Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 213: Anh muốn em đeo nhẫn cầu hôn.

Ôn Niệm Nam ban đầu nghĩ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ về rất muộn, vì vậy sau khi đọc một cuốn sách, anh ta đăng nhập vào trang web.
Nhiều fan đã nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của anh , sau đó anh phát sóng trực tiếp giải thích rằng chân mình bị thương, nhưng họ không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh bất ngờ đi đến trước camera.


Cố Ngôn Sanh không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện trên phát sóng trực tiếp, sau khi phản ứng, anh vội vàng đi đến góc khuất của camera.
Nhưng mọi người xem trực tiếp đều thấy người đi vào bất ngờ, hoa trên tay che mặt, đứng sau W.E. Mặc dù đứng xa, nhanh chóng tránh ra nhưng vẫn khiến fan vô cùng phấn khích.


[ gì! ! Tôi đã thấy gì! ]
[Ai đây? Vào phòng W.E một cách tùy tiện? ]
[Đây là nhà của W.E, đây là buổi tối, người đàn ông ôm bó hoa đi vào tự nhiên ! ! Điều này thể hiện cái gì! ]
[Đụ, đéo, đéo! W.E, bạn có bạn trai? ]


[W.E bị chấn thương lớn ở chân, vậy bạn có nhờ bạn trai chăm sóc ở nhà không? ]
[Ai đây? Đôi chân dài! Hình dáng đẹp]
[Đó là một bông hoa hướng dương, tôi nghĩ về một người nào đó, vua hot search]


[Fuck, tôi nhớ, Cố tổng đã đăng một bức ảnh về hoa hướng dương cách đây một thời gian, đây không phải là Cố tổng chứ? ]
[Tôi cá một trăm đô la, đây chắc chắn là Cố tổng, không phải tôi uống sữa hết hạn!]
[Trời ơi, CP của mình tái hợp sau một năm? ]


Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh đang đứng ôm hoa sang một bên, sợ anh ta tức giận, nói: "Ừ ... Bạn bè bình thường, sau khi phẫu thuật chân, tôi sẽ ở nhà một người bạn này một thời gian."
Bạn bình thường…


Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhìn Ôn Niệm Nam đang trả lời câu hỏi của fan trước khi phát sóng trực tiếp, trong mắt hiện lên tia cô đơn, nắm chặt bông hoa trong tay.
Ôn Niệm Nam chưa tiếp nhận anh, anh không dám tùy ý vượt qua ranh giới, đó là thế giới âm nhạc của W.E.


Hắn muốn đợi Ôn Niệm Nam thật sự tiếp nhận hắn mới an tâm, lúc đó ... Hắn hi vọng Ôn Niệm Nam bằng lòng giới thiệu bản thân hắn với mọi người.
Ánh mắt của Ôn Niệm Nam không ngừng hướng về phía Cố Ngôn Sanh, cuối cùng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp trước thời hạn và đặt máy tính lên bàn.


“Là hoa cho tôi sao?” Ôn Niệm Nam chủ động nói.
Cố Ngôn Sanh bước đến mép giường và đưa cho anh những bông hoa, và thì thầm, "Đẹp không?"
"Đẹp, bất cứ thứ gì anh chọn đều đẹp."


"Đem hoa cắm vào bình sẽ càng đẹp hơn. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Tôi đã nhờ chú Từ cắm hoa hướng dương ở phòng khách và hành lang." Cố Ngôn Sanh cầm lấy bình, cắm hoa vào.
"Xin lỗi, vì những gì đã nói trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi ..."


Cố Ngôn Sanh cầm chiếc bình trong tay một lúc, sững sờ nhìn Ôn Niệm Nam rồi thở dài: "Tôi không tức giận, tôi biết cậu vẫn chưa sẵn sàng. Đó làWE , không phải Ôn Niệm Nam. Tôi sẽ đợi cho đến một ngày khi cậu bằng lòng để giới thiệu tôi với họ. "


Ôn Niệm Nam mím chặt môi, cầm lấy một đóa hướng dương đưa cho Cố Ngôn Sanh, nói: " Tặng cho anh, có thể đặt ở trong thư phòng.."
Cố Ngôn Sanh cầm lấy bó hoa, nhìn Ôn Niệm Nam cười nói: "Đây là ... bồi thường cho tôi sao? Nhưng những đóa hoa này là tôi mua, cho nên cũng không tính là tặng tôi."


