Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 50

Trần Ương đi rồi, Túc Nghệ vừa đi vừa bấm điện thoại nhờ Ngô Tuyết in kịch bản chị ấy nhận được ra.

Hôm nay Chử Ưng tới cùng với tài xế, không phải việt dã mà là một chiếc Mercedes Benz, cô ngồi vào ghế sau, người đàn ông bỏ tập tài liệu đang cầm xuống hỏi: "Nói chuyện xong rồi à?"

Trong xe mở máy sưởi, Túc Nghệ cởi áo vét khoác trên người ra đáp: "Vâng."

Chử Ưng cầm lại áo khoác phủ lên đầu gối cho cô.

"Chú Mã, cho xe chạy thôi."

"Vâng."

Chú tài xế nhìn thẳng đường trước mặt, xe từ từ chạy đi.

Túc Nghệ tựa vào tay Chử Ưng, Chử Ưng để yên cho cô dựa, tiếp tục ngồi đọc tài liệu.

Ngô Tuyết nhắn lại rất nhanh.

Ngô Tuyết: "Kịch bản để bên phòng em đấy. Giờ em đang ở đâu? Có rảnh thì lên weibo đăng bài xin lỗi đi."

Túc Nghệ nương nương: "Xin lỗi gì ạ?"

Ngô Tuyết: "Cái câu "liên quan quái gì tôi" ấy, bên PR bảo em xin lỗi đi, đỡ phải rách việc, em muốn tự làm hay để chị vào nick của em làm thay?"

Túc Nghệ nương nương: "Để em tự làm."

Cô mở giao diện đăng bài mới trên weibo, nhíu mày suy nghĩ, viết viết xóa xóa, một lúc lâu cũng chẳng viết được mấy dòng.

Túc Nghệ thở dài.

Chử Ưng nâng vai đẩy đẩy cô: "Sao thế?"

"Không có gì." Túc Nghệ nói nhỏ, "Xem điện thoại trên xe nên em bị chóng mặt."

Tốc độ xe lập tức chậm lại, chú tài xế lo lắng hỏi: "Tại tôi lái xe xóc quá sao?"

"Không phải đâu ạ," Túc Nghệ giải thích, "cháu ngồi xe ai cũng vậy cả."

Chú tài xế nghe vậy mới yên tâm nhưng vẫn cho xe chạy chậm lại hẳn so với lúc trước.

Chử Ưng liếc nhìn thoáng qua xem cô viết gì: "Thế để về rồi viết."

Túc Nghệ đáp: "Sắp viết xong rồi."

Kiểm tra đi kiểm tra lại ba lượt xong Túc Nghệ mới bấm đăng bài.

Điện thoại của người ngồi bên lập tức kêu "ting" một tiếng.

Chử Ưng rút điện thoại ra xem.

【Túc Nghệ V: Chào mọi người, tôi là Túc Nghệ, tại đây, tôi muốn đăng lời xin lỗi vì phát ngôn không đúng mực của mình hôm hai mươi bảy tháng Tám. Thân là người của công chúng, tôi đã không kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân, rất xin lỗi! Sau này tôi sẽ thận trọng từ lời nói tới hành động, mong mọi người hãy giám sát tôi. Mặt khác, tôi cũng hy vọng các đơn vị đưa tin có thể suy xét, chuyện không liên quan tới tôi, cảm phiền không kéo tôi vào. Hiện tại tôi đang nghiêm túc đóng phim, không muốn quan tâm những chuyên dư thừa. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, xin cảm ơn!】

Anh dịch tay bấm like.

Quay đầu sang, người ngồi bên đang cầm điện thoại cười ngây ngô.

"Chóng mặt còn nghịch điện thoại à?"

"Không phải... Anh xem này." Túc Nghệ cười tít mắt, giơ điện thoại ra cho anh xem.

Là một bình luận trên weibo.

"Chử Ưng lập tức like... Ôi thật là, mở weibo của Chử Ưng ra mà xem, chẳng khác gì trạm tiếp sóng của Túc Nghệ cả, toàn là bài like với chia sẻ weibo Túc Nghệ, chắc đét là anh ta đã để theo dõi đặc biệt weibo của cô ấy, giờ thì tôi tin bọn họ thực sự đang yêu nhau rồi."

Chử Ưng nhìn xong nhíu mày: "Được rồi, đừng xem nữa."

"Vâng."

Cô cất điện thoại vào túi: "Anh cũng đừng đọc tài liệu nữa, trong xe tối lắm, không tốt cho mắt."

