Án Treo Linh Hồn

Chương 30

“… Sao cơ”, trái tim Vương Giác nặng trĩu và rạo rực.
“Chẳng phải cậu nằm mơ thấy tôi đấy ư?” Lý Vi hỏi.
Nằm mơ? Làm sao anh biết?
Vương Giác bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh ta cấy chíp vào đầu mình trong thời gian hôn mê hay không.
“Cậu vẫn luôn gọi tên tôi.”
Có chuyện đó luôn?
Khoan đã.
Phản ứng đầu tiên của Vương Giác chính là, anh nhắc đến lần giải phẫu kia…
Phản ứng thức hai chính là, bác sĩ Trình đã rèn luyện cho y không nói mớ trong lúc ngủ rồi cơ mà.
“Trong mơ tôi có lẽ đã làm gì đó xúc phạm đến anh rồi… Anh buông tôi ra trước đã.” Vương Giác vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn cố rứt cổ tay đang bị nắm chặt ra: “Nhưng không thể vì vậy mà anh cho là…”
“Cậu không thích tôi à.” Lý Vi thuận tay bắt luôn cánh tay còn lại của y trói vào một chỗ: “Ngày hôm đó tôi chỉ còng một tay cậu, tay còn lại rất ngoan ngoãn vươn lên đầu giường đấy nhé.”
Ngày hôm nào?
Đoán sai rồi, không phải lúc giải phẫu… Khoan khoan, cái giấc mơ này nghe có vẻ sai sai?
Sau đó trước mắt Vương Giác chợt tối sầm, một góc chăn trắng che trên mắt y.
“Tôi không định bịt mắt cậu, nhưng ngày hôm đó cậu không mở mắt.” Đầu ngón tay Lý Vi mân mê trên đầu mũi y, động tác này làm lòng y dấy lên một cảm giác thân quen: “Nhớ ra rồi chứ?”
Không nhớ.
Vương Giác điên cuồng lục tìm trong ký ức, mà não y trống rỗng không có bất kỳ thứ gì, hệt như tầm nhìn trước mắt vậy.
“Cậu không nhớ cũng không có gì lạ.” Lý Vi tỏ vẻ hết cách: “Thôi thì, chúng ta quay lại câu chuyện ban nãy đi.”
Nói đoạn Lý Vi cúi đầu, nâng cằm y lên nhẹ nhàng trao xuống một nụ hôn.

truyện ngôn tình
Vương Giác bị tấn công bất ngờ giữa lúc mất đi thị giác, y trợn to hai mắt nhưng cũng chỉ thấy được gì đó mong manh bên dưới lớp vải — là hàng mi đang run rẩy của y.

Cảm xúc dìu dịu ấy hoà cùng ánh sớm mai nhàn nhạt, chỉ vừa chạm thôi đã rời đi, như sương chóng tan biến, như tuyết rơi thầm lặng.
Không như những cắn gặm mãnh liệt của lần trước, nụ hôn này mới thật như một chiếc hôn.

Nói đúng hơn, là mẫu hình vốn dĩ của nụ hôn đầu đời.
Không trong tình huống hiểm nghèo, không kèm bi thương tràn ngập, không trộn lẫn ân oán lợi ích, không nát thịt tan xương bởi lưỡi dao ép thúc trốn chạy lúc cùng đường tuyệt lộ.

Đây là một nụ hôn.
Dịu dàng, rung động và tẩn mẩn đến từng chi tiết.
“Có cảm giác gì không?” Lý Vi ngẩng đầu lần nữa, trên môi còn rướm chút máu tươi.
“Anh…”
Đây là lần đầu tiên Vương Giác cảm thấy não mình chết máy toàn tập, sau khi thốt một chữ “anh” y lặng thinh một lúc lâu cũng không nói tiếp được là “anh” thế nào.
Không nhận được câu trả lời, Lý Vi chỉ mỉm cười rồi hạ môi xuống lần thứ hai, nhẹ nhàng nhấn xuống bao trùm lấy y.
“Có cảm giác gì không?” Anh hỏi lại lần nữa.
“Cảm giác cái đệt.” Y thảng thốt khởi động lại não: “Anh buông tôi ra…”
Tiếng phản đối im phắc.
“Ôi…”
Đối phương đè xuống, đầu lưỡi thẳng thừng nạy môi y ra, lùa theo một cơn gió to sóng dữ.

