Nàng lần tìm trong ký ức của mình để sống lại những phút giây đã trôi qua. Khi chàng ôm xiết nàng trong đôi cánh tay, chính cái ôm xiết chàng dành cho nàng, vợ chàng. Ở Candi cũng vậy, khi đôi mắt chăm chú của chàng sau tấm mặt nạ tìm đến an ủi nàng, chính là nàng mà chàng đang che chở, chính là nàng mà chàng đến để cứu ra khỏi nanh vuốt hiểm nguy của bọn người buôn đàn bà, bởi vì chàng đã biết đó chính là nàng.
Lúc đó, chàng không khinh nàng đến thế, vì nàng là vợ chàng, cho dù sự thù oán do những hành vi không chung thủy của nàng mà chàng đã biết hoặc phỏng đoán.
“ Nhưng lúc đó ta còn đẹp lắm” – nàng tự nhủ.
Đúng vậy, thế còn trên bãi biển La rôsen?
Nàng ngồi dậy, người đau mỏi như dần.
“ Không việc gì ta phải chịu thế! Ta phải nói”.
Nàng vuốt phẳng tấm áo dài khốn khổ của mình, ngắm nghía mãi màu vải tối và xỉn. Mặc dù có chút kỷ niệm về bãi biển và giấc mơ làm yên tâm, nàng vẫn còn thấy sợ. Ở nơi con người mà nàng muốn đến gần ấy, vẫn còn quá nhiều những cái nàng chưa biết, những vùng tối tăm nàng không nhìn thấy được.
Nàng vẫn còn sợ chàng.
“ Chàng đã thay đổi nhiều quá! Nói thế là không hay, nhưng…ta thích chàng vẫn thọt như ngày xưa. Trước hết ta có thể nhận ra chàng ngay từ hồi ở Candi kia và chàng không vin vào cớ đó để dồn ta về cái gọi là ta không có tình cảm, không có trái tim. Cứ như thể cái mặt nạ kia không gây ra một chút khó khăn nào ấy…Ta là một người đàn bà ta đâu phải là con chó của cảnh sát nhà Vua…như con Xoócbon”.
Nàng bật cười vì sự so sánh khập khiễng ấy. Tiếp đó nỗi muộn phiền lại tràn ngập tâm hồn nàng. Trong tất cả những lời trách cứ của chàng, chỉ riêng việc hai đứa con là làm nàng tổn thương nhiều hơn cả.
“ Trái tim ta rỉ máu ngày ngày về việc chúng mất đi, thế mà chàng tự cho mình cái quyền nghĩ rằng ta dửng dưng. Vậy là chàng nghĩ về ta xấu quá. Tóm lại là chàng chẳng bao giờ yêu ta”.
Chứng đau một bên đầu của nàng nặng thêm và tất cả các dây thần kinh đều nhức nhối. Nàng cố bám lấy chút kỉ niệm về bãi biển, về con người mà vào buổi chiều đầu tiên trên tàu Gunxbôrô đã vừa nâng cằm nàng lên vừa nói bằng một kiểu cách không thể nào nhầm được. “ Đấy là cuộc chạy đua vượt truông, theo sau bọn cướp”. Lúc đó đúng thật là chàng, dù chàng đeo mặt nạ và giọng nói đã đổi khác.
Sao mà ta đui mù đến thế, ngốc nghếch đến thế!”
“ Ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ là ngày mai tất cả sẽ bị bắt và phải trốn chạy bằng bất cứ giá nào”.
Cùng lúc ấy, một ý nghĩ khác chợt hiện trong đầu và nàng giật mình.
“ Chàng làm gì ở ngay cạnh:La Rôsen? Chàng có thể biết rằng ta đến đó tìm chàng không? Hay chỉ là tình cờ đã đưa chàng đến cái vũng ấy?”.
Một lần nữa nàng quyết định.