Hai người cất hết các thứ đang cầm đi, Túc Nghệ lồng tay qua khuỷu tay anh, mười ngón đan chặt.

Về nhà, cô vừa đóng cửa lại liền bị người đàn ông ôm chặt từ đằng sau.

Cô đẩy tay anh, cười bảo: "Làm gì thế? Buồn quá."

Những nụ hôn vụn vặt chạm nhẹ lên vành tai.

"Mai về à?"

"Vâng." Túc Nghệ thật sự không chịu nổi anh cứ áp bên tai nói khe khẽ, "Anh nới ra đã... Em vẫn chưa tắm."

"Cùng tắm đi."

Trong lòng Túc Nghệ cũng hơi rục rịch, cô đỏ mặt thương lượng: "Đừng tựa lên tường, được không?"

Chử Ưng cắn nhẹ cổ cô: "Lần trước không phải thoải mái lắm sao?"

"..." Sao cái người này lại xấu thế?

"Dù sao cũng không được," cô bịa đại một cái cớ, "em, em sợ độ cao."

Cái cớ quá thất bại, Chử Ưng cười khẽ: "Được."

Cuối cùng, Túc Nghệ đỏ mặt, hai tay chống cạnh bồn tắm, bị đâm thành từng mảnh nhỏ, môi chốc chốc lại tràn ra những tiếng ưm.

Tiếng trong phòng tắm rất vang, âm thanh cô tạo ra nghe cực kỳ rõ ràng, Túc Nghệ buộc lòng phải cắn môi, cố gắng kìm giữ lại.

Thế mà người đằng sau còn cố tình cổ vũ: "Anh thích em kêu."

Tiếng sóng nước dập dềnh vỗ òm ọp dần dần trở nên dồn dập rồi lắng xuống.

Cô nằm trong lòng người đàn ông, vùi đầu vào cổ anh, mệt không muốn động cựa nữa, nước trong bồn tắm đã thay một lần, làn nước ấm áp bao bọc cơ thể, cực kỳ dễ chịu.

Chử Ưng ôm thắt lưng để giữ cho người cô không bị trượt xuống, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.

"Mai anh đưa em ra sân bay."

"Không cần đâu." Túc Nghệ không mở nổi mắt, lẩm bẩm đáp, "Mai không phải ngày nghỉ."

"Thế để anh bảo chú Mã đưa em đi." Anh cúi đầu bảo, "Mệt lắm hả?"

Nói thừa.

Cô vài lần anh mới một lần, đúng là bất bình đẳng quá đáng!

"Em mà quay xong, ngày nào em cũng sẽ đi tập gym." Nghe thấy cái điệu đắc ý của người đàn ông, Túc Nghệ đe dọa, "Ép khô anh."

Chử Ưng bật cười.

"Ừ, không cần tới phòng gym, đến lúc đó sẽ dẫn em tới chỗ khác."

"Chỗ nào?"

Anh mỉm cười: "Nhà anh."

"..."

"Không phải nhà cũ, anh còn mấy căn nữa, có một cái là chỗ anh ở thường xuyên." Chử Ưng nói, "Ở đó dụng cụ gì cũng có."

???

......Đồ lưu manh.

Tắm rửa xong, Túc Nghệ lại được bế về giường.

Không phải vì không đi nổi mà là vì Ưng đội cứ thế bế ngang cô lên, không cho phép thương lượng gì hết, bước hai bước thật dài là về tới giường, đặt cô nằm tử tế xong liền quay về phòng tắm thu dọn chiến trường.

Túc Nghệ lười biếng nằm trên giường, hai tay che mắt nhưng không ngủ.

Anh quay lại, kéo tay cô ra, nhìn mắt cô.

"Sao chưa ngủ đi?"

"Ưng đội này," Túc Nghệ cầm tay anh cọ cọ, "mới ở bên nhau có bao lâu mà em đã sắp bị anh làm hư rồi."

"Mấy hôm trước em trèo lên cân, béo thêm một cân, suýt làm Ngô Tuyết tức chết."

"Béo anh vẫn thích."

"Đàn ông toàn nói vậy."

Chử Ưng cúi người hôn cô một cái.

"Ngày nào cũng vận động sẽ không béo đâu."

Túc Nghệ thắc mắc: "Vận động gì?"

"Quên rồi à?" Giọng anh khàn khàn, "Vừa mới làm xong."

Thật chết người.

Cô đỏ mặt, ngồi dậy xoa xoa mặt anh thật mạnh: "Ai dạy anh nói bậy bạ thế!"

