- Abighen! Cô có biết con gái tôi ở đâu không?
Abighen ho một tràng dài. Angielic dìu cô ta ra phía sau cửa sổ.
- Không sao đâu. Chắc chẳng có gì nguy hiểm đâu. Chỉ khó chịu tí chút thôi.
Lấy lại hơi thở, cô gái bảo nàng là cô cũng đang đi tìm Ônôrin.
- Tôi nghĩ là anh thủy thủ người đảo Xixin trông giữ cháu đã đem nó đi trước khi khói tuôn vào hầm tàu. Từ xa xôi tôi trông thấy anh đứng dậy, đi vào phía trong hầm tàu trên tay mang một vật gì, có thể là con bé. Tôi không chú ý…Lúc đó chúng tôi đang nói chuyện với nhau về tình hình xảy ra trên boong tàu. Chúng tôi hết sức lo lắng…Bà Angielic, bà tha lỗi cho tôi vì đã lơ là trong việc trông nom em bé. Hy vọng không xảy ra chuyện gì với em. Anh chàng người đảo Xixin ấy có vẻ hết lòng với nó.
Cô gái lại ho, lau hai mắt đỏ hoe và giàn giụa nước mắt. Giống như sương mù một buổi sáng mùa hè tan đi trong ánh nắng mặt trời mới mọc, màn khói dày đặc dần dần loãng ra, để lộ mọi vật xung quanh. Không một dấu vết lửa cháy.
- Bà Angielic, tôi cứ tưởng bà bị chìm, bị cơn bão khủng khiếp cuốn đi. Bà dũng cảm biết chừng nào trong cái đêm đi cứu đó. Khi cánh thợ mộc tới thì ông Mécxơlô vừa bị ngất xỉu. Tất cả mọi người chúng tôi đều đổ xô ra để chống đỡ cái sàn sắp đổ ụp xuống đầu. Sóng tràn ngập chúng tôi. Giá chỉ có một mình chúng tôi thì chẳng chống đỡ được lâu hơn. Những người thợ mộc ấy tuyệt thật!
- Thế mà sáng nay các người đã giết hại họ - Angielic nói, đầy vẻ chua xót.
- Cái gì đã thực sự xảy ra vậy? – Abighen thì thầm vẻ sọ hãi – Mệt quá, chúng tôi ngủ thiếp đi, khi thức dậy thì đã thấy tất cả đàn ông mang vũ khí. Cha tôi cãi nhau kịch liệt với ông Manigô. Ông cụ cho rằng lão ta sắp sửa làm một việc điên rồ.
- Đúng vậy, họ đã cướp tàu, giết chết những người trong đoàn thủy thủ đang canh gác trên boong tàu và giam giữ trong hầm tàu những người đang nằm nghỉ trong đó. Cả một sự lộn xộn.
- Thế còn ông Rescartor?
Angielic buông thõng hai cánh tay trong một cử chỉ tuyệt vọng. Thậm chí nàng cũng không còn đủ sức để nghĩ đến số phận của Giôphrây đờ Perắc, của Ônôrin, và để tự đặt cho mình những câu hỏi về cách giải quyết tình huống nguy kịch này.
Các sự kiện xảy ra dồn dập và xô đẩy nàng như trong bão tố.
- Làm gì để chống lại sự điên cuồng của con người – Nàng vừa nói, vừa ngơ ngác nhìn Abighen, - Tôi cũng không biết nữa…
- Tôi nghĩ chẳng có gì đáng lo ngại về em bé – Cô bạn cố an ủi nàng – Ông Rescartor đã ra lệnh cho anh chàng người Xixin khi ông đến đây hôm qua. Hình như ông dặn dò phải chăm sóc em bé như thể là con đẻ của chính ông vậy. Phải chăng ông gắn bó với em bé là vì bà? Ông Rescartor yêu bà, phải không?
- Bây giờ đâu phải là lúc nói về tình yêu! – Angielic phản đối và úp mặt vào hai bàn tay.
Nhưng phút yếu lòng chỉ thoáng qua.
- Cô bảo là ông ấy đến đây đêm qua?
