Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 44

Weibo của các minh tinh, ngôi sao phần lớn đều do phòng làm việc hỗ trợ đăng, bởi lẽ có rất nhiều con mắt đều đang chú ý vào nó, một chỗ dùng từ không chính xác có thể sẽ gây ra đủ thứ rắc rối.

Trước đây từng có không ít chuyện lỡ tay bấm like các tin đồn trên weibo nhưng rốt cuộc là lỡ tay hay muốn kích động gì đó thì ngoài chính người đó ra, chẳng ai biết được.

Weibo của Túc Nghệ bình thường do công ty quản lý, một phần cũng là bởi Ngô Tuyết biết tính của cô, để cô tự đăng bài trên weibo thì rất đáng lo. Thế nhưng Ngô Tuyết cũng đâu cản nổi, thỉnh thoảng nổi hứng lên là cô sẽ lại đăng mấy bài.

Ngô Tuyết chửi thầm mấy câu trong bụng, cái cô nghệ sĩ này của cô đúng là chẳng để người khác bớt lo chút nào!

Túc Nghệ đang tựa vào vai Chử Ưng chơi Kaixinxiaoxiaole bỗng dưng hắt xì.

Chử Ưng rời mắt khỏi tài liệu nhìn sang cô, hai tiếng đồng hồ qua, anh đã làm quen được với việc đọc tài liệu giữa không gian vang tiếng nhạc nền của game Kaixinxiaoxiaole.

"Sao lại hắt hơi rồi?" Anh nhíu mày, lại định kiểm tra trán cô.

Túc Nghệ vừa chơi vừa lẩm bẩm: "Hạ sốt thật rồi mà, nhất định là có anti-fan nào đó đang mắng em."

Vừa dứt lời thì cuộc gọi của Ngô Tuyết tới.

"Xuống máy bay rồi à?"

"Vừa xuống." Ngô Tuyết nói bằng giọng mỏi mệt, "Em có thể để chị sống yên ổn hai ngày được không? Cứ ngoan ngoãn mà yêu đương thôi không được à?"

"Không phải em đang ngoan ngoãn đây sao?" Túc Nghệ không hiểu gì hết, cẩn thận nghĩ lại, đúng là hôm nay mình không hề làm gì cả, "Em đã làm gì chứ?"

"Em nói xem?"

"Em không biết thật mà, cả ngày hôm nay em đều ở trong khách sạn." Túc Nghệ không chắc chăn lắm, liếc nhìn kiểm tra lại rèm cửa sổ, "Hơn nữa rèm cửa sổ cũng kéo kín rồi, thật đấy."

"... Dù em có kéo không kín thì cũng chẳng ai dám chụp Chử Ưng." Ngô Tuyết khai sáng cho cô, "Đang yên đang lành em lại nhảy vào chuyện của Ngô Kha với Từ Thiến Lam để làm gì hả?"

Túc Nghệ thấy mình rất vô tội: "Ai nhảy vào chuyện của bọn họ chứ?"

"Em..." Ngô Tuyết nói một nửa rồi dừng lại, một lúc sau mới nói tiếp, "Em có biết là weibo của em đã bấm like bài đưa tin scandal của bọn họ không?"

Túc Nghệ im lặng mất một hồi: "... Thật á?"

Biết tính cô dám làm dám nhận, Ngô Tuyết nghe giọng điệu này xong, mày chau lại, càng tỏ ra khinh khỉnh hơn: "Hóa ra đúng là trượt tay hả?"

Túc Nghệ chối: "Không chừng là lúc chị xem chị trượt tay ấy."

"Ai rảnh rỗi đi vác cái nick có trên chục triệu fan đi dạo weibo hả?"

"... Thế bỏ like đi là được."

"Cô đã like hai tiếng đồng hồ rồi, còn bỏ để làm gì nữa?"