"Gặp em xong là chẳng cần ai dạy cũng biết."

Túc Nghệ không dám nói tiếp nữa.

Sáng hôm sau, cô ngồi trên bệ trong phòng tắm, chăm chú cạo râu cho người đàn ông trước mặt.

"Anh anh anh đừng cử động." Cô rất căng thẳng, lấy tay giữ chắc mặt anh lại, "Em sợ cạo làm anh chảy máu lắm."

Chử Ưng nhịn cười: "Ừ, mua dao cạo râu bao giờ thế?"

"Lúc ra sân bay, anh đừng nói chuyện nữa... Ối!"

Bất thình lình Túc Nghệ bị anh bế lên, bắt buộc phải đánh đu trên người anh.

... Tư thế quen thuộc.

Người đàn ông kéo mông cô ôm thật chắc: "Cạo đi."

Lúc Ngô Tuyết tới đón, chị nhìn chằm chằm mặt cô rồi hỏi: "Em trang điểm à?"

Túc Nghệ vừa uống sữa vừa lắc đầu.

Ngô Tuyết: "Thế sao mặt đỏ thế kia..."

Chị vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, Chử Ưng từ ban công trở vào phòng khách, mặc một bộ tây trang đen chỉnh tề.

Ngô Tuyết ngậm miệng.

Thấy chị, Chử Ưng thản nhiên bảo: "Tài xế đang chờ hai người dưới nhà."

Chẳng trách hôm nay công ty không chuẩn bị xe bảo mẫu cho họ. Ngô Tuyết gật đầu: "Cám ơn Chử tổng."

Anh lại nói tiếp: "Sau này chọn trợ lý nhớ phải cẩn thận một chút."

Biết ý của anh, Ngô Tuyết đáp ngay: "Hiểu ạ, tôi sẽ chọn thật cẩn thận, cam đoan không để tái diễn sự việc như lần này nữa."

"Ừ." Chử Ưng cúi đầu, giọng điệu lập tức mềm gấp mấy lần, "Anh tới công ty, tới nơi thì gọi cho anh."

Túc Nghệ vẫn ghim vụ hồi sáng nên dỗi: "Không gọi."

"Ngoan." Anh sờ sờ tai cô, "Nghe lời."

Túc Nghệ: "... Biết rồi."

Ngô Tuyết hối hận vì đã tới quá sớm.

Đến tận khi người đàn ông đi rồi, không khí trong phòng mới bình thường trở lại.

Ngô Tuyết ho một tiếng: "Xem kịch bản chưa?"

"Vẫn chưa." Giờ Túc Nghệ mới nhớ ra chuyện kịch bản, cô uống nốt ngụm sữa cuối cùng rồi bảo, "Mang tới phim trường rồi xem."

"Lúc trước không phải em không có hứng thú với kịch bản này sao?"

"Hôm qua em có nói chuyện với Trần Ương một lúc."

"Nói gì? Phải rồi, cúp tối qua đâu? Lát nữa em nhớ cầm chụp một tấm, người ta đang bảo chị đăng hình lên weibo cho em."

Nhắc tới cái kia cúp là Túc Nghệ lại đau đầu: "Không chụp được không?"

"Tại sao?"

"Giải này vốn không phải của em, ban tổ chức đột ngột tráo giải của em và Trần Ương với nhau."

Ngô Tuyết im lặng nửa phút đồng hồ: "Em ở trong giới này đâu phải mới ngày một ngày hai, có gì phải ngại, chẳng phải giải thưởng quan trọng gì, cô Trần chắc cũng chẳng để tâm đâu, chuyện bất công trên đời này vốn đã nhiều sẵn rồi, em đừng đa sầu đa cảm như vậy."

Túc Nghệ chống cằm: "Không phải đa sầu đa cảm, chẳng qua là em khinh thường ban tổ chức, không muốn quảng cáo giúp họ."

Ngô Tuyết dọn dẹp bàn ăn giúp cô: "Không được, đi lấy cúp đi, mau mau chụp cho xong còn ra sân bay."

**

Trở lại Thượng Hải, Túc Nghệ như cá rời khỏi nước, không sao tươi tỉnh lên được.

Việc quay phim "Sóng ngầm" đã đi tới những chặng cuối cùng, số lần họp đoàn phim ngày càng thường xuyên hơn, có khi chỉ một chi tiết nhỏ cũng phải mở cuộc họp để nghiên cứu thật cẩn thận.