- Vâng…chúng tôi bám lấy ông ấy và kêu toáng lên “Cứu chúng tôi với” Bà Angielic, làm sao giải thích được điều này: lúc đó, tôi cho là ông cười và thế là đột nhiên, chúng tôi hết sợ và hiểu là một lần nữa chúng tôi lại thoát chết. Ông bảo: “Bão táp sẽ không nuốt chửng các bà đâu. Chỉ là một cơn bão con con, nó không “thèm ăn đâu”. Chúng tôi thấy mình sợ hãi đến như thế thật là ngu ngốc. Ông giám sát và điều khiển công việc của đám thợ mộc, rồi sau đó…
“Rồi sau đó, chàng đến với mình- Angielic thầm thì – và ôm mình vào lòng. Không, mình không chịu thoái chí – nàng lại nghĩ. Số phận đâu run rủi mình đến chốn này…vào trong vòng tay chàng để rồi mình lại bị bỏ rơi …vì mệt mỏi qua bao cuộc vật lộn!”.
“Đây là cuộc thử thách cuối cùng” – Một tiếng nói từ nội tâm cất lên.
- Định mệnh không muốn có mối tình của chúng tôi – Nàng nói lớn – Có thể vì mối tình của chúng tôi lớn lao quá, mạnh mẽ quá. Nhưng con người có thể chiến thắng số mệnh. Osman Feraji đã từng nói như vậy.
Nét mặt nàng đanh lại và nàng vươn dậy một cách kiên quyết.
- Lại đây mau lên – Nàng bảo Abighen.
Hai người bước qua những tấm đệm nằm và đồ vật lăn lóc trên sàn tàu. Khói hầu như đã tan hết. Chỉ còn phảng phất một lớp khói mỏng, một mùi hăng hắc.
- Quái lạ thật, không biết cái hơi mù này từ đâu tới? – Angielic hỏi.
- Hình như từ khắp mọi nơi. Lúc đầu, tôi cứ tưởng mình ngủ thiếp hay ngất lịm đi…Ồ!...tôi cũng còn nhớ. Hình như tôi thấy người thầy thuốc Ả rập đến với chúng tôi. Ông ta cầm một cái bình to tướng bằng thủy tinh màu đen, nặng tới mức ông phải oằn người xuống. Tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ, nhưng có thể đấy là sự thật…
- Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi trông thấy ông ta – nhiều tiếng nói cùng khẳng định.
Trên boong tàu, đàn bà và trẻ con tỉnh dậy. Họ bị choáng váng nhưng không có vẻ ốm đau, nhiều người trông thấy người thầy thuốc Ả rập hiện lên như có phép màu qua những mảng sương mù lúc đó dã bắt đầu bao phủ lấy họ.
- Làm sao ông ấy vào được và nhất là lại ra được? Đúng là trò phù thủy!
Thốt xong từ “phù thủy”, họ kinh hoàng nhìn nhau. Nỗi lo sợ tiềm tàng trong lòng họ từ khi lên tàu Gunxbôrô, giờ đây trở lên rõ rệt.
Manigô đưa nắm đấm về phía những cửa kính lấp lánh đằng kia, dưới boong thượng con tàu.
- Tên phù thủy! nó dám cả gan tấn công vào lũ trẻ để đánh lạc hướng cơn thịnh nộ của chúng ta và trốn thoát.
Angielic không còn chịu nổi nữa. Nàng lao vào giữa bọn họ.
- Đồ khốn nạn! Lúc nào cũng nhai nhải cái từ cách đây mười lăm năm người ta đã vu oan cho anh ấy: Đồ phù thủy! Tên phù thủy! Bao giờ cũng vẫn những lời nhảm nhí ấy! Này, những kẻ ngớ ngẩn kia! Tín ngưỡng của các người và những lời giáo huấn của mục sư của các người có ích lợi gì nếu các người vẫn mê muội như những người nông dân thô lỗ theo đạo Thiên chúa mà các người khinh bỉ? “Con người còn thù ghét khoa học đến bao giờ?...”. Đọc Thánh kinh, có khi nào các ngươi suy ngẫm về những lời nói trong đó không? Người ta còn thù ghét đến bao giờ những cái gì cao hơn mình, thù ghét con người mà không một nỗi khiếp hãi nào có thể ngăn cản trong công cuộc tìm hiểu vũ trụ? Các người để mình được đưa đến một vùng đất mới phỏng có lợi ích gì, nếu như người vẫn mang theo dưới đế giày tất cả bùn nhơ của những sự dại dột, tất cả bụi bặm vô bổ của thế giới cũ?..
