- Cô Angielic, Bécti không có ở đấy nữa.
Nàng không hiểu các cô bé này muốn đưa mình đi tới đâu. Rasen liền kể lại rằng lúc mọi người phải trở về chỗ giàn pháo trong khoang boong, Bécti đã ở lại ngoài boong.
- Vì sao vậy?
- Ồ! Nó đang hơi điên mà cô – Rasen nói – Nó nói rằng nó đã ngán cảnh chen chúc trong chuồng lắm rồi, nó muốn được ngồi một mình. Ở La Roossen nó có cả một căn buồng hoàn toàn riêng biệt – cô con gái lớn nhà Care nói them với vẻ rất thích thú, nói thế là cô hiểu…
- Nhưng chị ấy đã ở ngoài đó hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà không trở về - Xêvêrin nhấn mạnh với vẻ hãi hung. Có thể một con sóng đã cuốn chị ấy đi?
Angielic đứng dậy đi tìm bà Mécxơlô đang cùng với hai người bên cạnh ngồi đan trong cái góc của họ. Bà này tỏ ra hết sức kinh ngạc. Bà vẫn nghĩ rằng Bécti ở chỗ đám bạn bè của nó. Ngay lúc ấy mọi người được báo động và rõ ràng là cô gái không có trong khoang boong.
Ông Mécxơlô hùng hổ lao ra ngoài. Trong mấy ngày vừa qua, Bécti tỏ ra không được ý tứ cho lắm. Ông vẫn thường lấy những bài học xương máu của mình để dạy rằng: đã là con gái nhất thiết phải biết vâng lời cha mẹ, dù ở đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ một lát sau ông ta quay lại, đầy vẻ lo lắng. Không tìm thấy cô gái. Không nhìn thấy gì trên con tàu đáng nguyền rủa này, và đám thủy thủ thì vẫn đứng nhìn ông ta với vẻ ngây dại như từ trước đến nay, mỗi lần ông ta đến gần họ.
- Bà Angielic, xin bà hãy giúp tôi. Bà biết tiếng những người ấy. Phải nhờ họ đi tìm. Bécti có thể bị sóng cuốn đi, hay bị ngã gãy chân tay ở một nơi nào đó.
- Sóng cao lắm – luật sư Care nói – con bé có thể bị sóng cuốn đi như bé Ônôrin hôm nọ.
- Lạy chúa tôi! – Bà Mécxơlô thì thào và quỳ thụp xuống.
Mọi người đều bị kích động. Khuôn mặt họ trở nên nhợt nhạt và vàng ệch ra dưới ánh đèn. Đây là tuần lễ thứ hai của cuộc hành trình. Trong tình thế đầy khó khăn, khi mà sự chống đỡ tinh thần của họ đã suy giảm, bất cứ việc gì xảy ra với ai đó đều làm sự yên tĩnh của tất cả mọi người bị phá vỡ.
Angielic chẳng thấy hào hứng gì với việc đi theo ông Mécxơlô lên boong. Bécti, tính khí thất thường như tất cả mọi cô gái cùng lứa tuổi, chắc đang bị cuốn vào làn sóng mơ mộng, ở một góc tối nào đó, không hề nghĩ gì đến việc mọi người đang cuống quít lên vì cô ta. Nỗi khát khao được gọi là cô đơn của cô ta, thực ra, cũng không có gì là khó hiểu. Ai mà chẳng đã từng trải qua. Tuy thế, Angielic vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm. Nàng quay đầu lại nhờ Abighen trông nom Ônôrin trong khi mình vắng mặt.
Nàng đuổi kịp Mécxơlô, Béc nơ, Manigô và trông thấy họ đang cãi nhau với lão gù. Lão này bắt họ phải quay trở vào chỗ ở. Chẳng giải thích gì cả, lão vừa hiệu vừa tóm lấy cánh tay đẩy họ vào.
- Đừng có động đến tao, tên cướp kia – Manigô hét lên – khéo không tao cho mày ngủm luôn đấy.
Lại một lần nữa anh chàng Canađa Nicôla Perốt đứng ra dàn hòa, chặn được cảnh đổ máu có thể xảy ra Angielic cũng được kéo vào cuộc. Nàng dịch lời họ cho gã gù xấu thói Ericxon nghe, nhưng gã vẫn cứ nhất mực ra lệnh. Khi đêm xuống, không một người, khách nào được ở trên boong. Gã nói thế và lắc đầu một cách bối rối khi được biết có một người khách mất tích.
Thỉnh thoảng Mécxơlô lại đưa hai bàn tay bụm lại làm loa gọi: “Bécti, con ở đâu đấy”. Không một lời đáp lại, ngoài tiếng gió và tiếng động thường xuyên của con tàu đang đung đưa trên những ngọn sóng đen ngòm.