“ Ta nhất định phải gặp chàng, phải nói hết với nhau, cho dù ta có quấy rầy chàng đi chăng nữa. Không thể để mọi chuyện cứ thế này. Nếu không ta sẽ phát điên lên mất.
“ Nếu cần ta sẽ tính toán với chàng về tất cả những năm tháng chàng đi biền biệt…”.
“ Cần phải làm cho chàng hiểu về những gì nàng phải chịu đựng và nếu nàng lấy Philip, nếu nàng vươn lên tới tận triều đình chẳng qua là những canh bạc lớn nhằm kéo các con ra khỏi số phận nghèo hèn đấy thôi”. Nàng nói, nàng sẽ nói với chàng tất cả những gì còn chất chứa trong trái tim.
Bên ngoài, bóng tối đã trùm lấp boong chính, “ con đường lớn” sâu hun hút nằm giữa thành tàu, lối đi và các hành lang. Những người Tin lành ngồi túm tụm họ mặc các bộ quần áo sẫm màu nên thật khó phân biệt được ai với ai trong bóng tối. Chỉ nghe những tiếng cầu nguyện rì rầm. Nhưng trên cao, trên khoảng trống trước lầu sau. tất cả các ô cửa kính đều sáng lấp lánh như ngọc. Angiêlic ngước nhìn lên, trông thấy chàng và tim nàng đập loạn xạ. Chàng đứng đó, trong những tia sáng cuối cùng của mặt trời, đeo mặt nạ đầy bí ẩn nhưng đúng là chàng, và niềm vui điên dại đáng lẽ phải đến từ sáng nay, đột nhiên tràn ngập tâm hồn Angiêlic, quét sạch mọi oán hận.
Nàng lao lên cầu thang và chạy theo lối đi xuyên dọc con tàu không để ý gì đến đám bụi nước bắn tung tóe. Lần này nàng sẽ không ngừng lại bởi một cái nhìn nhạo báng hay một câu nói lạnh lùng. Chàng nhất định phải nghe nàng!...
Thế nhưng, khi nàng đi đến khoảng trống trước cửa phòng, tất cả mọi ý định đều sụp đổ trước cảnh tượng đang bày ra trước mắt. Niềm vui bị xua tan và trong lòng nàng chỉ còn nỗi kinh hãi.
Ônôrin đang có mặt ở đấy. Giống hệt như sáng nay, cô bé đã xuất hiện đúng lúc như một điềm gở. Đứng dưới chân Rescator bé tí tẹo nó ngước khuôn mặt tròn c au có nhìn ông với vẻ khiêu khích, trong khi nàng bực bội đút hai bàn tay nắm chặt vào túi tạp dề.
-Con làm gì ở đây hả? – nàng hỏi, lạc cả giọng.
Nghe tiếng nàng, Rescator quay lại.
-Bà đến thật đúng lúc – ông nói- tôi đang ngẫm nghĩ về cái tính di truyền đáng lo nại của con người bé nhỏ này. Bà xem, nó đã lấy trộm của tôi số đá quý đáng giá tới hai nghìn livrơ đấy.
-Lấy trộm? – Angiêlic lặp lại, nàng cảm thấy rụng rời.
-Tôi trở về phòng, thấy nó đang mải chọn lựa trong cái tráp mà sáng nay tôi mở cho bà xem, mà nó nhìn thấy lúc nó vào ấy. Bị bắt tại trận, cô nàng xinh xắn không hề bày tỏ một chút hối tiếc nào lại còn tỏ cho tôi biết rằng sẽ không trả lại của cải cho tôi.
