Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 193: Cầu xin ngươi ... Ta xin ngươi tỉnh lại, được không?!

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, càng ngày càng cảm thấy bối rối, đây là buổi biểu diễn đầu tiên của WE nên không thể đến muộn được.
Đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, gương mặt của Cố Ngôn Sanh lập tức đông cứng lại.
Sợi dây chuyền nốt nhạc bị mất ...


Cố Ngôn Sanh hoảng sợ nhìn vào trong xe, sững sờ nói: "Tại sao lại mất..."
Cố Lâm bối rối hỏi : "Anh ơi, anh bị sao vậy? Anh Niệm Nam có thể đã diễn tập từ lâu rồi. Anh đi vào tìm anh ấy đi. "


Ngay khi Cố Lâm đang định nói gì đó, điện thoại di động của anh vang lên, vừa kết nối được, anh sững sờ khi nghe thấy giọng nói của Chu Nguyên Phong trong điện thoại.
“Thẩm Lạc An… anh ấy chạy mất rồi…”
“Anh nói… nói gì!” Cố Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, có dự cảm xấu.


"Anh Nguyên Phong nói rằng Thẩm Lạc An đang giả vờ ngất xỉu, và anh ấy đã bỏ chạy từ cửa sau của nhà thờ. Anh ấy đã cử người đi tìm rồi, và anh ấy sẽ sớm tìm thấy hắn".


Cố Ngôn Sanh lo lắng trong lồng ngực của anh đập càng ngày càng mạnh, Thẩm Lạc An chạy trốn, sắc trời cũng đã khuya, nhưng đã lâu không xuất hiện ... Chẳng lẽ ...
"... Ta đi tìm hắn … Tôi phải tìm anh ấy. ”


Cố Ngôn Sanh không quan tâm đến việc tìm kiếm sợi dây chuyền, vội vàng đi đến sảnh, xông thẳng vào hậu trường không quan tâm đến nhân viên.
"Niệm Niệm! Niệm Niệm đâu rồi!"


Cố Ngôn Sanh, người ướt sũng, đẩy cửa phòng này sang phòng khác và hoảng sợ nhìn xung quanh. Mọi người ở hậu trường không dám kéo anh đi bởi họ nhận ra anh ta.
"Này ông! Ông không thể vào đây, thưa ông."


Đường Sóc nghe thấy tiếng động bên ngoài trong phòng khách liền bước ra. Anh ta sửng sốt khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh và lạnh lùng nói, " Cố Ngôn Sanh, anh đang làm gì vậy! Ai cho anh vào! "


Cố Ngôn Sanh đẩy nhân viên ra, nhìn căn phòng phía sau Đường Sóc viết WE, và run giọng nói:" Niệm Niệm? Niệm Niệm đâu! Anh ấy ... Anh ấy đang luyện tập trong đó. ? Không phải anh ấy ... Anh ấy đang luyện tập trong đó sao? Đúng không? "


"Anh làm gì ở đây! Không phải là ngày anh đính hôn sao? Không phải Thẩm Lạc An đi cùng anh, muốn chạy đến làm phiền Niệm Nam sao?"
Cố Lâm đột nhiên nắm lấy cổ áo Đường Sóc chống lại bức tường và gầm lên: "Trả lời! Tôi hỏi anh Ôn Niệm Nam ở đâu." !!


Đường Sóc liếc nhìn ra phía sau căn phòng, cáu kỉnh nói: “Cố Ngôn Sanh, điều gì đã khiến anh nổi điên như vậy!"
“Thẩm Lạc An đã trốn thoát, tôi đã công khai bộ mặt thật của hắn, hắn ta bây giờ là một tên điên! Anh có hiểu tất cả không ! "
" Cái gì? Anh ... ý anh là anh ta sẽ giết Niệm Nam ... "


Vẻ mặt Đường Sóc thay đổi khi nghĩ đến điều đó, và anh đẩy Cố Ngôn Sanh ra và vội vàng nói với nhân viên: "Nhanh lên! Đưa người đi tìm WE! Mọi người!"
Cố Ngôn Sanh nhìn Đường Sóc hoảng sợ, xác minh suy đoán của mình, run rẩy nói: "Anh ta ở đâu ..."