Nàng không sợ họ thù ghét. Nàng không còn biết sợ hãi là gì nữa. Nàng cảm thấy chỉ có nàng mới đảm nhận được vai trò hòa giải giữa hai đám người đang đối đầu nhau kia, vì bị chia rẽ bởi những hiểu lầm cố hữu.
- Ông Manigô, có phải ông tin chắc rằng các ông đang đứng trước một hiện tượng phù phép không? Không! Vậy tại sao ông cố tình khích động những đầu óc chất phác hay sợ hãi bằng những chuyện bày đặt dối trá? Ông mục sư, - Nàng vừa kêu lên vừa quay về phía ông già đang đứng lặng im – Ông hãy xem đám con chiên của ông còn giữ lại được những gì về tinh thần công lý và chân lý mà họ từng phô trương ở La Rôsen khi họ có trong tay tất cả của cải và tiện nghi. Ngày nay điều khiển các hành vi của họ là lòng tham lam ghen ghét, thù hằn thấp hèn nhất. Ông Manigô, không phải chỉ vì sợ mất tiền bạc mà ông quyết định làm cái trò cướp giật này, mà còn vì ông sợ không có nhiều tiền bạc hơn nữa, ngay trên đảo. Con tàu đẹp tuyệt vời này quyến rũ ông. Và ông tự bào chữa cho mình là tước đoạt những người sống ngoài vòng pháp luật, tức là làm việc thiện.
- Quan điểm của tôi vẫn như vậy đấy. Hơn nữa, đối với những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, người ta phải dè chừng tất cả mọi việc và ý đồ của chúng tôi đối với chúng rồi xem ra cũng chẳng lấy gì có thể yên tâm. Ông mục sư, tôi biết ông không tán thành chúng tôi, ông khuyên chúng tôi chờ đợi. Nhưng chờ đợi cái gì? Khi chúng tôi bị đưa xuống một vùng bờ biển hoang vắng không tiền bạc, không vũ khí, thì sẽ tự vệ cách nào? Tôi đã nhiều lần nghe nói về những con người bất hạnh lên tàu để đi sang Tân thế giới nhưng bị bọn thuyền trưởng đem bán cho các công ty, chủ những vùng đất cần khai khẩn. Chúng tôi thì chúng tôi phải chiến đấu chống lại một tên phản đạo, một kẻ báng bổ, một con người vô hạnh và không có đức tin. Người ta bảo tôi hắn là cố vấn bí mật của quốc vương Côngxtăngtinnốp. Giống như tất cả mọi kẻ phản đạo, hắn là đứa độc ác, gian xảo. Ngay lúc này, hắn chẳng đã tìm cách giết hại hết sức man rợ vợ con vô tội của chúng tôi sao?...
- Ông ấy chỉ tìm cách đánh lạc hướng các ông trong khi các ông đe dọa tính mạng ông ấy. Mưu mẹo cũng là một thứ vũ khí lợi hại chứ.
- Đồ khốn khiếp! Hun gia đình người ta như hun chuột, thế không phải là cách thể hiện rõ bản chất bất cứ việc gì của hắn hay sao?
- Cách đó là vô hại, cứ nhìn vào nét mặt hiện nay của các “nạn nhân” thì rõ.
- Nhưng mà làm sao mà chỉ bằng…một cái nhìn, hắn có thể phóng lửa ra được? – Một bác nông dân ở xóm Xanh – Đômanhgio ngập ngừng hỏi, - Hắn đang đứng nói chuyện với chúng tôi ở đằng đuôi tàu kia, thế rồi, bỗng nhiên khói bốc lên. Thế có phải là phù thủy không nào…?
Manigô nhún vai.
- Ngu như lợn – Lão lầu bầu… có gì khó mà không hiểu nào…Hắn có những kẻ đồng mưu mà chúng ta không để ý. Lão thấy thuốc già người ả rập dường như ốm lả trên giường…và cả cái gã người đảo Xixin ấy nữa cũng chưa biết chừng. Tôi đoán là Rescartor cố tình bố trí ở đấy vì hắn có điều nghi hoặc. Y tìm cách báo cho chủ. May sao chúng ta nhanh tay hơn. Nhưng chắc hẳn hắn đã có kế hoạch phối hợp thực hiện trước với lão thầy thuốc để đề phòng bất trắc… Anh bảo là đứa con ba lần đáng nguyền rủa đó của Môhamet ôm một cái bình bằng thủy tinh màu đen phải không?