Suốt cả ngày bị đè nặng bởi bao nhiêu dằn vặt, giờ đây, trước nỗi bất hạnh này, Angiêlic cảm thấy mình không thể xử sự một cách nhẹ nhàng được nữa. Nhục nhã cho mình, cho Ônôrin, nàng lao về phía con bé để lấy lại các thứ vừa bị đánh cắp. Vừa cố hết sức cạy tay con bé, nàng vừa nguyền rủa cuộc đời đen bạc. Định đến với tình yêu nàng lại phải vật lộn với một con ranh bất trị do mình sinh ra vì bị cưỡng hiếp. Con ranh con cứ sống trong khi các con mình lại chết. Con ranh con Ônôrin cái tì vết sờ sờ trước mắt con người mà nàng đang muốn giành lại. Đã thế nó còn táo tợn mà ăn trộm. Xưa nay nó chưa hề lấy bất cứ một cái gì kể cả những thứ để trong tủ ly.
Cuối cùng nàng cũng tách được các ngón tay bé xíu để lấy ra hai viên kim cương, một viên màu hồng và một viên màu lam.
-Mẹ ác lắm – Ônôrin hét lên.
Tức tối vì thất bại, nó lùi lại đứng nhìn hai người. Ở một con người bé xíu đến như vậy, vẻ mặt điên dại của nó nom đến buồn cười.
-Mẹ là một kẻ độc ác…con sẽ cho mẹ một trận….
Có vẻ nó đang tìm một cách trả thù thật đặc sắc, cho thật hả cơn giận.
-Con sẽ cho mẹ một cú làm mẹ bay về tận La Rôsen…Và sau đó mẹ sẽ phải đi bộ đến đây…
Rescator cười phá lên.
Không thể chịu nổi nữa, Angiêlic tát cho con bé một cái.
Ônôrin bậm chặt môi, sau đó thét lên nghe chói tai. Nó quay cuồng một lúc, rồi như hóa điên nó đột nhiên lao thẳng về phía cầu thang dẫn tới lối đi, chạy dọc theo thành tàu nhỏ hẹp với tốc độ nhanh khủng khiếp vừa chạy vừa không ngừng la hét.
-Giữ nó lại – Angiêlic gào lên, cảm thấy toàn thân tê liệt như trong một cơn ác mộng.
Ônôrin vẫn chạy. Nó chạy đi để tránh khỏi nỗi ám ảnh bởi khoảng không gian nhỏ hẹp đầy những ván những buồm của con tàu từ mấy hôm nay đã gây cho nó nhiều đau khổ bất công.
Sau dãy lan can lớn bằng gỗ bầu trời vẫn còn xanh. Chạy đến hết đường, nó trèo lên một đống dây nhợ cao chất ngất. Lên tới đỉnh không còn gì có thể ngăn cách nó với khoảng không. Tàu vẫn dập dềnh. Những người chứng kiến, lặng đi về việc xảy ra quá nhanh, họ hết sức hãi hùng khi thấy con bé ngã ra khỏi thành tàu.
Tiếp theo là tiếng kêu điên dại của Angiêlic là tiếng la ó đáp lại của đám hành khách và của đoàn thủy thủ. Một thủy thủ từ trên lầu cột buồm lao theo như một mũi tên. Hai người khác nhào tới chỗ đặt con thuyền cứu hộ để cởi chiếc canô. Lơ Gan và một người dân chài khác là Giôrix lúc đó đang đứng gần cũng đến giúp. Mọi ngừoi chạy rối rít. Con tàu xoay tròn tại chỗ. Chỉ trong nháy mắt trên lan can mạn trái đã đầy chặt người, với những bộ mặt điên dại. Xêvêrin và Lôriê vừa khóc vừa gọi Ônôrin.
Thuyền trưởng Giađông phải hét to trong loa, bảo họ tránh ra để hạ canô xuống.
Angiêlic không nhìn thấy và cũng không nghe thấy gì nữa. Nàng đâm bổ ra hành lang một cách mù quáng và phải bíu chặt vào đó để khỏi đến lượt mình cũng té nhào xuống biển. Trước mắt nàng chấp chới bao nhiêu là đom đóm đủ mọi màu sắc. Cuối cùng nàng thấy nhô lên một cái chỏm bù xù cạnh đấy là một cái chỏm khác nhỏ hơn, màu xanh…Cái chỏm đen là của người thủy thủ đã lao xuống, còn cái chỏm xanh là Ônôrin đội mũ trùm.