Đường Sóc lo lắng gọi hết lần này đến lần khác, anh lạnh lùng nói: "Cậu ấy không đến ... Niệm Nam nói anh ấy đã đến hai giờ trước, nhưng hiện tại tôi không thể liên lạc với cậu ấy."
Ôn Niệm Nam không tập đàn trong phòng .. .cậu ấy biến mất ...


Cố Ngôn Sanh lắc đầu lẩm bẩm "Tôi đi tìm anh ấy ..." anh vội vàng xoay người chạy ra ngoài, Đường Sóc cũng chạy ra ngoài tìm người.
Bên ngoài trời đổ mưa, và có vẻ nặng hạt hơn cả buổi trưa.


Cố Ngôn Sanh yêu cầu Cố Lâm lái một chiếc ô tô khác chở mọi người đi tìm, đồng thời sử dụng máy tính để kiểm tra, giám sát.
Anh lái xe một mình bên con đường mưa, lo lắng nhìn xung quanh.
Trời tối dần, nhưng không thấy ai.


"Niệm Niệm ... Em đi đâu ..." Ôn Niệm Nam cả đêm không ngủ, luyện đi tập lại bản nhạc được phát ở buổi hòa nhạc, nhưng vẫn không chịu đi ngủ.
Nghĩ đến hình ảnh Cố Ngôn Sanh anh nhìn thấy ở cửa sổ, lòng anh rối bời, mãi đến rạng sáng anh mới đi ngủ.


Buổi biểu diễn bắt đầu vào buổi tối, không phải đi sớm lắm, nhưng Ôn Niệm Nam sợ bóng tối, hôm nay trời mưa to, anh muốn đến nghĩa trang thăm mẹ trước khi rời đi.
Ngay khi anh cất ô và lái xe đến sảnh ca nhạc, đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên.


Ôn Niệm Nam tưởng là Đường Sóc, cầm điện thoại bấm nút trả lời, đưa tay lên tai thu ô.
“Này, Đường Sóc, tôi đang ở nghĩa trang.”
“Là tôi, Thẩm Lạc An.”


Ôn Niệm Nam mở ô, ngồi trở lại xe và nói, “Anh đang làm gì trên điện thoại của tôi? không phải ... hôm nay anh đính hôn với Cố Ngôn Sanh... "
" Đúng vậy, tôi sẽ đính hôn với Ngôn Sanh, nhưng anh ấy nói anh ấy có chuyện muốn nói với anh. "
Ôn Niệm Nam bối rối hỏi," Chuyện gì ... "


" Sợi dây chuyền của anh, Ngôn Sanh nói anh ấy sẽ chỉ ở lại với tôi. Tôi sẽ không giữ đồ của người khác. Nếu bạn không muốn anh ấy, chỉ cần ném nó vào thùng rác. "
Ôn Niệm Nam nhìn vào nghĩa trang một lúc lâu rồi nhàn nhạt nói: "Tôi muốn sợi dây chuyền ..."


"Được rồi, Ngôn Sanh nói đợi bạn ở con hẻm phía sau trường trung học của chúng ta, bạn có biết địa chỉ không?"
" Bạn biết chỗ đó chứ"
Cơn ác mộng đó… con hẻm….


Ôn Niệm Nam nhìn bia mộ của Diệp Nhàn trong nghĩa trang và lẩm bẩm: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không mềm lòng với anh ta ... Con sẽ lấy lại chiếc vòng cổ của mẹ để lại, sau đó con không còn liên quan bất cứ điều gì với anh ta nữa... "
Ôn Niệm Nam cầm ô đi từ từ vào hẻm, nhưng không tìm thấy ai.


Sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay đẩy Ôn Niệm Nam ngã xuống đất, điện thoại trong tay rơi xuống nước.
Chân của Ôn Niệm Nam đột nhiên đập xuống đất một cái đau điếng, chiếc ô trên tay cũng bị hất tung vì ngã.


Thẩm Lạc An chậm rãi bước đến với nụ cười trong mưa, vết thương trên mặt khiến hắn ta trông gớm ghiếc và đáng sợ.
Ôn Niệm Nam đỡ tường đứng dậy nhìn người trước mặt, ánh mắt hơi lóe lên sau khi nghĩ đến điều gì đó: “Anh ta không tìm tôi đến đây. Là cậu?”