Từng góc nhỏ nhất trong vòm miệng y đều bị giày vò xâm chiếm như đang khẳng định chủ quyền.

Phóng đãng một hồi rồi lý trí mới dần quay trở lại, những đợt va chạm môi răng nhẹ dần đi, song nụ hôn ấy vẫn tiếp diễn trong sâu lắng và trầm lặng.
Vương Giác hơi ngửa đầu do bị nâng cằm, hít thở không thông, y muốn tìm lại chút đường lui cho mình từ sâu trong bão tố biển động, hơi thở ấm nóng và dồn dập vẫn đang quyện vào nhau, bao bọc tất cả mọi giác quan của cả hai.
Đến khi Lý Vi lại thả ra, môi y đã sưng tấy đỏ bừng.

Vương Giác sợ anh lại tiến đến lần nữa, khàn giọng mở miệng trong hơi thở hổn hển: “Có, có…”
“Có cái gì?” Lý Vi thản nhiên ghé vào tai y: “Có giống như ngày hôm đó không?”
Y chợt ngẩn người, trong lòng nảy lên một cảm xúc bất an:
Anh nói cái gì giơ tay, cái gì gọi tên ấy nhỉ…
Muốn ám chỉ xxx phải không.
Nếu cơn mơ là hiện thân của tiềm thức… Y theo quán tính bắt đầu phân tích tâm lý của bản thân — Trong tiềm thức của y có gì?
Tám năm trời ròng rã, đâu chỉ tiềm thức, mà toàn bộ ký ức y chỉ hiện diện bóng dáng duy nhất một người.

Âm thanh lạnh lẽo của Lý Vi ám ảnh trong từng phút giây tỉnh táo, trong mỗi chuyến lưu lạc cõi mộng, và trong suốt quá trình chuyển giao vòng tuần hoàn tỉnh-mộng, nó phát tán như một loại virus cực độc, xâm chiếm hết thảy mọi ngóc ngách.
Thật ra nếu y có mơ thấy chuyện đó thì cũng không ngạc nhiên.
… Dù là giấc mơ loại này thật khó để nói ra thành lời.
“Rốt cuộc là anh đang nói ngày nào vậy?”
Lý Vi thấy y luống cuống: “Thế để tôi bật mí một chút cho cậu vậy.”
Sau đó…
Y sửng sốt: “Đây là gợi ý kiểu gì vậy…”
Mà y bỗng đột nhiên nhận ra.
Chính là ngày y uống thuốc ngủ, Lý Vi giúp y xử lý.
Mà nếu ngẫm kỹ lại, có vẻ y nghĩ thái quá rồi — anh ta từng dửng dưng bảo “Thích giúp thì giúp”, khi đó mình đã cảm thấy là lạ, còn tự lấy lý do bệnh nghề nghiệp của bác sĩ đòi hỏi không có riêng tư để giải thích cho hành động của anh ta.

Giờ đây nhìn lại, nếu giả thiết đó là đúng — chẳng phải đâm ra là mình quyến rũ anh ta ư.
Một cơn xấu hổ tuôn trào như bong bóng nước bị đâm vỡ, máu dồn hết lên mặt y.
… Cũng đâu thể trách y được chứ.

Y phải giả vờ bất tỉnh trên giường, vừa đấu trí vừa đấu sức với Lý Vi để âm thầm phục hồi hai cẳng chân teo rút.

Về sau chức năng mô cơ đều hồi phục đáng kể, trong nửa năm đó vào lúc đêm hôm thanh vắng đúng là có một lần y đã… tự xoa dịu bản thân.

Y sẽ cố tránh giờ hành chính, thế nhưng y càng tỉnh táo thì cái vị bác sĩ trẻ tuổi ở sát bên mà chưa từng gặp mặt kia lại càng trân trân ra, phát ngôn những câu đáng sợ một cách bình tĩnh.

Song nếu cuộc đời một người chỉ có một việc duy nhất chính là nghe những câu chuyện này, thì tầm chú ý sẽ vượt khỏi giới hạn ban đầu của nỗi sợ và đạo đức.