Túc Nghệ thực ra rất thích bầu không khí làm việc như thế này, chẳng qua là quá mệt mỏi, lần nào quay phim xong cũng phải họp tăng ca, về tới khách sạn thì thường là đã quá nửa đêm.

Hôm nay lại mở một cuộc họp đột xuất nữa.

Nhóm họp tại phòng hóa trang của Trình An An.

Biên kịch giơ kịch bản lên to tiếng: "Tôi không đồng ý sửa như vậy. Xem đi, tôi đã viết một đoạn chuyển tiếp ở khúc này rồi đây này..."

"Chúng ta đang quay phim chứ không phải viết tiểu thuyết." Lý Mẫn ngắt lời ông ấy, "Độc giả đọc tiểu thuyết thì có thể lật lại các trang trước đọc bất cứ lúc nào nhưng phim truyền hình thì sao được vậy? Khán giả sẽ chỉ thấy khó hiểu mà thôi!"

Hai người tranh cãi một hồi, Lý Mẫn hỏi: "An An, cảnh này em muốn sửa thế nào?"

Trình An An đâu đã từng rơi vào cảnh này bao giờ, sợ quá không dám nói tiếng nào, bị hỏi thì nói quanh co cả buổi cũng không đưa ra được lựa chọn.

"Đây là vai diễn của chính cô, cô không có chút ý kiến nào sao?" Biên kịch cũng nhíu mày.

Thấy chẳng hỏi gì được ở Trình An An, Lý Mẫn đổi người: "Tiểu Nghệ, em thấy sao?"

Túc Nghệ: "Em thấy..."

Hai người nhìn cô chờ mong.

"Em thấy đều không tồi."

Vừa nói xong, lập tức nhận được hai cái liếc mắt xem thường.

Túc Nghệ cười gượng mấy tiếng, đề tài này liền lướt qua cô.

Không phải cảnh của mình, cô đâu dám đề nghị lung tung.

Cô cúi đầu, tiếp tục ngẩn người nhìn chăm chăm màn hình điện thoại đen ngòm.

Màn hình đột nhiên sáng lên.

Ngô Tuyết gửi một đường link qua.

Ngô Tuyết: "[link] có thời gian thì mau xem đi."

Túc Nghệ mượn tai nghe của Trình An An, bỏ điện thoại xuống dưới gầm bàn, mở link xem video.

Video vừa chạy liền nghe thấy một giọng nói biến âm thao thao bất tuyệt liến thoắng đọc bản tin.

"Tám giờ tối ngày mười hai tháng Chín, phóng viên trang "Tin đồn thiên hạ" chúng tôi bắt gặp một người đàn ông cao to, vô cùng uy vũ ở một khách sạn xa hoa, chà, người đàn ông này sao lại quen mắt vậy nhỉ? Hóa ra chính là sếp tổng mới của Chử thị! Vị sếp tổng này thời gian gần đây liên tục show ân ái, đúng là làm cho người ta ghen tị không chịu nổi, ngay cả tôi đây cũng không phải là ngoại lệ! Chậc, thật không ngờ lúc phóng viên của chúng tôi chuẩn bị ra về thì đột nhiên phát hiện có một cô gái đi tới chỗ Chử tổng, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trông có vẻ có quan hệ không bình thường. Sau đó thì thân phận của cô gái thần bí này cũng nhanh chóng được tìm ra, chính là thiên kim của tập đoàn Dương thị, Dương Nhược Lâm..."

Tiếp đó là một đoạn dài buồn tẻ nhạt nhẽo giới thiệu về Dương Nhược Lâm, tâng bốc cô ta thành tiên nữ giáng trần.

Video chỉ quay được sườn mặt mờ mờ của hai người, chẳng nhìn ra gì khác nữa.

Nhưng Túc Nghệ chỉ cần nhìn một cái là liền nhận ngay được người đàn ông trong clip, đúng thật là Chử Ưng.

Video chỉ có vài phút, xem một tí là hết.

Cô ngồi im một lúc rồi tháo tai nghe trả lại cho Trình An An: "Cám ơn."

Trình An An nhận lại tai nghe, tình cờ đọc được hàng tít viết hoa in đậm của video.

Cô nàng ngẩn ra: "...Chị Nghệ, chị không sao chứ?"

"Không sao." Vẻ mặt cô vẫn bình thường, không nhìn ra được điều gì lạ, tiện tay cất điện thoại vào túi rồi ngước lên hỏi, "Nói tới cảnh nào rồi?"