“Đúng, là tôi.”
Ôn Niệm Nam vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy gương mặt Thẩm Lạc An liền sững sờ: "Mặt của cậu ..."


Thẩm Lạc An đột nhiên đến gần lộ ra khuôn mặt bị hàn sắt thiêu đốt, vẻ mặt dữ tợn nói: "Thấy không?" Tất cả là nhờ mày! Là do mày! Tất cả đều là do mày. Nên Cố Ngôn Sanh mới đối xử với tao như thế này! "


Khuôn mặt đầy nước mưa của Ôn Niệm Nam đầy sửng sốt:" Không phải cậu đính hôn với anh ta sao? Cố Ngôn Sanh... không phải anh ấy ... anh ấy yêu cậu nhiều lắm sao? "


" Đã hứa hôn? Yêu tôi à? Hắn giả vờ đồng ý vì video trong tay tôi, sau khi Cố Lâm lấy được video, hắn đã thực sự công bố trước công chúng tất cả những điều tao đã làm với mày trước đây! "
" Video? "


" Haha, mày đang giả vờ gì vậy! Các người đã thông đồng với nhau! Để không cho tao công bố video về vụ bắt cóc của mày và hắn hứa với tao sẽ đính hôn . Cố Ngôn Sanh hẳn là đã nói với mày rồi! Hắn thật sự yêu mày, cho dù hắn dùng cả nhà họ Cố để đánh cuộc, hiện tại mày rất vừa lòng? "


" Cậu nói cái gì ... "Ôn Niệm Nam kinh ngạc, nhìn Thẩm Lạc An.
Video? Đoạn video đó có bị đe dọa bởi Thẩm Lạc An không?
Hóa ra ... anh ấy không đùa giỡn... vì con đường âm nhạc của mình bị đe dọa.


Thẩm Lạc An nhìn Ôn Niệm Nam siết chặt cánh tay anh, quát: "Tại sao mày cứ phải giành lấy mọi thứ của tao ! Từ nhỏ tao đã bị coi thường khi đến nhà chú tao rồi. Tao muốn thế nào! Tao thề rằng tôi sẽ trở thành người nổi tiếng trong tương lai! Tao đã luyện tập piano một cách tuyệt vọng và được nhận vào trường trung học đó ... Kể từ khi tao gặp Cố Ngôn Sanh, tao biết rằng tao có thể có mọi thứ trong đời để trở thành người nổi tiếng! "


" Nhưng rồi mày lấy đi tất cả! Tại sao Lục Vân, Chu Nguyên Phong lại tốt với mày như vậy? Tại sao mày lại có tài chơi piano và sáng tác như vậy! Tại sao mày lại cướp Cố Ngôn Sanh của tao! "


Ôn Niệm Nam hất tay Thẩm Lạc An ra, nói: "Tôi chưa từng cướp đoạt cái gì của cậu, cậu đã sai ngay từ đầu. Là cậu giả mạo tôi trở thành người cứu Cố Ngôn Sanh. Với tất cả chuyện này, cậu đã thay thế vị trí của tôi . “
Thay thế?


Haha , được rồi… Thẩm Lạc An lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, giơ tay ném điện thoại di động xuống nước, dùng ánh mắt điên cuồng mà hung ác nhìn sợi dây chuyền trên tay.
“Ôn Niệm Nam có muốn sợi dây chuyền này không? Vậy thì chúng ta so sánh xem.”


Cố Ngôn Sanh lái xe dọc theo con phố rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy Ôn Niệm Nam.
Ngay khi anh đang lo lắng chuẩn bị gọi cho Cố Lâm, thì điện thoại đột nhiên vang lên.


[Tôi đang ở cổng trường trung học, cùng Ôn Niệm Nam, tôi sẽ giết nó! Tôi muốn anh không bao giờ gặp lại nó nữa, tôi sẽ không nhìn hai người bên nhau đâu! Tốt hơn là anh nên lái xe nhanh hơn, nếu không anh sẽ không nhìn thấy được nó nữa]


Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức khi nhìn thấy tin nhắn, và anh không muốn đến trường vội vàng.
"Ili"
Cố Ngôn Sanh thông báo cho Cố Lâm đưa thêm người đến và vội vã chạy xe đến trường trung học.


