Chờ đến khi hai người đi ra khỏi Phú Lâm uyển, bảo vệ chào hỏi với hai người, Tần Tình đang trong tưởng tượng mới hồi phục lại tinh thần.
Tinh thần đang phấn chấn bỗng nhiên thu liễm lại, Tần Tình hơi đỏ mặt, cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Em nói những cái đó có phải anh không thích nghe hay không?"
"Đúng thật là anh không thích học tập."
Văn Dục Phong nhìn cái đầu nhỏ kia đang có xu thế càng thấp xuống nữa, hắn khẽ cười ——
"Nhưng mà, anh lại thích nghe em nói."
"......Hả?"
Tần Tình ngẩng đầu, khuôn mặt đầy khó hiểu.
"Xe buýt tới."
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe, né tránh ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, nhấc chân đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Tần Tình không kịp suy nghĩ ý nghĩ của câu nói mà Văn Dục Phong nói trước đó là gì, nhìn thấy xe buýt vừa dừng lại, vội vàng chạy theo phía sau.
May mà hành khách đợi ở trạm xe cũng khá đông, thời điểm Tần Tình và Văn Dục Phong tới trạm xe thì vẫn còn rất nhiều hành khách chưa lên hết.
Tần Tình ngoan ngoãn đi theo phía sau Văn Dục Phong xếp theo hàng dài bước lên xe buýt.
Chờ tới khi lên trên xe, nhìn xe chuyển bánh, Tần Tình mới tỉnh táo, ngơ ngác nhìn Văn Dục Phong.
"Chúng ta không phải đi bộ tới trường học sao?"
Văn Dục Phong lấy ra hai đồng tiền xu, nở nụ cười.
".......Như vậy quá nhanh."
"Cái gì?"
Nam sinh nói chuyện hơi nhỏ, Tần Tình không nghe rõ nên tò mò hỏi lại.
"Không có gì."
Chen chúc ở trong đám người, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đến khu cửa sau của xe buýt.
Tần Tình ít khi ngồi xe buýt đang chật vật né tránh người hai bên, tâm tư thì đang ở nơi khác ——
"Hơn nữa em thấy hướng đi của xe buýt này, chúng ta phải đi một vòng lớn rồi mới đến trường?"
Văn Dục Phong đi ở phía trước, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
".......Ừm."
Hắn nhẹ nhàng nắm cánh tay của cô gái nhỏ thật chặt.
Rốt cuộc hai người cũng đi được về phía cửa sau.
Khu này dành cho một số người tàn tật ngồi, thông thường sẽ không dùng đến. Mà thời điểm đang cao điểm thường những người đứng thì sẽ có lợi nhất.
Hơn nữa, lúc này bắt đầu chạy vào Thanh Thành, người trên xe buýt càng nhiều thêm.
Văn Dục Phong đem người kéo đến vách tường xe bên cạnh.
Chờ cô gái nhỏ dựa vào, hắn liền quay người che chở, chắn những người đang chen chúc ở phía sau.
Xung quanh đã ổn định, Tần Tình mới thở phào một hơi.
Đôi mắt đen láy kia vẫn chăm chú nhìn cô gái nhỏ, Văn Dục Phong thấy biểu tình nho nhỏ kia của Tần Tình, môi không khỏi cong lên.
Chỉ là Tần Tình chưa kịp thở ra hết, xe buýt bỗng dưng phanh lại đột ngột.
Tần Tình không hề có kinh nghiệm ở phương diện đi xe buýt, lập tức mất trọng tâm mà ngã sang một bên.
Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng cô liền nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Chờ quán tính thân thể dần mất, Tần Tình ổn định lại cơ thể, lúc này mới phát hiện chính mình đã bắt lấy cánh tay của Văn Dục Phong.
Áo khoác tây trang bên ngoài đã bị mình làm cho nhăn nhúm.
Tần Tình đỏ mặt: "Xin lỗi, em......"
Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cho tới khi Tần Tình ngẩng mặt lên mới phát hiện mặt mình đang sát cằm của anh ấy, môi hơi cong lên, cười như không cười nhìn mình.
Con ngươi đen nhánh rạng rỡ, không biết như thế nào Tần Tình liền sinh ra một cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Cô lập tức buông tay, rũ mắt xuống.
Văn Dục Phong muốn mở miệng trêu bạn học nhỏ, nhìn bộ dáng biểu tình của cô gái nhỏ sẽ làm gì tiếp theo khiến tâm can của hắn ngứa ngáy.
Rũ mắt nhìn thấy vành tai của cô gái nhỏ đã phiếm hồng, chung quy hắn không nên nói, đành di chuyển tầm mắt.
.......Vẫn nên không thể dọa em ấy chạy mất.
Vậy chỉ có thể từ từ tiến tới.
Chỉ tiếc trên đời này có một câu đó là "Không như mong muốn".
Xe buýt vừa vào trạng thái chạy vững vàng liền đã đến trạm xe tiếp theo.
Lần dừng xe này hành khách lên càng nhiều, cửa trước không thể lên hết, tài xế đành mở cả cửa phía sau.
Đa số các địa phương đều giống nhau, không thể thiếu các bác gái có sức chiến đấu bưu hãn.
Mắt thấy chính mình không thể lên cửa trước của xe, các bác gái hung ác dùng lực chen lên cửa sau.
Không biết người nào bên trong "ai da" một tiếng, nhất thời các hành khách ở phía cửa sau đều đảo loạn hết.
Cảm nhận được một lực đạo ép đẩy từ phía sau, cánh tay của Văn Dục Phong liền chống bên cạnh cô gái nhỏ.
Mặc dù hắn phản ứng khá nhanh, nhưng vẫn không thể chống cự lại sức mạnh của quần chúng.
——
Tần Tình cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nam sinh ban đầu đang đứng cách mình một khoảng đã đột ngột cúi sát lại.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc áo sơ mi trắng tinh rất gần chop mũi của Tần Tình.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong trí nhớ.
Không khí phảng phất xung quanh trở thành từng hạt li ti dưới ánh nắng mặt trời, lóe lên màu sắc cầu vồng; những tiếng ồn xung quanh như truyền đến một thế giới khác, bên tai chỉ còn vang tiếng tim đập thình thịch.
Thình thịch......thình thịch......
Tần Tình không thể phân biệt rõ là của mình hay là của anh ấy.
Đợi cảm giác áp lực khi nãy dần lắng xuống, mọi người xung quanh bắt đầu đứng vững thì khoảng cách cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Tần Tình cũng hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh nước.
"......Em không sao chứ?"
Giọng nói nam sinh vang lên trên đỉnh đầu, âm thanh trầm thấp kìm nén.
Tựa hồ có chút không vui.
Tần Tình ngẩn ra, đôi mắt chăm chăm nhìn Văn Dục Phong, quả nhiên ánh mắt nam sinh đang che giấu hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong chuyển hướng, đảo qua đám người phía sau, đúng lúc đụng phải ánh mắt một cô gái.
Đôi môi đỏ của cô gái kia nhếch lên, nhìn hắn cười ái muội.
Ánh mắt của Văn Dục Phong càng trầm xuống, cảm xúc hung ác tỏa ra bốn phía, mọi người xung quanh theo bản năng đều tránh ra.
Chỉ là hắn chưa kịp phát hỏa, liền cảm nhận được góc áo của hắn bị kéo nhẹ.
Văn Dục Phong lạnh lùng quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt cô gái nhỏ nhìn hắn có chút chần chừ.
Có lẽ ánh mắt lúc nãy của hắn có chút dọa người, thân thể cô gái nhỏ nhẹ nhàng rụt lại phía sau.
Đằng sau là vách xe, Tần Tình muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Cơ thể co rúm lại, Tần Tình vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bọn họ không phải cố ý......Anh đừng tức giận....."
"......."
Văn Dục Phong nắm chặt tay lại.