"Em hôn anh nhé? Hả?"
Mặt Ôn Niệm Nam,đột nhiên đỏ lên anh nắm chặt hoa hướng dương trong tay, trong mắt hiện lên vẻ khó xử.
"Vậy em gọi tôi là Ngôn Sanh được không? Chỉ một lần, tôi muốn nghe em gọi tên của tôi."
Cố Ngôn Sanh muốn nghe lại cái tên quen thuộc đó từ miệng Ôn Niệm Nam.


Thấy Ôn Niệm Nam không có phản ứng gì, trong mắt Cố Ngôn Sanh không giấu được vẻ thất vọng, anh giả vờ cười thoải mái: "Được rồi, đừng làm phiền cô, tôi đi xem dì Lan đã chuẩn bị cơm chưa. Đợi lát nữa tôi ôm em đi xuống.”
Cố Ngôn Sanh đứng dậy xoa đầu, xoay người bước ra ngoài cửa.
"Ngôn Sanh..."


Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức sau khi nghe tiếng gọi, không tin quay lại nhìn Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh cảm thấy mình như được rót vào một hũ mật, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười.
"Được."
...
Nước Z, nhà cũ họ Mộ.


Tòa nhà kiểu lâu đài cổ điển và lộng lẫy được bao quanh bởi những bức tường, và có một vài người mặc đồ đen ở cổng.
Cha Mộ nhìn theo dấu vết Mộ Bắc Dật vừa mới rời đi, nhìn thấy Mộ Bắc Thâm đang đi theo ông trong bức ảnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.


Thiếu gia hào môn nhà họ Mộ gia tộc đầu tiên của nước Z lại chạy sang làm thuộc hạ của người khác, đáng lẽ không nên cho cậu đi học ở nước M.
Người đàn ông mặc áo đen đưa cho cha Mộ một cái túi giấy, cung kính nói: "Mạc lão gia, đây là tư liệu về Đường Sóc."


Cha Mộ lạnh lùng xem thông tin, nhìn thấy người đang đánh đàn cùng Đường Sóc trong ảnh, liền hỏi: "Người này là ai?"


"Anh ấy tên là Ôn Niệm Nam, người nước M. Anh ấy là con trai duy nhất của tập đoàn Ôn thị. Anh ấy gặp Đường Sóc ở trường trung học, học cùng trường với Dật thiếu gia. Đường Sóc si mê anh ta rất nhiều nhiều năm và yêu anh ấy sâu đậm. Nhiều lần Dật thiếu gia thổ lộ đều bị từ chối. Bởi vì Tang Shuo vẫn yêu người này. "


Cha Mộ nhìn nhiều tấm ảnh chụp Đưòng Sóc và Ôn Niệm Nam trong ảnh, lạnh lùng nói: "Đem tư liệu của Ôn Niệm Nam cho tôi."
Sau khi đọc thông tin của Ôn Niệm Nam, cha Mộ thoáng thấy kinh ngạc.


Chẳng trách Đường Sóc lợi dụng Mộ Bắc Dật mà vẫn không tóm được, hóa ra Ôn Niệm Nam là người của Cố gia, ông biết rõ thủ đoạn của Cố Ngôn Sanh.


Cha Mộ gõ bàn nhìn Đường Sóc và Ôn Niệm Nam trong bức ảnh, đột nhiên nói: "Cậu nghĩ xem nếu Đường Sóc ở cùng người mình thích, liệu Bắc Dật có dính vào không?"
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
Là người thừa kế nhà họ Mộ, hẳn là không có điểm yếu, huống chi là tình cảm.
...


Cố Ngôn Sanh đem người đến trên giường đắp chăn bông, xoay người đi vào phòng làm việc, nhưng bị hắn nắm tay.
Ôn Niệm Nam chớp chớp mắt nói: "Hôm nay, anh vẫn ở trong phòng làm việc sao?"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Tôi không đi nữa, tôi ở đây cùng em."