- Vâng! Vâng!... Chúng tôi trông thấy ông ta! Nhưng chúng tôi cứ ngỡ mình nằm mơ.
- Cái chai bầu đó đựng thứ thuốc độc gì vậy?...
- Tôi biết – Bà Anna lên tiếng – Đấy là dung dịch amôniac, một thứ muối vô hại, nhưng gây cảm ứng và khi tan ra, thoát khỏi bình chứa, người ta kinh hoàng vì trông giống một cách kỳ lạ khói mù của một đám cháy.
Bà ta ho một cách kín đáo và lau đôi mắt vẫn còn bỏng rát vì nhứ “muối vô hại”.
- Các ông nghe thấy chưa? Các ông đã nghe thấy chưa? – Angielic sôi nổi hỏi.
Nhưng những kẻ bạo loạn không muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng và thông thái của bà già độc thân. Lời giải thích tự nhiên của bà chẳng những không trấn an được họ mà càng làm họ nổi khùng thêm. Khi họ tưởng đã làm chủ tình thế, thì Rescartor vẫn điều khiển họ với những tài khéo léo mà người ta chỉ có thể cho là ma quái mà thôi. Chàng kìm giữ họ lại bằng những lời lẽ và những cuộc tranh luận mà họ đã dại dột để mình bị lôi kéo vào. Thế là thời gian đã ủng hộ chàng. Những người đồng mưu có điều kiện chuẩn bị một đám cháy giả tạo. Lợi dụng sự xúc động không tránh khỏi khi xuất hiện một tai họa trên tàu, giờ đây Rescartor đã thoát khỏi tay họ.
- Sao chúng ta lại không giết chết hắn ngay tức khắc! Bécnơ giận điên người thốt lên.
- Nếu các người dám đụng đến một sợi tóc ông ấy…Angielic nghiến chặt răng – Nếu các người dám đụng đến ông ấy..
- Thì bà sẽ làm gì nào? – Manigô lên tiếng và đến đứng trước mặt nàng – chúng tôi có đủ sức mạnh bà Angielic ạ và nếu bà kiên quyết bênh vực kẻ thù của chúng tôi, thì chúng tôi cũng sẽ làm cho bà không còn khả năng làm hại nữa.
- Các ông cứ thử đụng đến tôi xem – Nàng dữ dằn đáp – Cứ thử xem, rồi các người sẽ biết tay!
Đấy là điều họ không dám làm. Họ chỉ dám đe dọa hòng làm nàng khiếp sợ. Họ mong sao nàng suy sụp, cấm khẩu đi càng tốt vì mỗi lời nàng phóng ra là một mũi tên bắn vào họ, nhưng họ không dám hành hạ nàng. Họ cho làm như thế là phạm thánh. Không một ai trong số họ có thể giải thích vì sao.
Angielic cố bám vào chút uy tín mỏng manh dù sao nàng vẫn còn giữ được đối với họ. Một lần nữa nàng nghiêm khắc nhìn họ và quyết định.
- Chúng ta hãy quay lên trên kia. Bằng bất cứ giá nào cũng phải thương thuyết với ông ấy.
Họ hầu như ngoan ngoãn đi theo nàng. Vừa men theo dọc con tàu, họ vừa nhìn xuống mặt biển. Sương mù đã lan thành một vòng tròn khép kín màu lưu huỳnh cách con tàu cô đơn chỉ mấy sải tay. Tuy vậy, biển vẫn êm đềm hiền dịu và cuộc hành trình của tàu Gunxbôrô bị thương vẫn tiếp tục suôn sẻ. Hình như thần linh quyết định để cho con người có thời gian chấm dứt những chuyện cãi cọ của họ.
“Nhưng nếu lại gặp giông bão – Manigô chợt nghĩ – thì mình làm gì được khi đám người kia đang bị nhốt kín dưới hầm tàu? Phải làm cho họ đứng ngay vào hàng ngũ bọn mình…Và muốn vậy thì phải kiểm soát thật chắc bản thân Rescartor …Phải làm cho chúng tin là Rescartor chết rồi. Đấy là điều duy nhất khiến chúng phải bối rối. Chừng nào chúng còn tin Rescartor còn sống thì chúng còn chờ hắn gây nên những chuyện thần kỳ.Chừng nào hắn còn sống!..”