Tiếng gọi của ông thợ làm giấy như nghẹn lại.
Cuối cùng, Ericxon cho phép ông được ở lại. Những người khác, theo lời gã phải trở vào khoang boong và người ta sẽ dùng các vật cản để chặn họ lại trong đó, không nhân nhượng gì cả.
Angielic vẫn đứng cạnh
- Tôi sợ - anh ta nói nhỏ với nàng. Tôi thú thật với bà là tôi sợ biển ít hơn sợ người đấy. Biết đâu có một người trong đám thủy thủ phát hiện ra cô gái đứng một mình, đã chả tìm cách kéo cô ta đi?
Anh chàng Canađa nói chuyện với tay thủy thủ trưởng bằng tiếng Anh. Gã lầu bầu, nhưng sau một lúc núng na núng nính trông đến buồn cười, gã vừa bỏ đi vừa nói với qua vai.
- Gã nói rằng gã đi gọi các thủy thủ, kể cả những người đang ở trong lầu cột buồm và những người đã đi nghỉ. Trong lúc đó chúng ta đi sục sạo trên boong.
Để làm được việc đó, anh ta phải kiếm cho họ mỗi người một chiếc đèn. Họ xem đến từng đống thừng chão nhỏ nhất. Nicôla Perốt thậm chí còn chui cả vào bên trong chiếc sà lúp và chiếc thuyền caích dự phòng,.
Họ đi đến trước chỗ của đoàn thủy thủ, nơi gã gù đang gọi.
- Tất cả mọi người đều có mặt tại chỗ - gã nói với họ - không thiếu một ai.
Những người thủy thủ đang ăn bữa tối trong ánh sáng đèn dầu mờ nhạt vì khói tỏa ra từ các chiếc tẩu tự làm lấy. Tất cả bị bao trùm trong một thứ mùi gắt nồng của thuốc lá và rượu. Nhìn thấy những khuôn mặt dày dạn, với những đôi mắt tối tăm, long lên sòng sọc quay nhìn mình, ông Mécxơlô nhận ra rằng không chỉ có biển là nguy hiểm đối với Bécti “Bà có nghĩ rằng một người nào đó trong số những người kia có thể đã làm hại con gái tôi không? “Ông ta thì thào, mặt cũng trắng bệch ra không khác gì cái cổ áo.
- Không thể được, vì họ đều có mặt.
Nhưng đã trót nói ra rồi, ông thợ làm giấy đành phải để cho trí tưởng tượng của mình đi tiếp.
- Có mặt thì cũng không chứng tỏ được gì cả. Sau khi làm xong tội ác, chúng có thể bóp cổ con bé và vứt xuống biển để phi tang…
Trong lúc nói,mồ hôi vã ra ướt cả hai bên thái dương ông ta.
- Tôi xin ông – nàng nói với ông ta một cách khẩn khoản – đừng có tự mình lấy búa đập vào đầu mình như thế. Ericxon đang đề nghị mọi người sục tìm khắp mọi ngõ ngách của con tàu.
Đột nhiên như có một ánh chớp khiến nàng nghĩ ngay đến gã người Mo Apđula.
Bị thúc đẩy bởi ý nghĩ là mình đoán đúng, Angielic lao vội lên tầng thượng.
Gã người Mo không đứng chầu trước cửa buồng ông chủ như lâu nay gã vẫn làm thế. Angielic đứng im, nghe như tự đáy sâu của con người mình đang cất lên lời van vỉ: “Lạy Chúa tôi, làm sao cho điều đó đừng xảy ra. Nếu không sẽ vô cùng khủng khiếp đối với tất cả mọi người.”
Sau cửa kính bật lên tiếng đàn ghi ta. Rồi Giôphrây đờ Perắc xuất hiện trước mặt nàng, cứng cỏi và tàn nhẫn.
Quả là kỳ cục, khi nói với ông về Apđula, nàng ngỡ rằng mình sẽ được chứng kiến một cơn thịnh nộ đùng đùng.
Nhưng ngược lại, ông tỏ ra đã lấy lại được sự bình tĩnh thường ngày. Chỉ trong khoảnh khắc ông trở lại là người chủ tàu chăm chút và cẩn trọng.
Ông nhìn vào nơi Apđula vẫn thường đứng và đã bao nhiêu năm nay, gã đầy tớ người Mo không bao giờ đi khỏi nơi đó mà không có lệnh. Hai nét lông mày của ông cau lại với vẻ lo lằng và ông nói.
- Tai hại thật, tôi sẽ phải để mắt đến thằng này mới được. Nào đi, nhanh lên.