh ấy loại nào?"
Trác An Khả suy nghĩ một chút.


"Sẽ đánh nhau, lớn lên đẹp trai, còn có chút côn đồ; mỗi năm anh ấy đều chiếm một vị trí nhỏ trên bảng đen, hút thuốc, trốn học,..... Dám làm những việc mà học sinh ngoan như chúng ta không có can đảm làm."


Trác An Khả tạm dừng: "Quan trọng nhất chính là sẽ không tùy tiện qua lại với nhiều nữ sinh, không giống mấy nam sinh kia không biết tôn trọng người khác mà chỉ vui đùa....... Trên thực tế, anh ấy đối với người nào đó ngoài những nữ sinh bên ngoài không có phản ứng."


Trác An Khả nhấn mạnh "đa số" cùng "người nào đó".
"........."
Gương mặt Tần Tình hơi nóng lên, chính mình cũng chưa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân.
Cách điện thoại, Trác An Khả tự nhiên sẽ không nhìn thấy phản ứng của Tần Tình, vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.


"Cho nên anh ấy đối với loại thứ hai như thế nào thì cậu cũng đã hiểu. Còn loại thứ ba, chính là tình địch tiềm tang. Thời điểm nói về giáo bá Văn, mấy người đó biểu hiện ra sự kháng cự, phản ứng bài xích, nhưng trên thực tế những người đó nghĩ như thế nào, cũng chỉ có chính bản thân họ biết."


Đến cuối cùng Trác An Khả tổng kết: "Tin tưởng tớ, Tần Tình, rất nhiều nữ sinh ảo tưởng quá bị Văn Dục Phong làm cho xảy ra các tình huống như vậy...... Nhưng đồng nghĩa với chuyện này sẽ biến thành sự thật, rất nhiều người bởi vì chuyện kia không tồn tại mà sinh ra tâm lý đố kị."


Trầm mặc trong chốc lát, Tần Tình gật đầu.
"Tớ đã biết, cảm ơn cậu."
——
Nghe được những lời như vậy, Tần Tình đâu còn chỗ nào không hiểu, Trác An Khả bởi vì có người đố kỵ sẽ làm điều gì đó với mình nên mới điện thoại nhắc nhở?


Trác An Khả nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Cậu hiểu rõ là được rồi, hôm nào tớ lại tới tìm cậu chơi."
Nghe ra được ý tứ Trác An Khả muốn cúp máy, Tần Tình chần chừ một chút rồi mở miệng: "Bất quá An Khả, tớ cảm thấy anh ấy không giống như cậu nói."
"Cái gì"


"Phao tài liệu, đánh nhau gì đó, tớ một lần cũng chưa từng thấy.......Tớ cảm thấy anh ấy không phải là người như vậy."
Tần Tình nói những lời này với ngữ khí cực kì nghiêm túc.
Tần Tình không nghĩ tới chính là suy nghĩ này không kiên trì quá một buổi trưa đã bị lật đổ hoàn toàn.
...............