-Cậu ấy tóm được con bé rồi- Tiếng Rescator nói- chỉ cần chở canô đến đón thôi.
Angiêlic vẫn còn vật vã điên cuồng, nhưng ông giữ chặt nàng bằng một cánh tay cứng như sắt. Trong tiếng kêu cót két của ròng rọc, chiếc thuyền con được nâng lên đung đưa trước khi hạ xuống bên mạn tàu.
Giữa lúc đó lại một tiếng thét vang lên.
-Chim báo bão!
Như hiện ra từ bọt sóng, hai con chim khổng lồ bay thẳng vào, sà thấp xuống,. những đôi cánh trắng của chúng gần như che khuất đầu người thủy thủ và Ônôrin. Angiêlic gào thét như điên dại. Những cặp mỏ sắc nhọn sắp xé nát hai con mồi được dâng cho chúng.
Một tiếng súng vang lên, Rescator bắn bằng khẩu súng của anh chàng người Mo Apdula- đang đứng bên cạnh. Với một sự chính xác đến kinh ngạc, ông quật đổ một trong hai con chim, nó xõa cánh, vãi máu rơi vật xuống ngọn sóng. Nicola Perot bắn tiếp bằng cây súng của anh chàng Anhđiêng.
Con chim báo bão thứ hai trúng đạn, cố đập cánh để bay nhưng cuối cùng vẫn không thoát.
Người thủy thủ bế Ônôrin đẩy con chim sang bên cạnh và bắt đầu bơi về phía chiếc canô đang đến gần. Chỉ một lát sau Angiêlic đã nhận từ tay anh ta một cái bọc nước chảy ròng ròng, đang sặc sụa thở phì phò.
Nàng ôm chặt đứa con với hết thảy sự cuồng nhiệt. Trong khoảnh khắc hiểm nguy mà đối với nàng dường như dài vô tận, nàng đã tự nguyền rủa mình về tội đã làm con bé nổi giận.
Tất cả sợ hãi và hối hận của Angiêlic biến thành nỗi thù oán đối với con người, bằng thái độ thiếu khoan dung của ông đã đẩy nàng, một bà mẹ đi tới chỗ làm con mình đau khổ tuyệt vọng.
-Chính tại ông- nàng thét lên và quay về phía ông vẻ mặt bối rối vì giận dữ- Ông độc ác lắm, ông làm tôi dở điên dở dại để đến nỗi suýt mất đứa con gái. Tôi căm ghét ông, cho dù ông nấp sau mặt nạ đi nữa…Nếu ông trở thành một con người như thế thà ông chết đi còn hơn…
Nàng chạy về phía cuối tàu, và như một con vật mang đầy thương tích, quay trở lại với cái góc vẫn dành cho mình trong khoang boong, bên cạnh khẩu đại bác để thay quần áo cho Ônôrin. Con bé giãy giụa chứng tỏ nó vẫn còn khỏe mạnh, nhưng có thể nó bị cảm vì dầm trong nước lạnh.
Đám người di tản quây chặt xung quanh mẹ con nàng, người nào cũng đề ra một môn thuốc nhưng tất cả đều không áp dụng được vì thiếu phương tiện: nào là cho đỉa hút máu ở chân, nào là đắp mù tạt vào lưng.
Ông thầy thuốc Anbe Parin đề nghị trích máu. Ông ta định rạch rái dái tai, nhưng vừa nhìn thấy con dao nhíp đưa đến gần Ônôrin đã hét toáng lên.
-Thôi đi, nó sợ thế cũng là đủ lắm rồi- Angiêlic nói.
Nàng chỉ đồng ý dùng một chút rượu rum mà họ vẫn được phát mỗi ngày một lần để xoa cho con bé ấm người. Rồi nàng bọc nó vào trong chăn. Má bắt đầu hồng trở lại, đôi mắt không còn nhớn nhác, Ônôrin cuối cùng đã nôn ra hết cả một bụng đầy nước mặn.
