Hạnh phúc ở kia, dưới dạng một người đàn ông đang đứng cạnh giường nàng, với những đường nét của khuôn mặt mà giờ đây nàng không còn chối bỏ.
Rắn rỏi, nổi bật, cân đối hơn trước vì các vết sẹo dường như đã bị xóa mờ, khuôn mặt in dấu lớp bụi của tuổi tráng niên, chính là khuôn mặt Giô phây đờ Perac.
Điều làm nàng khó chịu nhất là ông không hề cười.
Ông nhìn nàng, chẳng chút xúc động, vẻ xa xăm tưởng như đến lúc này vẫn chưa nhận ra nàng.
Bởi chưng trong đầu óc mù mịt của Angielic vẫn còn nguyên vẹn ý tưởng cho rằng sự thần kỳ bao năm mơ ước nay đã thành đạt, nàng quên đi vẻ lạnh lùng, và hướng về phía ông với một bộ mặt hăm hở.
Ông làm một cử chỉ chặn nàng lại:
-Thưa bà, tôi xin bà. Bà đừng nghĩ rằng nhất thiết phải tạo ra một sự nồng nhiệt giả vờ. Ngày xưa có thể tôi không khước từ, nhưng cái đó đã bị dập tắt trong tim của cả hai chúng ta rồi.
Angielic sững người như bị chận đứng ngay lập tức. Thời khắc vẫn trôi qua. Trong im lặng nàng nghe một cách rõ ràng tiếng gió rít bên ngoài, qua các dây néo và các lá buồm, giống như những tiếng kêu than xé ruột vang vọng từ chính trái tim nàng.
Khi nói lên những điều vừa nói đó, ở ông có cái vẻ xa cách của vị đại lãnh chúa vùng Tuludo ngày xưa. Nàng nhận ra điều đó dưới bộ y phục mới của kẻ giang hồ bốn biển. Chính là chàng.
Chắc chắn mặt nàng lúc đó tái nhợt đi.
Ông ta đi tới lục tìm một thứ gì đó trong chiếc tủ đặt ở cuối phòng. Nhìn từ phía lưng ông đúng là Rescator và có lúc – nàng hi vọng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng ông quay lại và trong ánh ngày nhợt nhạt của vùng cực, một định mệnh khắc nghiệt đã đem trả lại cho nàng khuôn mặt bị lãng quên.
Ông đưa cho nàng một chiếc cốc:
-Bà uống thứ rượu này đi.
Nàng làm một dấu hiệu chối từ.
-Uống đi- ông nài nỉ với giọng lầu bầu rắn đanh.
Để đừng phải nghe giọng nói ấy nữa và cho xong chuyện nàng uống cạn cốc rượu.
-Bà thấy đỡ hơn rồi chứ? Bà bị mệt à?
Angielic ngạt thở, ho sặc sụa vì rượu và vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở.
-Thế nào? Tại sao? Phát hiện ra rằng người đàn ông mà tôi đã khóc bao nhiêu năm ròng đang ở đây, còn sống, ngay trước mắt tôi, và ông muốn nói rằng tôi…
Lần này câu nói của nàng bị ngắt bởi một nụ cười của ông.
-Mười lăm năm đã trôi qua, thưa bà! Thà cứ nghĩ đến điều đó. Thử đánh lừa nhau sẽ chỉ là một trò đùa tồi tệ và ngớ ngẩn. Từ nay cả tôi và bà đều đã biết rằng mỗi chúng ta có những kỷ niệm khác…những mối tình khác.
Ngay lúc đó, cái sự thật mà nàng cố tình chối bỏ không dám nhìn thẳng, đã xuyên suốt người nàng như cái mũi nhọn hoắt lạnh buốt của con dao găm.
Nàng đã tìm lại được chàng nhưng chàng không còn yêu nàng nữa. Suốt đời nàng vẫn mơ thấy chàng đưa tay về phía mình. Những giấc mơ ấy, - mà nàng nhận thấy hôm nay- chỉ là trò trẻ con như hầu hết mọi tưởng tượng đàn bà. Cuộc đời thực được khắc tạc vào đá cứng, còn những giấc mơ chỉ là chất sáp đơn sơ mềm mại mà thôi.
“ Đã mười lăm năm trôi qua, thưa bà. Hãy nghĩ đến điều đó…”
Chàng đã biết những người đàn bà khác.