Túc Nghệ chậc lưỡi, tuy thực lòng cô rất muốn bấm like nhưng sợ mình bị kéo vào chuyện này, sau này tin về họ lại cứ cõng thêm cả tên mình vào, nghĩ thôi đã thấy phiền.

Nhưng sau khi biết chuyện đã like được hai giờ rồi thì Túc Nghệ lại lập tức vững dạ.

"Like cũng like rồi, đánh chết cũng không bỏ like nữa!" Cô ngồi thẳng lưng lên, "Chị đừng có vụng trộm lén bỏ like sau lưng em nhé, làm vậy có cảm giác em hèn lắm!"

Ngô Tuyết cảm thấy không thể nói chuyện nổi nữa, taxi cũng sắp tới bệnh viện rồi: "Ừ, thôi nhé, chị không nói với cô nữa đâu, chờ chị về Thượng Hải rồi bàn tiếp, chị đang bận việc."

Cúp điện thoại, Túc Nghệ lại nằm xuống.

Chử Ưng nhìn cô: "Sao thế?"

Túc Nghệ rời mắt khỏi điện thoại nhìn anh: "... Lúc em đọc tin dạo, lỡ tay bấm like."

"Like thì sao?"

"Cũng chẳng sao." Túc Nghệ vào weibo xem thử, quả nhiên, một loạt các bài viết của đám blogger đều @ cô, "Chẳng qua là nó sẽ hiện lên trang chủ, ai cũng nhìn thấy em đã bấm like cái tin vỉa hè đó..."

Đám blogger này giật tít cũng thật là giỏi.

Nào là "Nick chính chủ của Túc Nghệ bấm like", "chuyện Túc Nghệ làm", "Túc Nghệ vạch trần bí mật của giới giải trí", kéo xuống dưới, thậm chí có blogger còn chỉ ra chuyện họ đều cùng chung một đoàn làm phim, biên soạn ngay cho họ mấy ngàn chữ về cuộc yêu hận tình thù giữa ba người.

Mặt cô nhăn như mướp đắng.

Chử Ưng bật cười, xoa xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô: "Like thì like, đừng bận lòng nữa."

"Anh không biết đâu, đám blogger này toàn nói bừa." Cô kéo weibo, quơ quơ cho anh xem rồi mới lấy lại, mở phần bình luận ra xem, "Fan của em toàn giống như bậc bề trên của em vậy, ai cũng bình luận khuyên em đừng làm..."

Từ sau khi tiếp quản công ty, mảng đầu tiên được Chử Ưng mở rộng chính là giải trí. Trước đây, Chử thị chỉ chú trọng đầu tư, hiện tại đã bắt đầu thu mua một số công ty đại diện, tiến hành sáp nhập, chuẩn bị tiến công chiếm đóng một phần nhỏ của giới này.

Dựa theo những con số trên tài liệu, anh thực sự không sao thích nổi cái giới có dày đặc những quy tắc tính toán ngầm này, vậy mà từ sau khi quen Túc Nghệ, bỗng dưng anh lại nảy sinh cảm giác giới này có vẻ cũng có chút thú vị.

"Không sao đâu." Anh mân mê vành tai cô, "Em muốn làm gì thì cứ làm."

Túc Nghệ cười: "Anh chống lưng cho em hả?"

"Ừ." Chử Ưng lần tay xuống, "Còn xoa thắt lưng cho em nữa."

Túc Nghệ sợ ngứa, bật cười né tránh, mặt đỏ bừng: "Ưng đội, giữa ban ngày ban mặt anh lại bày trò phóng đãng hả?"

Nghe thấy hai tiếng Ưng đội, Chử Ưng liền đổi ý, rút tay về, tiếp tục đọc tài liệu.

Ở khách sạn nguyên cả một ngày, tối đến, lúc anh đang tắm thì có chuông cửa.

Túc Nghệ hơi chần chừ, có lẽ là đồ ăn ngoài Chử Ưng vừa đặt.

Cô đặt kịch bản xuống, đứng dậy ra mở cửa. Người đàn ông trước mặt mặc tây trang thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm hai túi nilon to.