-Con ngốc lắm- Angiêlic nói.
Và đột nhiên nhìn thấy vầng trán bướng bỉnh ấy, vẻ ngộ nghĩnh trên khuôn mặt nhỏ bé bất khuất ấy, nỗi tức giận của nàng biến mất. Không, nàng sẽ không để mình đi đến chỗ điên dại, không một ai kể cả Giôphrây đờ Perắc, Gabrien Bécnơ và con bé ranh mà quỷ quái này có thể làm nàng mất trí. Nàng đã suýt phải trả giá quá đắt cho những giờ phút lầm lạc sáng nay. Chồng nàng đã sống lại nhưng không yêu nàng nữa. Và rồi sau đó, đứa con gái đã gây cho nàng một cơn choáng ghê gớm, nàng phải có một hệ thần kinh vững vàng lắm mới mong chịu đựng nổi.
--------
Cùng lúc nàng thấy mình vừa giận, vừa khâm phục đối với hành động của đứa con đã dám lao mình xuống nước vì không chịu nổi uất ức.
-Tại sao con lại làm thế, con thân yêu bé bỏng của mẹ, tại sao mới được chứ?
-Con muốn đi khỏi cái tàu bẩn thỉu này- Ônôrin trả lời bằng thứ giọng khàn khàn- con muốn đi xuống, ở đây mẹ ác lắm…
Angiêlic biết rằng con bé có lý. Nàng nghĩ tới sự xuất hiện của Ônôrin vào sáng sớm hôm nay, trong căn buồng mà nàng và chồng nàng đang chạm trán với nhau.
Con bé chỉ đến để tìm nàng, vì chẳng có ai, chẳng có lúc nào nó được chăm nom, chăm sóc. Cả đêm qua, hoảng hốt vì bão tố, nó mấy lần suýt tan xương hoặc rơi xuống biển vì cánh cửa khoang boong bật mở. Không một ai thèm biết con bé ra làm sao…Cuối cùng, nhờ nhìn thấy gã người Mo nó mới chập choạng vượt qua mọi vật cản và sương mù đến nhờ gã dẫn đường đi tới chỗ mẹ.
Rồi sau đó Angiêlic bị cuốn vào cơn gió xoáy điên loạn của mình đã cáu gắt với con bé. Nàng chỉ còn nhờ cậy được chút nào ở những người khác trong việc chăm sóc Ônôrin: Abighen và các bạn Tin lành, Xêvêrin…Nhưng họ cũng không còn đầu óc nào nữa để mà lo đến con bé. Bầu không khí trên tàu Gunxbôrô làm tất cả mọi người đều khó chịu. Sau tuần lễ vượt biển đầu tiên, không một ai trong số họ còn nhận ra mình trong gương nữa.
Tình yêu mến tha thiết, bị gạn lọc qua từng ngày, làm nổi rõ một sự thực hiển nhiên đã bị lãng quên. Dù muốn dù không họ vẫn phải công nhận rằng Ônôrin thậm chí cả Angiêlic đều không phải là người của họ.
“ Con chỉ còn có mẹ mà thôi”.
---------
Angiêlic tự thấy mình có tội vì đã để mình dấn quá sâu. Lẽ ra nàng phải nhớ ngay tới cái hồi còn ở tu viên Niơn, khi mà thảm họa còn đuổi kịp sau lưng. Cho dù điều gì đã xảy ra, đau khổ hay vui sướng chẳng lẽ nàng lại không biết rằng không có bất cứ cái gì là không có lối thoát? Vậy thì bây giờ hà cớ gì con vật ngu ngốc điên khùng này lại định húc đầu vào tường?
“ Không, ta sẽ không ác nữa, nhưng con, Ônôrin ạ, con cũng đừng có ăn cắp nữa. Con phải biết rằng con đã làm một việc xấu là đi lấy những viên kim cương ấy”.