Có thể chàng đã lấy một người vợ khác? Một người vợ mà biết đâu chàng đã chẳng yêu nồng nhiệt hơn so với yêu nàng?...
Mồ hôi rịn ướt lạnh hai bên thái dương nàng. Nàng tưởng mình sắp sửa ngất lịm.
-Tại sao ông tiết lộ điều đó với tôi vào ngày hôm nay?
-Phải, tại sao là hôm nay chứ không phải ngày mai hoặc hôm qua? Tôi đã nói với bà: để chấm dứt một tình thế kỳ cục này. Tôi đã chờ bà nhận ra tôi, nhưng phải nói rằng bà đã chôn vùi tôi, chôn vùi thật sự, hoàn toàn, bởi vì không hề có ở bà, dù chỉ một thoáng ngờ ngợ thoảng qua. Bà tận tình chăm sóc người bị thương thân thiết của bà và các con ông ta, và quả thật, cho dù là người chồng chưa bao giờ có dịp thuận tiện để bí mật theo dõi các hành vi của một người vợ hay thay lòng đổi dạ, cái trò ấy cuối cùng cũng làm tôi phải nghi ngờ. Phải chăng lúc đó tôi phải chờ bà đến tìm tôi với tư cách là thuyền trưởng, người có quyền lực cao nhất của con tàu và làm người đại diện duy nhất của pháp luật để cho bà chung sống với nhà thương gia ấy? Làm thế là đẩy trò đùa đi quá xa đến mức bà không nghĩ tới được đâu. Có phải thế không thưa đờ Perac phu nhân.
Ông ta cười phá lên khiến nàng không sao chịu nổi.
-Ông im đi!- Nàng hét lên và đưa tay bịt chặt cả hai tai – Những điều ông vừa nói thật tàn bạo.
-Tôi có bày đặt ra cho bà chuyện đó đâu. Không nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng kêu của trái tim.
Ông vẫn tiếp tục diễu cợt. Cái điều đang tàn phá nàng như một cơn bão thì ông lại chịu đựng một cách nhẹ nhàng. Ông đã có đủ thời gian để quen đi, kể từ ngày ông biết nàng ở Candi.Và vì thế ông có phần nào trở nên lạnh nhạt. Một khi không còn yêu nữa người ta nhìn sự việc một cách hết sức đơn giản. Tình cảm hiện tại của hai người rối ren và bi đát đến thế, ông thậm chí vẫn cứ nhởn nhơ. Thái độ đó, nàng cũng đã từng biết. Ông đã chả cười trong phòng xử án, ngay khi người ta đọc phán quyết đưa ông ta lên giàn thiêu đấy thôi?...
-Tôi phát điên mất – nàng vừa rên rỉ vừa vặn xoắn hai bàn tay vào nhau.
-Chắc chắn là không- ông vờ tạo ra một sự uể oải để trấn an nàng.
-Bà đâu có dễ điên. Hãy xem nào, bà đã từng biết đến bao nhiêu người khác! Một người đàn bà dám đối đầu với Mulai Ismail…Một người đàn bà theo đạo Thiên chúa duy nhất bị bắt, đã đạt được thành công chưa từng có là trốn thoát khỏi hậu cung và vương quốc Ma rốc… Đúng là nhờ sự trợ giúp của một người bạn đồng hành dũng cảm…Ông vua của các nô lệ mà thanh danh đã trở thành huyền thoại ấy…Tên thật ông ta là gì nhỉ? A, phải rồi, Cô lanh Paturen.
Ông lặp lại và hướng về phía nàng với vẻ mặt tự lự.
-Cô lanh Paturen…
Cái tên và giọng nói lạ lùng ông vừa xướng lên đã xuyên qua lớp sương mù đang quấy đảo tâm hồn Angielic.
-Tại sao bỗng dưng ông nói với tôi về Cô lanh Paturen?
-Để khơi dậy ký ức của bà.
Cái nhìn đen láy và lấp lánh của ông rọi thẳng vào mắt nàng cái nhìn có khả năng cuốn hút đến không thể nào cưỡng lại nổi, và trong một khoảnh khắc nào đó, Angielic trở thành bất lực, không thoát ra được như thể một con chim bị rắn thôi mien. Dưới ánh sáng của cái nhìn ấy, một ý nghĩ nổi lên rõ ràng như những dòng chữ lửa nổi lên trước mắt nàng.