Túc Nghệ giật mình, vội khép bớt cửa lại, nhanh chóng móc xích chống trộm, cảnh giác hỏi: "Ai vậy? Tìm ai?"

Người bên ngoài lập tức đáp: "Chào cô, tôi tới đưa đồ ăn ngoài."

"Ồ, vậy, cửa hàng của các anh tên gì?" Túc Nghệ quét mắt nhìn anh ta mấy lượt, hơi hé cửa mở ra một chút, nhận đồ anh ta đưa, "Quần áo lao động đổi thành tây trang rồi à? Đẹp thật."

Người ngoài cửa ngẩn ra: "Không phải, tôi..."

"Cám ơn nhé, tôi sẽ chấm cho anh năm sao." Túc Nghệ rõ ràng không định nói nhiều, cảm ơn xong liền đóng cửa lại.

Vừa mở gói đồ ăn ra thì Chử Ưng tắm xong ra ngoài: "Đưa tới rồi à?"

"Vâng." Túc Nghệ bỏ hết đồ ra bàn, mở hết ra xem, không ngờ trong một túi giấy lại có một xấp tài liệu, "Gì đây?"

"Tài liệu công ty."

"Vậy à..." Túc Nghệ thuận miệng đáp lại, đáp xong mới thấy vấn đề, "Sao trong đồ ăn ngoài lại có tài liệu?"

2 phút sau, Túc Nghệ chạy đi mở cửa, quả nhiên, anh chàng đẹp trai mặc tây trang kia vẫn còn đang đứng ngoài đó.

Anh ta vẫn cười: "Làm phiền cô, tôi nói mấy câu với Chử tổng rồi sẽ đi."

Túc Nghệ mở xích chống trộm để người ta vào, lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi nghe anh ấy nói gọi đồ ăn ngoài nên cứ tưởng anh là nhân viên cửa hàng..."

Chử Ưng ngồi trên sô pha cười tủm tỉm, tới tận khi người vào tới nơi mới chịu ngừng.

"Chử tổng."

"Ngồi đi," Chử Ưng chỉ chiếc sô pha nhỏ ở bên, đợi anh ta ngồi xuống mới hỏi, "Đã điều tra hết vây cánh của Kỳ Liêm ở đây chưa?"

"Đã điều tra xong, đây chỉ là một phần nhỏ, còn một ít nữa tôi đang chỉnh sửa lại, định mai sẽ gửi cho ngài, không ngờ ngài lại tới Thượng Hải."

Túc Nghệ vào phòng tắm rửa đũa, quay ra, thấy họ đang nói chuyện công việc thì hơi chần chừ một chút.

Cuối cùng cô quyết định sẽ vào giường nghịch điện thoại trước.

Lúc đi ngang qua sô pha, người đàn ông níu tay cô lại.

"Không ăn cơm còn đi đâu?"

"Không phải mọi người đang nói chuyện công việc sao?" Túc Nghệ nhìn lại anh.

Chử Ưng kéo cô ngồi xuống sô pha: "Bọn anh nói chuyện công việc, em cứ ăn đi."

Cậu nhân viên cực kỳ thức thời, tự biết bản thân chẳng khác gì một chiếc bóng đèn cao áp, vội vàng báo cáo nhanh cho xong rồi đứng dậy ra về.

Video show ân ái của boss đã truyền ầm ĩ trên mạng, nhân viên công ty hầu như không ai là không biết về Túc Nghệ nhưng vẫn còn một số thiếu nữ chưa chịu chết lòng, nghe nói anh ta sẽ đi gặp boss còn muốn đi theo, may là anh ta không chịu, bằng không chẳng phải đã bị trừ sạch điểm ấn tượng trước mặt vợ tương lai của boss rồi sao?

Túi đồ ăn cậu nhân viên đưa tới cực kỳ phong phú, chắc là mua ở một nhà hàng nào đó.