Qua hai giây, cảm xúc đen tối dưới đáy mắt bắt đầu tan đi.
Một lúc lâu sau, Văn Dục Phong khẽ thở dài, bất đắc dĩ quay người trở lại, một lần nữa giam người vào giữa mình và vách xe.
"Nghe em vậy."
Âm thanh trầm thấp khàn khàn bên tai như một dòng nước ấm chảy vào trong tim.
Trên mặt Tần Tình vẫn chưa hết đỏ, lúc ngẩng đầu lên lại, cảm xúc mãnh liệt bắt đầu nao nao.
Trời đất bao phủ như một cơn sóng vô hình ôm lấy chính mình.
.................
Xe buýt chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng tới cổng trường Tđó rung học Nhất Sư.
Chẳng qua Tần Tình cảm nhận được nam sinh bên cạnh vì chuyện trên xe lúc nãy, tâm trạng vẫn còn rất kém.
Không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
Tần Tình thật sự không biết nên trấn an người này như thế nào, một đường đều rối rắm nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách.
Cuối cùng, hai người đều trầm mặc đi tới lớp 6 năm hai.
Tần Tình đi phía trước, Văn Dục Phong đi theo phía sau.
Đối với bạn học mới đang đi phía trước, cả lớp đều không có phản ứng gì; cho tới khi Văn Dục Phong vừa bước vào phòng học, không ít học sinh bị kinh sợ không nhẹ.
Đặc biệt là cán bộ giám sát trực vệ sinh, ly nước trong tay bị trượt một chút.
Hắn nhìn đồng hồ treo tường một cách ngây dại, xác định hai mắt của mình không xảy ra vấn đề, lúc này mới run rẩy hỏi người bên cạnh ——
"Hôm nay là ngày mấy.....A?"
Người bên cạnh cũng chấn kinh không nhẹ, quay mặt lại, bộ dáng đầy sợ hãi.
"Hình như tớ gặp quỷ rồi, thời gian bắt đầu tiết 1 còn rất lâu, thế nhưng lại nhìn thấy Dục ca......Không được, nhất định phải đốt bùa trừ tà đổ nước thuốc, tránh ma quỷ....."
Cán bộ vệ sinh gật gật đầu: "Mang cho tớ nửa chén, cảm ơn anh em."
...............
Trên thực tế, không chỉ các bạn học kinh ngạc, Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ cũng đến sớm, nhìn thấy Văn Dục Phong ngồi phía sau, cũng bị cả kinh không nhẹ.
"Dục, Dục ca?"
Lý Hưởng há to miệng đến nỗi có thể nhét vừa một quả táo, vài giây sau mới khép lại, hắn vội vàng nhìn đồng hồ treo tường: "Sao giờ này đã đến rồi?"
"........"
Văn Dục Phong không nói chuyện, ngẩng mặt lên, ánh mắt nặng nề nhìn hắn một cái.
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ bị ánh mắt đó liếc qua mà dựng hết cả lông, Lý Hưởng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt ——
"Đây là ai chọc cậu thế?"
Văn Dục Phong vẫn không nói chuyện, biểu tình càng thêm âm trầm.
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ nhìn nhau, càng cảm thấy không ổn —— bọn họ ít khi thấy Dục ca tức giận như vậy.
Hay là.......
Ánh mắt Lý Hưởng rơi xuống trên người cô gái nhỏ nào đó, ánh mắt cũng dần dần không tốt.
"Không liên quan tới em ấy."
Âm thanh khàn khàn trầm thấp bổng dưng vang lên.
Lý Hưởng sửng sốt, lập tức quay đầu lại: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Dục ca nói thẳng, ai chọc cậu tức giận, tớ lập tức gọi an hem đi xử nó!"
Thần sắc Văn Dục Phong trầm xuống.
Qua một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo, biểu tình hung dữ mở mắt ra.
"Sáng nay trên xe buýt bị một bà kia sờ eo."
Lý Hưởng: "........."
"Phốc."