“ Thế là chàng đã biết Cô lanh Paturen yêu mình… và mình yêu anh ấy…”
Nàng sợ hãi và đau đớn. Cả cuộc đời hiện lên trước mắt nàng như một chuỗi những sai lầm không sao cứu vãn nổi và nàng sẽ phải trả giá quá đắt.
“Tôi thế đấy, tôi đã biết nhiều mối tình khác…Nhưng kể ra mà làm gì”, nàng những muốn gào thét lên bằng cái ngạo mạn vô thức của người đàn bà.
Làm sao có thể cắt nghĩa cho chàng về những mối tình đó? Mọi lời lẽ đều thô vụng.
Đôi vai nàng như oằn xuống vì sức nặng của cuộc đời như những tảng đá đang đè lên.
Mệt mỏi rã rời, nàng ôm mặt vào han bàn tay.
-Bà thấy rõ rồi đấy, bà bạn thân mến ạ, mọi sự chống đối đều chẳng để làm gì cả- ông nói khẽ bằng thứ giọng nặng nề, làm cho ông hình như càng xa lạ hơn đối với nàng- Tôi xin nhắc lại với bà, tôi không sắm nổi vai mình trong một vở kịch dối lừa, điều mà phụ nữ các bà làm giỏi hơn nhiều. Tôi thích hơn nhiều nếu được thấy bà cũng như tôi, không đắn đo ngần ngại gì cả. Và để bà yên tâm hoàn toàn thậm chí tôi sẽ đi đến chỗ nói thẳng với bà rằng tôi hiểu rõ những trăn trở của bà. Thật không phải lúc khi người ta đang sửa soạn cho một cuộc hôn nhân có cheo cưới hẳn hoi với một ý trung nhân mới, mà lại cảm thấy dễ chịu trước việc một anh chồng đã quên hẳn lại hiện ra lù lù, thêm vào đó là món nợ phải trả. Thế nhưng không việc gì cả, bà cứ yên tâm. Chẳng lẽ tôi nói rằng tôi cản trở các ý định hôn nhân của bà …nếu như các ý định đó là mối quan tâm thực sự của bà sao?
Một biểu hiện khoan dung như vậy chứng là sự lăng nhục tồi tệ nhất mà nàng phải tiếp nhận. Ông có ý định xem nàng kết hôn với người khác, đấy là sự bày tỏ không còn có gì có thể rõ ràng hơn, rằng ông không còn thuộc về nàng, đồng thời cũng chứng tỏ rằng ông có ý định, với trái tim nhẹ nhõm, làm một kẻ dị giáo thực sự. Ông đã trở thành tên tội phạm chai sạn và bất lương. Thật không thể tưởng tượng nổi! Ông đã mất trí, hoặc giả chính nàng đã mất trí!
Nỗi nhục nhã làm nàng mất đi vẻ lơ láo. Nàng đứng thẳng lên và vừa ném vào ông một cái nhìn hách dịch vừa bám chặt một cách máy móc bàn tay xưa kia từng đeo nhẫn cưới.
-Thưa ông, những lời ông vừa nói đối với tôi đều vô nghĩa. Mười lăm năm đã có thể trôi qua nhưng chính vì ông còn sống cho nên tôi vẫn còn là vợ ông trước con mắt Thượng đế, nếu không phải là con mắt người đời.
Một thoáng xúc động làm nét mặt Rescator cau lại. Dưới vẻ mặt người đàn bà mà ông không chịu thừa nhận là của mình, ông vừa thấy xuất hiện cô gái dòng dõi quý tộc vẻ mặt căng thẳng mà ông từng tiếp đón trong lâu đài của mình ở Tuludo.
Nhưng còn xúc động hơn là cái hình ảnh vừa xuất hiện trước mắt ông qua cái nhìn chớp nhoáng đó là hình ảnh bậc đại mệnh phụ của nàng, có lẽ…ở cung điện Vecxay. “Người đẹp nhất trong tất cả các phu nhân- thiên hạ nói về nàng như vậy- còn hoàng hậu hơn cả chính hoàng hậu.”
Và điều đó quả thực không thể nào chịu nổi.