Rẽ ngã tư, anh nhìn thấy con hẻm ở đằng xa, nhưng bây giờ Cố Ngôn Sanh đang đi cứu Ôn Niệm Nam, vì vậy anh ta không có thời gian để nhìn vào con hẻm.
Đèn xanh ở ngã tư, Cố Ngôn Sanh nhấn ga phóng tới trường học phía xa, đúng lúc này bị người đẩy ra ngõ, người bị đẩy xe phía trước kinh ngạc nhìn hắn.


Sau khi Cố Ngôn Sanh nhìn thấy người phía trước xe, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, nhưng đã quá muộn để phanh lại ... Với một tiếng nổ, chiếc xe màu đen dừng lại với tiếng phanh rít và tiếng tiếp đất.
Cố Ngôn Sanh trong xe kịch liệt run rẩy, nhìn vết máu văng ra trên kính trước xe, trong mắt hiện lên vẻ không tin.


"Không thể ... không thể ... không"
Cố Ngôn Sanh run rẩy mở cửa xe, giúp xe từng bước đi về phía sau xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngã xuống đất.


Ôn Niệm Nam nằm trên mặt đất như đang ngủ không đáp, nước mưa bên cạnh nhuộm đỏ, nằm trong vungc máu không động đậy, anh mắt vô hồn như một con búp bê rách ...
Sợi dây chuyền nốt nhạc nắm giữ nắm chặt trong tay cũng đẫm máu, nhuộm đỏ ...


Cố Ngôn Sanh cảm thấy cơ thể mình như rơi xuống hầm băng, đau đớn đến tột cùng cũng không thể phát ra tiếng, anh bước đến chỗ Ôn Niệm Nam trong tuyệt vọng và quỳ xuống dưới vũng máu.
"Không ... làm sao có thể? Không thể ..." Trong giọng nói của anh có một tia sợ hãi và run rẩy dữ dội.


Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đỏ bừng rất đáng sợ, nước mắt theo mưa rơi xuống, run rẩy lau vết máu trên mặt Ôn Niệm Nam, chỉ thấy càng lau càng không biết tay mình đã dính đầy máu của Ôn Niệm Nam từ lúc nào.
"Không! Đừng bỏ tôi!"


"Niệm Niệm! Đừng làm tôi sợ ... Niệm Niêm, em tỉnh lại, OK ... tốt ... em đang nói dối tôi, phải không?
“Niệm Niệm !" Cố Ngôn Sanh quỳ trên mặt đất giữ Ôn Niệm Nam đã gục xuống và khóc như một đứa trẻ.


Cố Lâm lái xe đi tới, nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ không tin nổi, chưa bao giờ thấy Cố Ngôn Sanh lại khóc trong suy sụp cảm xúc tuyệt vọng như vậy ...


"Không! Đừng rời xa anh! Anh nhớ em! Anh se không buông tha cho em ... em chưa mắng anh, đánh anh, nói anh là đồ khốn nạn ... em... em hãy tỉnh lại đi, em ... chỉ cần em tỉnh lại, em muốn đánh chửi bao nhiêu cũng được. Anh muốn ... ”
Tác giả có chuyện muốn nói:


Buổi hòa nhạc đầu tiên vốn thuộc về Niệm Niệm sẽ không bao giờ được tổ chức nữa ...
Đêm mưa này định mệnh sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho họ. Kết cục của họ sẽ ra sao?


Cố Ngôn Sanh lúc này có lẽ bị bóng ma tâm lý đè nặng, anh đã tự tay đâm người mình thương yêu nhất.WE muốn lấy lại sợi dây chuyền của mẹ anh, sau đó anh muốn cắt đứt hoàn toàn mọi chuyện, anh cho rằng Cố Ngôn Sanh nhờ Thẩm Lạc An gọi điện là vì họ đã đính hôn. Hắn muốn khoe khoang, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong con hẻm khi người bị đẩy ra ngoài?


Tai nạn xe hơi này sẽ thay đổi hoàn toàn mọi chuyện.
Sau khi Đường Luân Hiên ngã xuống cầu thang? Bộ nhớ đã được khôi phục chưa?
Trong nhà thờ, Chu Nguyên Phong muốn tránh xa Thẩm tiện nhân.
Kết cục của Thẩm tiện nhân đã được định sẵn từ lâu, các em bé sẽ k