Cơm nước xong xuôi, Túc Nghệ đứng dậy đi tắm.

Cởi áo khoác xong mới phát hiện ra mình quên lấy khăn tắm, sợ phòng tắm ẩm nên cô đã đem nó ra ban công phơi rồi.

Cô hé cửa, thò đầu ra: "Ưng đội, em quên lấy khăn tắm rồi."

Chử Ưng dừng lật tài liệu, đứng dậy ra ban công.

Sau đó, quay vào phòng tắm, đưa đồ vào.

Lúc nhận khăn, tay Túc Nghệ cọ cọ vào lòng bàn tay anh.

Trên người cô chỉ còn một bộ đồ bó sát, vì vừa rửa mặt xong nên tóc bị ướt dán lên hai bên má, nước theo đuôi tóc chảy xuống dưới cằm nhân đó làm ướt cánh môi.

Cô vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay anh.

"Ưng đội," cô nhỏ nhẹ gọi, giọng điệu đầy cám dỗ, "có muốn tắm thêm lần nữa không?"

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.

Mất một lúc anh mới trả lời: "Đừng nghịch, không lại cảm lạnh lại đấy."

Túc Nghệ nắm cánh tay anh: "Em hết bệnh rồi, thật đấy."

Một phần tay cô lộ hẳn ra ngoài, vừa trắng vừa mảnh mai, bề mặt vẫn còn bọt nước bám lại.

Thấy anh không có phản ứng gì, cô tiếp tục: "Thật đấy, không tin anh thử xem đi."

Cô ló trán ra ngoài, chiếc áo bó sát miêu tả rõ ràng từng đường cong cơ thể.

Chử Ưng nheo mắt.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, anh khom người, áp trán lên trán cô.

Rất mát.

"Đúng chứ, hết sốt...".

Cô chưa nói hết, người đàn ông đã nhẹ nâng cằm lên, phủ kín môi cô.

Anh mút nhẹ cánh môi, cắn một cái không mạnh không nhẹ.

Túc Nghệ giật mình, muốn lùi người lại nhưng anh vẫn giữ, đầu lưỡi liền đó ngang ngược cạy mở môi cô.

Túc Nghệ cảm thấy như mình lại quay về ngày hôm qua, cả cơ thể nóng rần lên.

Càng hôn, chân Túc Nghệ càng mềm đi, tay phải vịn vào cửa mới đứng vững được, tư thế này khiến cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

"... Anh vào đi, em đứng mỏi quá."

Bất kể là bị sốt hay là khóc, giọng cô vẫn giống như bình thường.

Chỉ có những lúc như thế này, mới có thể nghe được một chút khàn khàn, giọng cô mềm mại, dễ nghe, âm cuối hơi lên cao, thật hút hồn.

Người đàn ông không nói gì thêm, lập tức đi vào phòng tắm.

Hai người lại tiếp tục một nụ hôn dài, bàn tay anh từ từ đi xuống, vuốt ve, nhảy múa nhẹ nhàng, ngẫu hứng.

Túc Nghệ bị áp trên tường, chẳng mấy chốc cơ thể đã mềm mại như nước chảy, sức nặng toàn thân dựa cả vào đôi tay anh.

Cô đỏ mặt, định vươn tay đi tắt nước, cả người cô đang hừng hực lửa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng vào nội dung chính, không muốn lãng phí thời gian ở phòng tắm nữa.

Không ngờ người đối diện bất ngờ nâng đầu gối cô lên, Túc Nghệ còn đang ngỡ ngàng thì cả người đã nhẹ bẫng.

Cô giật mình, sợ tới mức không dám cựa quậy, theo bản năng, vòng tay ôm cổ anh: "Anh... Anh mau thả em xuống đi."

Chử Ưng mút môi cô thêm một lần: "Trêu anh lâu như vậy, giờ biết sợ rồi hả?"

"Em đâu có sợ." Túc Nghệ đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng, "Chẳng qua em lo thể lực anh không đủ..."