Ông ngẩng đầu lên, bởi vì dù đã cố tình giữ vẻ thản nhiên, sự căng thẳng do cái cảnh vừa rồi gây nên vẫn tác động đến tất cả các cơ bắp của ông.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, ông quay về phía angielic vẫn với một vẻ mặt rắn câng và khó hiểu ấy.
-Căn cứ vào những chứng cớ nào chắc chắn mà bà không chung thủy như tôi. Nếu những chỉ dẫn mà tôi có được không sai, thì tôi đã bị thay thế một cách khá là nhanh chóng.
-Tôi nghĩ rằng lúc đó ông đã chết rồi.
-Plexi Beli –ông như đang tìm cách để nhớ lại – Về phần tôi, tôi nhớ rằng bà đã có lần kể với tôi về ông anh họ ấy, một gã đẹp trai nổi tiếng mà trước kia bà đã có yêu, dù chỉ là tí chút. Quả là thời cơ tuyệt vời để cùng lúc vứt bỏ anh chồng do bố mẹ gán ghép, anh chồng đã tập tễnh lại rủi ro, và thực hiện giấc mơ ôm ấp đã từ lâu.
Angielic đưa cả hai bàn tay lên bịt lấy miệng mình, một cử chỉ tỏ vẻ không tin.
-Đấy là tất cả những gì mà ông nghĩ về tình yêu mà tôi đã dành cho ông- Nàng nói một cách đau khổ.
-Lúc đó bà hãy còn quá trẻ…Tôi đã cố quên bà một thời gian. Và tôi hiểu ra rằng không thể tìm đâu được một người vợ đẹp hơn thế. Nhưng cũng trong thời gian đó tôi không bao giờ nghĩ rằng bà có thể thủy chung…Thôi vứt chuyện đó đi…Phân tích quá khứ, tôi nghĩ hình như chẳng ích lợi gì cả, cố tìm cách làm nó sống lại chỉ là việc hão huyền. Thế nhưng bà vẫn còn là vợ tôi khi bà đã làm cho tôi lưu tâm đến quá khứ như vậy, và vì lẽ đó, tôi còn có những câu hỏi đặt ra với bà, những câu hỏi liên quan đến người khác và tầm quan trọng của nó còn vượt quá những gì là riêng tư của chúng ta…
Hai nét lông mày của ông nhíu lại, làm tối sầm đôi mắt vẫn thường lấp lánh như dát vàng mỗi khi vui vẻ, kể cả khi giả vờ vui. Nhưng lúc này, nỗi tức giận hoặc là nghi ngờ đã làm nó trở nên u ám và sắc nhọn.
Chốc chốc Angielic lại nhận ra những chuyển động của khuôn mặt đã làm nàng mê mẩn ngày xưa. “ A! đúng là chàng! Hoàn toàn đúng là chàng!” – nàng tự nhủ, và cảm thấy mình mệt rũ ra trước những điều vừa phát hiện ấy, cũng chẳng biết vì thất vọng hay vì vui sướng nữa.
-Bà đã làm gì cho các con trai của tôi? Và bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?
Nàng lặp lại như thể mình vừa lên trời rơi xuống:
-Các con của ông?
-Hình như tôi đã diễn đạt một cách sáng rõ rồi mà. Đúng thế, các con của tôi. Cũng là con của bà! Những đứa con mà tôi hiển nhiên là cha. Thằng anh, Phơlôrimông, sinh ở Tuludo trong lâu đài học vui. Thằng em, tuy không biết mặt, nhưng tôi biết là có nó: thằng Canto. Chúng nó đâu rồi? Bà vứt chúng nó ở đâu? Chẳng hiểu tại sao tôi vẫn hình dung một cách lờ mờ rằng tôi sẽ được gặp chúng nó khi bà nhờ tôi cho lên tàu. Một bà mẹ cố cứu thoát con mình ra khỏi một số phận bất công, đó là vai trò mà theo tôi bà chắc chắn phải biết. Nhưng không hề có đứa con trai nào trong đám trẻ đã lên tàu có thể là con tôi. Hơn nữa, bà hầu như chỉ chăm sóc đứa con gái của bà. Chúng nó đâu? Tại sao bà không dắt chúng nó theo? Bà bỏ chúng nó lại cho ai? Ai chăm sóc chúng nó?...