Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 216: Tôi không phải là Niệm Nam của ba năm đó nữa

Editor: Cheeng Cheeng
Cố Ngôn Sanh thấy điện thoại của Mễ San nhanh chóng được nhấc máy, liếc nhìn Ôn Niệm Nam bằng ánh mắt né tránh, đứng dậy đi ra ban công.
Ôn Niệm Nam nhìn người trên ban công đang nói chuyện vui vẻ, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực.
"Lại quay lại hoàn cảnh của ba năm đó..."


Bác Từ nghi ngờ hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Ôn Niệm Nam cười lắc đầu.
Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại, anh ta hưng phấn cầm áo khoác lên nói: "Niệm Niệm, tay em bị đau, hôm nay đừng tập đàn. Hôm nay anh về muộn, đừng đợi anh."
Sau đó, anh ta vội vàng lấy chìa khóa xe và bỏ đi.


Thật là một cảnh quen thuộc, Cố Ngôn Sanh sau đó rời đi sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Lạc An trước mặt anh ta, bất chấp cảm xúc của anh ta.
Ôn Niệm Nam nhìn trên bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có mình anh, chua xót nói: "Bác Từ, con lại trở thành kẻ đáng buồn rồi sao..."
"Phu nhân …"


“Con ăn xong rồi, con lên tập đàn trước.” Ôn Niệm Nam đặt bộ đồ ăn xuống, lên lầu.
Bác Từ nhìn dáng vẻ như mất hồn ấy chỉ biết thở dài không biết nói gì.
...
Trong phòng piano, nhạc của W.E đang phát.


Ôn Niệm Nam ngồi trước đàn dương cầm vuốt phím, nhìn chỗ được băng bó trên tay, nghĩ đến đoạn đối thoại tối hôm qua, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót.


Cố Ngôn Sanh trả lời điện thoại và nói chuyện với Mễ San tiểu thư rất thoải mái, nhưng buổi sáng, sau khi nhìn thấy tên người gọi, trên mặt anh ta đã nở một nụ cười.


Anh chưa bao giờ thấy Cố Ngôn Sanh tiếp xúc với một người phụ nữ lạ, trước đây Cố Ngôn Sanh không thích để con gái đụng vào đồ của mình nhưng anh để Mễ San lên xe, rồi đưa cô ấy về nhà.


Trái tim Ôn Niệm Nam càng lúc càng hỗn loạn, vừa đứng lên muốn tắt bài hát, điện thoại đột nhiên vang lên, là Cố Ngôn Sanh gọi tới.
"Alo?"
"Niệm Niệm, em đang tập đàn hả?"
"Đúng vậy."
"Hôm nay, công ty có việc tôi có thể không về nhà. Em không cần phải đợi tôi."


Tay cầm điện thoại của Ôn Niệm Nam dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm.
"Bữa tối phải ăn ngon miệng, không được ăn ít, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày. Để dì Lan làm món mà em thích."
"Được…"
Cố Ngôn Sanh nghe thấy cảm xúc của Ôn Niệm Nam không ổn, liền hỏi, "Niệm Niệm, em làm sao vậy?"


"Không có chuyện gì, chỉ là tôi luyện đàn có chút mệt mỏi."
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Niệm Nam ngồi trước đàn hồi lâu không đáp, nhìn xuống bàn tay đang được băng bó của mình mà hơi sững sờ.


Cố Ngôn Sanh sẽ không trở lại, anh ấy có đi cùng với Mễ San đó không? Liệu họ có bên nhau đêm nay ...
"Tôi không phải Ôn Niệm Nam đã chịu đựng, tự ti như ba năm đó nữa, tôi sẽ không bao giờ trở thành một Ôn Niệm Nam bị bỏ rơi ghẻ lạnh ... Tôi không phải, tôi không phải..."


Ôn Niệm Nam đập mạnh tay vào cây đàn piano một cách mất kiểm soát, và các phím bấm phát ra âm thanh chói tai, giống như khi cây đàn piano của mẹ anh bị phá hủy.
Cố Ngôn Sanh về muộn, cuộc điện thoại trên bàn ăn, âm thanh chói tai của bàn phím, mọi thứ vẫn y như cũ ...


Thân thể Ôn Niệm Nam khẽ run lên, băng gạc trên tay rỉ máu, phím đàn màu trắng cũng dính máu.


Ôn Niệm Nam lại cúi đầu nhìn thoáng qua đôi bàn tay đỏ ửng của mình, lại nhìn chiếc bình trống rỗng phía trên cây đàn piano, ánh mắt tối sầm lại, nghẹn ngào nói: "Không phải anh nói ... anh muốn gửi mãi hoa hướng dương cho em sao? Anh nói rằng sẽ có rất nhiều hoa hướng dương trong phòng? "


" Cố Ngôn Sanh... Hoa hướng dương của em đã héo, nên anh đã đem nó ném đi. Có phải anh cũng muốn vứt bỏ em như hoa hướng dương khô héo kia…
...
Cố thị.