Bức tranh đẫm máu rơi vào tai y dần chuyển trọng điểm, dẫn ra cảm xúc và ấn tượng khác, chẳng hạn như: Giọng nói này thật dễ nghe.
Thế là về sau y chỉ chú ý đến giọng nói người đó.
Y sợ mình sẽ gặp những giấc mộng quái đản nên chẳng dám ngủ, qua hôm sau khi Lý Vi đến có đôi lúc y suýt bị lộ vì gương mặt đỏ bừng của mình.
Nào ngờ sau này có lúc y lại quẳng hết mặt mũi luôn như vậy.
Trong quyển “Giải Mộng”[1] có giải thích rằng, tiềm thức con người sẽ lưu lại những ký ức đã được bản thân áp chế, sau đó chuyển nó sang dạng giấc mơ.

Xem ra hình ảnh của anh đã khắc sâu vào tiềm thức y, những ký ức bị áp chế quá đỗi đã thức tỉnh trở lại, không chỉ thế còn rèn luyện ra những điều y sẽ nói mớ trong mơ…  Freud quả thật không lừa người.
Có lẽ đây cũng chính là lý do vì sao y dễ dàng bị anh ta thôi miên đến thế.
Thấy y ngẩn người tự hỏi một chốc, Lý Vi đoán y đã nhớ ra rồi.

Anh không để tay hững hờ ở nơi thiếu trọng yếu nữa mà lướt một mạch xuống dưới —
“Cậu…” Lý Vi cảm nhận được gì đó, anh kéo dài giọng một cách nghịch ngợm.
Vương Giác cũng nhận ra.
Mẹ nó.

Tôi chỉ vừa cho mình một lời giải đáp mà anh cứ phải thì thầm bên tai tôi làm gì.
Phản xạ có điều kiện đó trời.
“Bà mẹ anh —” đồng tử Vương Giác bất chợt co lại.
Lời cáo buộc thô tục đã bị Lý Vi một phen chặn đứng, y không kiểm soát nổi dây thanh âm mà để lời cuối câu kéo thành một tiếng rên dài.
“Ừm”, Lý Vi nói: “Khi đó cậu cũng gọi tôi thế này đây.”
Mất trí nhớ còn không đáng xấu hổ bằng tự vẽ lại những khung cảnh đó trong đầu.

Vương Giác cảm thấy mặt mình nóng phát bỏng luôn rồi.
Y chợt nhận ra tấm vải trùm mắt quả thật là một tấm màn che quý báu, nhưng y vẫn nghĩ đến việc người đối diện chỉ liếc qua thôi là thấy rõ suy nghĩ của mình, nói không chừng còn chuẩn bị nhả ra một câu bỡn cợt nào đó —
“Lý… Vi…” Hai chữ được y nhấn nhá ra từ giữa kẽ răng.
“Tôi vẫn cho là,” Lý Vi cọ đôi môi ướt át từ nụ hôn mới vừa đây trên vành tai y: “Lúc cậu gọi tôi là bác sĩ mới đáng yêu làm sao.”
Đệt… Đừng thủ thỉ bên tai tôi…
“Nghe trong phòng bệnh còn chưa đủ ư?” Tim y đánh dồn như muốn nhảy hẳn ra ngoài nhưng trên mặt vẫn ra vẻ dửng dưng: “Sở thích quái gì vậy.”
Sau một quá trình nhào bột không thông qua kiểm duyệt. (tự tưởng tượng động tác nhào bột nha.)
Lần này đã đánh sụp tất cả mọi lớp phòng bị của y, toàn bộ ngần ngại và kiêng dè, hết thảy những lời phân tích tiềm thức hay câu chữ móc mỉa đều bị ném sang một bên, lý trí y bị nghiền vỡ vụn, dục vọng vô sỉ ăn mòn từng tế bào thần kinh.
Lúc này đây, âm thanh lạnh lẽo quen thuộc truyền vào tai như lời tỉ tê của quỷ dữ, còn y đã trở thành một tín đồ dị giáo bị mê hoặc bởi hương hoa tà độc và nguyện lòng cất từng bước xuống đáy vực thẳm.
Chỉ mới một giây mà cả người y đã run lẩy bẩy, thảng thốt rên rỉ: “Bác sĩ… Bác sĩ…”
Tiếng cười khẽ vang lên sau chiến thắng, Lý Vi nhỏ giọng: “Gọi bác sĩ làm gì?”
“Bác sĩ… đừng…”
Y rặn ra vài chữ từ sâu trong cuốn họng: “Thả tôi ra đi… nữa… sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Lý Vi buông tay một cách tượng trưng, đôi mắt ướt át nhìn y: “Cũng có phải lần đầu đâu nào.”
“Anh lợi dụng lúc nguy cấp ức hiếp người ta… aa…” Vương Giác vùng vẫy nắm góc chăn kéo ra, từ trong hiện ra đôi mắt ngấn nước, bên khoé mắt ửng đỏ càng làm chất giọng mang thêm vẻ đáng thương: “Chỉ với lần đó thôi mà anh nghĩ anh được hôn tôi sao? Đây là nụ hôn đầu của tôi mà…”
“Cũng là của tôi, không thiệt cho cậu đâu.”
Nghe vậy, Vương Giác nâng mắt nhìn anh.