Được lắm.

Câu này đã thực sự triệt để làm Ưng đội ngứa ngáy rồi.

Túc Nghệ tự làm tự chịu, bị áp lên tưởng quấn quýt hơn nửa tiếng đồng hồ, cô không có diểm tựa, giống như con thuyền nhỏ giữa biển khơi gặp phải cơn sóng dữ, nước biển dập dềnh cuốn cô đi muôn nơi.

Nước mắt vương trên khóe mi, đầu tựa vào hõm vai của anh, cô lắc đầu, nói trong vô thức.

Sau khi gió êm sóng lặng, Túc Nghệ hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Người đàn ông tinh thần phấn chấn, vươn bàn tay dày rộng của anh nhẹ nhàng ôm cô về giường.

"Lúc nãy ở phòng tắm em nói anh gì nhỉ?"

Anh nói bằng giọng trêu ghẹo, tay vẫn tiếp tục vuốt ve.

Túc Nghệ biết điều, không dám trêu anh nữa, lôi bừa cả loạt thành ngữ ra nói: "Em nói quý ngài thân kinh bách chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

"Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì đúng." Chử Ưng cười, cắn tai cô, "Nhưng không phải thân kinh bách chiến."

"Chỉ có em thôi."

Túc Nghệ thực sự nghiêm túc cảm động trong vài giây.

Rồi giữ bàn tay hư của anh lại.

"Mai em còn phải quay phim." Cô gác tay lên thắt lưng anh, "Xin được giơ cờ đầu hàng."

Chử Ưng hiển nhiên là vẫn chưa đã nhưng cũng không nóng vội gì tham lam một chút này.

Anh gạt tay cô xuống, đứng dậy đi tắt đèn rồi ôm cô vào lòng.

"Ngủ đi."

...

Đêm đó, điện thoại đầu giường réo ầm ĩ.

Túc Nghệ hé mắt ra nhìn, anh đã dậy trước tắt điện thoại giúp cô.

Cô nhìn nhìn anh, hình như điện thoại là của cô.

Cô lại nằm xuống, mơ mơ màng màng hỏi: "Ai vậy?"

Chử Ưng: "Số lạ."

Vừa nói xong, điện thoại lại đổ chuông.

Túc Nghệ cọ cọ đùi anh: "Anh nghe giúp em đi, có khi là chuyện công việc đó."

Chử Ưng nghe máy.

Túc Nghệ hỏi: "Là ai, nói gì vậy?"

"Hình như là chồng sắp cưới của người đại diện của em," Chử Ưng nói, "anh ta bảo người đại diện của em ngoại tình."

Túc Nghệ im lặng một lúc rồi mới chịu mở mắt.

Cô cầm điện thoại, alo một tiếng.

Giọng Lưu Minh Hạo rất nôn nóng: "Tiểu Nghệ đấy à? Tôi là Lưu Minh Hạo, cô nhất định phải giúp tôi, Ngô Tuyết ngoại tình rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông vào khách sạn!"

Túc Nghệ nhướn lông mày, mất không tới hai giây để suy nghĩ, hạ giọng bảo: "Anh gọi nhầm số rồi."

Chử Ưng cười khẽ.

"Gì cơ?" Đối phương khựng lại một chút, có lẽ là để kiểm tra số điện thoại, "Không thể nào..."

Tút tút.

Túc Nghệ lập tức cúp máy.

Chử Ưng mỉm cười: "Sao đấy, bao che à?"

"Vâng." Túc Nghệ thừa nhận, bỏ điện thoại ra bàn, "Hơn nữa em cũng chẳng tin lời anh ta, em tin tưởng bạn mình."

Sáng hôm sau, cô vừa xuống giường thì nhận được tin nhắn của Ngô Tuyết.

Ngô Tuyết: "Chị đã ngoại tình."

...

Túc Nghệ cảm thấy mặt bị vả sưng lên rồi.