Vừa mới họp xong, Cố Ngôn Sanh đang xem tài liệu trong văn phòng, ấn vào đôi mắt nhức nhối của mình và dừng tay.



Cố Ngôn Sanh hơi dừng lại và nói, "Cứ giao việc của công ty cho tôi. Tôi gặp Đường Sóc sẽ rất khó xử. Anh có thể thay mặt Cố gia đi, còn tôi sẽ không đi."
"Đồng ý."
Chu Nguyên Phong nhìn thấy bản vẽ thiết kế của chiếc nhẫn trên bàn, nói: "Món quà của anh chuẩn bị thế nào?"


Cố Ngôn Sanh cầm lấy bản vẽ thiết kế và cười nói: "Tôi đã thảo luận về kiểu dáng của chiếc nhẫn vào buổi sáng với Mễ San. Cô ấy nói rằng có thể làm như tôi đã nói, và nó gần như đã hoàn thành."
"Bây giờ anh bận việc nên về muộn. Đừng bỏ qua cảm xúc của Niệm Nam."


Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, hạ thấp thiết kế, thở dài: "Tôi muốn có nhiều thời gian bên em ấy, trong khoảng thời gian nửa năm này có thể hoàn thành dự án cuối năm, sau đó mới có thể ở cùng em ấy một thời gian dài. "


Trong khoảng thời gian này, Cố Ngôn Sanh vừa bận việc công ty vừa đến quốc gia Z tìm Mễ San để làm nhẫn, mặc dù rất mệt nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Sở dĩ anh về muộn như vậy là vì muốn hoàn thành bàn giao dự án vào nửa cuối năm để có thời gian rảnh.


Cố Ngôn Sanh muốn đưa Ôn Niệm Nam đi du lịch sau khi chiếc nhẫn được làm ra, muốn trao cho anh một lời cầu hôn lãng mạn, và muốn ở bên cạnh Ôn Niệm Nam mỗi ngày.
Đột nhiên Chu Nguyên Phong phải nghỉ vài ngày, Cố Ngôn Sanh chỉ có thể tiếp quản công việc thay anh ta.


Cố Ngôn Sanh nhìn tài liệu trên bàn đầy cần xử lý, cầm điện thoại di động lên nói với Ôn Niệm Nam rằng tối nay anh sẽ không về.
...
Đường gia


Chu Nguyên Phong không tìm thấy bóng dáng của Đường Luân Hiên, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền đi đến hành lang, quả nhiên anh nhìn thấy Đường Luân Hiên ở góc hành lang.
Chu Nguyên Phong chậm rãi đi tới chỗ anh, chạm nhẹ vào đầu Đường Luân Hiên, thì thào nói: "A Xuân."


Đường Luân Hiên ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, hai mắt đỏ bừng, thấy vậy Chu Nguyên Phong lại cúi đầu, lau mắt đứng dậy rời đi.
"A Xuân, em đang khóc."
Đường Luân Hiên trịnh trọng nói: "Anh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với anh trong đám tang của cha tôi."


Chu Nguyên Phong ôm Đường Luân Hiên thở dài: "Khóc đi ... đừng có trốn, không ai nhìn thấy. Anh biết em rất buồn, đừng đè nén bản thân."
Đường Luân Hiên sững sờ nhìn Chu Nguyên Phong, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vì xúc động mà chảy xuống.


Mọi thứ đều do Đường Luân Hiên sắp đặt kể từ khi cha anh qua đời, Đường Sóc dù ở với mẹ nhưng anh lại bị ảnh hưởng nặng nề và trở nên kín tiếng.
Mà Đường Luân Hiên đã một mình sắp xếp tang lễ cho cha mình.


Hắn là anh trai, con trai trưởng của Đường gia, trước mặt người ngoài không kiềm chế được cảm xúc, muốn an bài mọi chuyện, nhưng mọi người quên mất hắn cũng là con của cha mình.


Chu Nguyên Phong đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt dưới cặp kính cận, nhẹ giọng nói: "Có anh ở đây, em không cần phải giả bộ mạnh mẽ..." (ôi tôi bị sâu răng rồi, ngọt ngấy, ai ủng hộ tiền đi nhổ răng sâu nào…)


Đường Luận Hiên nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, nghẹn ngào nói: "Em cũng không thể ngã xuống vào lúc này, em còn có anh trai và mẹ, nhưng em..."
Chu Nguyên Phong tháo kính xuống, nhìn đôi mắt đỏ hoe, đau khổ ôm lấy anh: "Cứ khóc trong vòng tay anh, sẽ không ai nhìn thấy."


Đường Luân Hiên run giọng nói: "Chu Nguyên Phong...... Em không có cha nữa, em không có cha nữa..."
Trong hành lang, Chu Nguyên Phong ôm chặt Đường Luân Hiên, để anh trút bỏ cảm xúc chán nản mấy ngày nay.
Một lúc lâu sau, tâm trạng của Đường Luân Hiên mới ổn định lại, anh kể cho anh nghe rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu của mình.