Lý Vi mân mê vành môi y, phía trên vệt màu đỏ tươi kia cộm lên một đốm đỏ thẫm, đó là vết thương y tự giữ lại: “Nếu cậu không thích thì vì sao cứ cắn nơi này mãi thế?”
“Tôi không muốn vết thương khép miệng.” Vương Giác buông mi đáp một cách thiếu liền mạch: “Lúc đó tôi nghĩ, tôi nghĩ rằng anh sắp chết… ít nhất cũng để lại cho tôi chút niệm tưởng —”
Lời nói này như đã tổn hao toàn bộ sức lực của y.
“Dẫu cho… chỉ là một vết sẹo.”
Ánh mắt Lý Vi trĩu nặng.
Anh yên lặng suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Chỉ một điểm thế thôi làm sao đủ.”
Vương Giác nhấc mắt lần nữa, người kia đã buông xuống nụ hôn, răng nanh cắm vào xé rách bờ môi.

Mùi máu tanh lan toả.
“Nếu đã vậy, em hãy giữ lấy nó cả đời đi.”
Y thừa nhận, y đã thất bại rồi.
Tám năm.

Nếu như quãng thời gian dài đằng đẵng và đầy trắc trở này là một án treo linh hồn, thì hôm nay đây chính là ngày phán xét.
Không phải sự dằn xé và rượt đuổi đến kiệt quệ. 
Không phải giương mắt trắng đêm trên giường bệnh, cố vững chân trên một hòn đảo quạnh quẽ mà gập ghềnh khó bước.
Không phải bản thân lấy sinh mệnh để thu phục lòng người, không phải bản thân vì tìm một người quá lâu mà thẹn với lòng, không phải bản thân bị xao động bởi một người không biết buồn vui mà lo được lo mất.
Thôi thì hãy buông tha bản thân.
Vì cái hôn này mà chìm đắm.
Y nhìn bản thân bị trục xuất khỏi lồng giam trống rỗng, xé toạc thành từng mảnh nhỏ bước vào ảo vọng.

Một con cá voi bị mắc cạn trên bờ biển sẽ nói, nó vốn muốn trở về đại dương.
Cơn bão xé toạc không gian ấy có một đôi mắt đầy bi ai, nhìn vào đâm nghiện.
Y nhắm hai mắt lại, duỗi tay ôm chầm lấy đối phương.
Y thấy hồn phách mình đắm sâu vào bùn lầy, thoả thích tận hưởng tai ương muôn trùng.
– Hết chương 30 –
Chú thích:
[1] Giải mộng (The Interpretation of Dreams) là một quyển sách xuất bản lần đầu năm 1899 bởi Sigmund Freud, người khai sinh ngành phân tâm học (psychoanalysis), trong đó tác giả giới thiệu lý thuyết của ông về vô thức (unconscious) trên phương diện lý giải giấc mơ, đồng thời thảo luận những điều mà sau này trở thành lý thuyết được biết đến với tên Phức cảm Oedipus.

Ngoài lề: Phức cảm Oedipus, mượn tên từ Oedipus – một vị vua huyền thoại trong thần thoại Hy Lạp, người đã giết cha mình và kết hôn với mẹ mình.

Lý thuyết này giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí lưu giữ trong vô thức thông qua ức chế (psychological repression), về ham muốn tình dục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới của mình..