-Con muốn để những viên ấy vào hộp châu báu của con- con bé nói như thể chỉ có vậy là đủ để cắt nghĩa tất cả.
Đúng lúc đó con người tốt bụng Nicôla Perốt đi tới, quỳ xuống cạnh hai mẹ con. Gã Anhđiêng đi theo sau, bưng một bát sữa nóng đến cho đứa bé vừa thoát nạn.
-Tôi có nhiệm vụ đến lấy tin tức về cô bé- có cái đầu sôi sùng sục – gã người Canada nói, đó là cái biệt danh mà mọi người sẽ không quên đặt cho cô bé vì những ý nghĩ kỳ quặc của nó. Tôi cũng còn phải cho cô bé uống cái thứ nước giải khát có pha vài giọt thuốc này để làm dịu cái đầu cô ta đi, nếu nó lại sôi lên. Quả thật, không có gì tốt hơn là nước lạnh để trị những tính xấu. Cô nghĩ thế nào về chuyện đó, cô nương? Cô lại bắt đầu lao xuống chứ?
-Ồ! Không đâu, lạnh lắm và mặn nữa…
Sự quan tâm của người râu xồm đội mũ trùm lông thú làm nó rất vui. Ngay lúc đó nó bỏ luôn bộ mặt khó đăm đăm mà nó quyết định dành cho bà mẹ. Nó ngoan ngoãn uống hết bát sữa được mang tới.
-Con muốn gặp Vỏ - hạt dẻ - nó đòi.
-Vỏ- Hạt dẻ?
-Bởi vì chú ấy lấm chấm bên má và con thích chơi với chú ấy. Chú ấy đưa con lên cầu thang…và rồi thì dưới nước…
-Nó nói về cậu Toócmini, người đảo Xitin – Nicôla Perốt nói- cái tay thủy thủ vừa vớt nó lên ấy mà.
-Cô nương Ônôrin ạ, cô có thể khoe là có những hai tay thiện xạ thuộc quyền sử dụng của mình đấy. Đó là người đầy tớ hèn mọn của cô, một trong những tay đua vượt truông xuất sắc và đức ông Rescator.
Angiêlic phải cố hết sức mới giữ cho mình khỏi run lên khi nghe nhắc đến cái tên tiếp theo đó.
Ônôrin không còn đòi Vỏ- hạt dẻ nữa. Đôi mắt nó chớp chớp. Rồi nó chìm vào một giấc ngủ say sưa. Anh chàng Canada và người thủy thủ Anhđiêng, cả hai cùng quay về chỗ của họ với những bước chân hết sức khẽ khàng. Angiêlic còn thức hồi lâu nhìn đứa con đang thiếp ngủ.
“ Thế là con bé đã lên ba”.
“ Tại sao lại dám đòi hỏi cho riêng chúng ta khi mà con cái chúng ta bắt đầu cuộc sống?”- Nàng tự nhủ.
Trái tim nàng vẫn còn chứa chất nỗi buồn đau. Sẽ phải mất nhiều ngày may ra mới nhận thức được cái điều mà cùng lúc vừa là hạnh phúc vừa là bất hạnh của nàng. Sự phát hiện diệu kỳ tiếp theo một sự đổ vỡ đến là ghê gớm.
Thế nhưng khi ngả mình xuống cạnh đứa con và lớp sương mù đầu tiên của giấc ngủ đã ôm chụp lấy mình, nàng chỉ còn giữ lại của cái ngày lạ lùng và khủng khiếp ấy một tình cảm đầy hy vọng.
“ Cùng lúc chúng ta vừa xa lại vừa gần. Chúng ta không ai có thể cứu nổi ai. Con tàu chở chúng ta đi trên đại dương bắt buộc chúng ta cứ phải đối mặt nhau. Thế rồi sao, ai mà biết được…?”.
Trước khi ngủ nàng vẫn còn nghĩ: “Chàng muốn được chết bên cạnh ta. Vì sao?”.