Chu Nguyên Phong nhìn quanh không thấy Đường Sóc, nghi ngờ nói: "Đường Sóc đâu? Hắn không có ở đó sao?"
"Em ấy ... bị ảnh hưởng nặng nề. Kể từ khi cha anh ấy qua đời, anh ấy trở nên lầm lì. Tôi rất lo lắng cho em ấy."
Chu Nguyên Phong an ủi: "Đừng lo lắng, hắn sẽ không sao, tôi có thể đi cùng em mấy ngày nay."


"Cảm ơn anh…"
...
Ôn Niệm Nam từ trong phòng đàn đi ra trời đã gần tối, dì Lan cũng vừa chuẩn bị đồ ăn.
"Cậu Ôn, bữa tối đã sẵn sàng."
"Được."
Ôn Niệm Nam ngồi vào bàn ăn, quay đầu nhìn chỗ ghế trống trơn, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.


Bỗng điện thoại phòng khách vang lên, dì Lan bước tới nghe máy.
"Xin chào? Lão phu nhân, thiếu gia còn chưa về. Sẽ trở về rất muộn. Dự tang lễ nhà họ Đường sao? Thiếu gia nói sẽ không đi."


Sắc mặt bác Từ thay đổi, nhanh chóng bước tới nghe điện thoại, cầm tay dì Lan rồi chỉ vào Ôn Niệm Nam, dì Lan ngơ ngác phản ứng lại.
"Lão phu nhân, thiếu gia sẽ sớm trở lại, tôi sẽ nói cho bà biết khi nào cậu ấy trở về, ….vâng,…được."


Sau khi cúp máy, bác Từ liếc nhìn Ôn Niệm Nam rồi thở dài, Ôn Niệm Nam đã nghe lời dì Lan nói.
"Lễ tang của Đường gia..."
Ôn Niệm Nam đặt chiếc thìa trên tay xuống, nhìn bác Từ và dì Lan.


Bác Từ biết chuyện không thể che giấu, chỉ có thể nói: "Cha của Đường Sóc đã qua đời cách đây mấy ngày. Tang lễ hôm nay, thiếu gia không cho chúng tôi nói với cậu."
Ôn Niệm Nam đột nhiên đứng dậy khiến dì Lan sợ hãi, nhưng đi lên lầu mà không nói gì.
Dì Lan lo lắng nói: "Tôi nói bậy gì sao?"


Bác Từ chỉ vào dì Lan, bất lực nói: "Cô, cô, không phải thiếu gia sợ cậu ấy buồn, nên không cho chúng ta nói chuyện sao?"
...
Ôn Niệm Nam ngồi trên giường nhìn số của Đường Sóc trong danh bạ điện thoại, bấm phím quay số, nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn luôn tắt máy.


Anh không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ che giấu tin tức về cái chết của cha Đường, chỉ để ngăn cản anh gặp Đường Sóc?
Ôn Niệm Nam ngồi ở bên giường hồi lâu không có đáp lại, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tối nay Cố Ngôn Sanh có đi cùng Mễ San không ...


Cố Ngôn Sanh chỉ quay lại vào chiều hôm sau và mang bánh cho anh, tối hôm đó, anh vô tình chơi piano với anh trong phòng piano, nhưng không giải quyết công việc.
"Niệm Nam, tay của em thật đẹp, đeo trang sức nhất định rất đẹp."


"Niệm Niệm em thích thành phố nào nhất? Tiểu Lý nói rằng anh ấy và người yêu đã đến thành phố Sailan, nơi có thác nước đẹp, vườn hoa hướng dương rộng lớn và thành phố Mill, thành phố có nhiều bản nhạc cổ điển."


Cố Ngôn Sanh nói về nhiều thành phố du lịch một cách hào hứng và hỏi anh ấy có thích nó không.
"A, tất cả đều rất tuyệt."


Cố Ngôn Sanh vươn tay ôm Ôn Niệm Nam rồi lẩm bẩm: "Niệm Niệm, sao em không nói chuyện với anh? Gần đây anh không nói chuyện với em. Ngày mai anh sẽ đi công tác. Sẽ mất ba ngày để quay lại. Tôi muốn bên em nhiều hơn. "
"Tôi mệt rồi, nên về phòng nghỉ ngơi trước."


Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam, người đã trở nên thờ ơ với anh, một sự thất vọng thoáng qua trong mắt anh.
Anh biết là do mấy ngày nay anh về muộn, Ôn Niệm Nam bị lạnh nhạt mới tức giận anh.
Đing…
Cố Ngôn Sanh nhìn bức ảnh do Mễ San gửi trên điện thoại, trong mắt anh chợt nở nụ cười.


"Cuối cùng thì cũng gần xong rồi, Niệm Niệm, đợi anh mang nó về cho em ... đó là lời hứa của anh với em ..."
Cố Ngôn Sanh nghĩ rằng anh ấy có thể giải thích điều đó sau khi nhận được chiếc nhẫn, nhưng anh ấy không ngờ sự hiểu lầm ngày càng gia tăng theo phản ứng dây chuyền ...