Ánh trăng chiếu vào, nhưng cả hai người trên giường đều không ngủ.
“Niệm Niệm, có phải tôi dỗ người rất tệ không?” Cố Ngôn Sanh đột nhiên nói.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Tại sao nói như vậy?"


"Khi ở cùng với tôi, em có vẻ không vui lắm. Tôi rõ ràng muốn theo đuổi em, nhưng tôi không biết phải làm thế nào ... Để em mở lòng với tôi. Tôi muốn em mở lòng với tôi, nhưng khi em ở cạnh tôi vẫn không thấy em thoải mái…”


Ôn Niệm Nam nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, từ từ đưa tay vuốt lên, chua xót nói: "Không phải do anh, là do em."
Bác sĩ Lý gọi cho anh, Ôn Niệm Nam nói với bác sĩ Lý để anh ta tái khám.


"Niệm Nam, hiện tại tất cả khó khăn khúc mắc đều đã qua, hắn hiện tại yêu cậu hết lòng, muốn khôi phục quan hệ với cậu, hai người sẽ càng ngày càng tốt, phải buông bỏ ký ức kia đi."


Trong khoảng thời gian này, Cố Ngôn Sanh thực sự rất dịu dàng và tốt với anh, tốt đến mức Ôn Niệm Nam sợ rằng tất cả những thứ này đều là giả, chỉ là một giấc mơ.
Anh không dám cất bước, anh sợ tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng của anh, nếu phụ lòng anh, anh sẽ lại bị tổn thương...


Nhưng Ôn Niệm Nam không ngờ rằng sự do dự của mình lại khiến Cố Ngôn Sanh bị tổn thương, hóa ra trong mắt có tồn tại hắn nhưng anh không nói gì.
"Ngủ ngon ... Cố Ngôn Sanh."
Cho dù đó là giấc mơ, hãy buông tay và thử một lần ...
...


Thời gian trôi qua nhanh chóng, tiết trời dần dần lạnh đi, bên ngoài gió thu thổi qua, Ôn Niệm Nam ngồi ở bên cửa sổ nhìn bình luận hiện trên màn hình.
"Album mới? À, album thứ hai sẽ được phát hành vào tháng 12. Bài hát mới đã được hoàn thành, và nó sẽ được phát hành trong vài ngày tới."


Một người nào đó hỏi cơ thể anh ấy đang hồi phục như thế nào thì Ôn Niệm Nam cúi đầu và liếc nhìn đôi chân mà anh ấy có thể đi được khi đã tháo giá đỡ.


"Nó đã được phục hồi, và sẽ không mất nhiều thời gian để quay lại studio. Gần đây, tôi nhận được rất nhiều lời mời cho các chương trình."
Đột nhiên, có tiếng mở cửa, Ôn Niệm Nam nhìn lại, giơ tay hạ âm thanh phát sóng trực tiếp.


Sau một lúc, một bàn tay vươn tới camera và đưa cho Ôn Niệm Nam trái cây vừa cắt.
Ôn Niệm Nam cầm lấy vừa nhìn ra ngoài máy quay, cười nói: "Anh cắt rồi? Ngọt hay không ngọt?"
"A, có thích không? Ăn thêm vài miếng nếu thích."


Sau đó bàn tay đó đem một đĩa hoa quả đưa cho Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam ăn mấy miếng rồi mới đặt xuống.
Người hâm mộ trong buổi phát sóng trực tiếp nhìn thấy bàn tay đó lại bắt đầu vuốt màn hình, và điên cuồng tung ra những bình luận.


[Đối xử với nhau hòa hợp như vậy, nói không phải người yêu thì tôi không tin! ]
[Dù sao thì "người bạn bình thường" này là ai! Tôi thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy! ]


[Đây có được tính là một lần cho ăn không? Tôi dường như thường thấy bàn tay này đang ăn trong chương trình phát sóng trực tiếp]
["Bạn bình thường" đã trở thành bạn trai? Rất dịu dàng a]
[Khơi dậy trái tim hóng chuyện của tôi, người bạn trai đang chăm sóc này là ai! ]


[Mỗi lần đều thấy vặn nhỏ âm thanh, tôi không thể nghe thấy tiếng tiểu ca ca của mình ăn]
[Đội điều tra kính hiển vi của tôi ở đâu? Tôi muốn biết tất cả thông tin về người đàn ông này trong vòng một giờ]


Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Ôn Niệm Nam dụi dụi đôi mắt đau nhức nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy cầm nhạc phổ đi đến phòng đàn.
Ngay khi anh bước vào, anh liền thấy Cố Ngôn Sanh đang tham gia một cuộc họp video với những người khác, giọng nói của anh ấy dừng lại khi thấy anh ấy bước vào.


"Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc? Em có mệt không?" Cố Ngôn Sanh vừa dứt lời, giọng nói của Cố Lâm từ máy tính truyền đến.
Ôn Niệm Nam lắc đầu đi tới, trên màn hình nhìn thấy Cố Lâm và Chu Nguyên Phong.


"Niệm Nam, nước da của bạn trông rất tốt. Có vẻ như A Sanh đã chăm sóc cậu rất tốt. Chân của cậu có bị đau khi đi lại không?"
"Nó không còn đau nữa. Dưỡng thương lâu như vậy đã sớm hồi phục."


Cố Ngôn Sanh khoác áo lên người Ôn Niệm Nam, ánh mắt đầy dịu dàng, anh nói: "Hôm nay trời giảm nhiệt, em luyện tập ít hơn nhé."
"Được."


Ôn Niệm Nam ngồi bên cây đàn đánh đàn, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Ngôn Sanh lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm, trong mắt anh thoáng hiện lên một nụ cười.


Những lời nói của Cố Ngôn Sanh đêm hôm đó đã khiến anh tỉnh giấc, kể từ hôm đó, Ôn Niệm Nam cố gắng cởi bỏ nút thắt trong lòng và cố gắng đáp lại tình yêu này.
Mỗi ngày Cố Ngôn Sanh đều đưa cậu đến phòng chơi piano, khi cậu luyện tập trong phòng piano, Cố Ngôn Sanh thì làm việc ở bên cạnh.


Những ngày bình thường đơn giản luôn trôi qua nhanh chóng, đã hai tháng không biết chừng, đôi chân của anh đã bình phục trở lại.
Lúc đầu, nói rằng đến Cố gia dưỡng thương đến khi chân hồi phục. Bây giờ chân anh đã hồi phục và đã đến lúc ra đi ...
...


Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh bước đến bên giường nhìn người đang ngủ, trong mắt thoáng qua một tia buồn bực, hắn lẩm bẩm nói: "Em lại phải đi?"
Cố Ngôn Sanh nắm bàn tay trắng nõn và thon dài của Ôn Niệm Nam, nhìn về nơi từng đeo chiếc nhẫn, dấu vết đã hoàn toàn biến mất.


"Niệm Niệm ... anh muốn em đeo nhẫn cưới lần nữa, em có đồng ý không?"
Chuyện Cố Ngôn Sanh nói với Cố Lâm và Chu Nguyên Phong trong video hôm nay không phải về công ty, mà là ... chiếc nhẫn cưới dùng để cầu hôn ...
Tác giả có điều muốn nói:


Trailer: Bí mật cuẩn bị nhẫn cưới cho màn cầu hôn, Niệm Niệm trở về Ôn gia sau khi chân bình phục. Người của cha Mộ xuất hiện ở Ôn gia, Đường Sóc nhận ảnh chạy đến Ôn gia. Cha Mộ tính kế.


Trước đây Cố cặn bã đều thấy ghét bỏ khi được gọi tên, nhưng bây giờ trái tim anh ấy tan chảy sau khi nghe nó, thơm quá!
Đây là cặn bã! Tôi không sợ, tôi đã sống sót qua bao nhiêu nhát dao
Đoán xem nhà họ Mộ làm nghề gì? Thật không đơn giản.


CP duy nhất hiện tại ở bên nhau: Lâm Lâm X A Bạch (Lâm Lâm mới là con trai thật)
Bạn có nhận thấy rằng Lâm Lâm và con thỏ trắng là một cặp Cố cặn bã và Niệm Niệm khác không? Họ hoàn toàn trái ngược, họ không có gì mà bên kia không có.


Khi còn nhỏ, Lâm Lâm làm bạn với mẹ của mình. Thỏ trắng lớn lên được bố mẹ chiều chuộng và mẹ anh là một họa sĩ, từ nhỏ anh đã
---