Diễn Thần nhìn điện thoại di động mà lòng ngổn ngang.
Chắc là ông chú kia vừa làm xong việc quay lại phòng muốn ngủ một giấc thì phát hiện trên giường mình có một thằng nhóc không mời mà đến tiễn mà không đi đang nằm lật sấp.
Phần băng gạc này cũng nhờ chú ta tốt bụng giúp cho.
Vậy chú ta ngủ ở đâu?
Hắn vội chạy ra ngoài nhìn xem có chiếc taxi nào đang đậu bên đường, và có một người đang mỏi mệt nào nằm trong đó hay không — nhưng đừng nói tới người, một cái bóng xe cũng chẳng có.
Cũng đúng, thời gian trên đồng hồ báo thức đợt này hắn cài bốn tiếng sau giấc ngủ ngắn lần trước, và khi đó lúc hắn trở về nhà thì ông ta cũng đã đi mất rồi.
Hắn hơi xấu hổ nên viết một tờ ghi chú bày tỏ sự áy náy và lòng biết ơn, sợ rằng để trên bàn khó thấy nên hắn đặt trên gối, sau suy nghĩ lại một chút thì nhét xuống bên dưới gối.
Hắn mất tích cả một ngày, thầy giáo tìm không được phụ huynh nên suýt nữa đã báo cảnh sát.
Sang hôm sau khi hắn đến trường, tất cả mọi người đều tỏ ánh mắt thương hại sau khi biết hắn mất cả cha lẫn mẹ, việc đó khiến hắn cảm thấy tởm lợm cực kỳ.
Song hắn vẫn ngoái nhìn tên tội phạm chuyên nghiệp luôn bắt nạt mình, thì nhận ra gã không đến lớp.
Sau khi tan học, hắn tiếp tục công cuộc điều tra phá án.
Dùng bút laser không canh chuẩn góc được nên hắn đổi sang dùng sợi len để minh hoạ quỹ tích và dán nó lên cái bảng dựng ở đối diện.
Hắn nhận ra các sợi len đính trên tường đều hướng xuống, điểm nguồn của máu nằm rất gần sàn nhà, khó trách hắn đã nghiên cứu vết máu trên sàn rất lâu mà không bắt được trọng điểm.
Lẽ nào người đó tự tử trên sàn?
Đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ không giết người bằng cách cắt cổ họng trực diện khi nạn nhân nằm trên đất, bởi làm vậy chỉ tổ cho máu bắn đầy mặt mình.
Tự đặt mình vào vị trí hung thủ một cách tự nhiên đến vậy làm hắn kinh hãi vô cùng.
Hắn chợt nhớ đến tờ ghi chú dưới gối, bèn mò mẫm trong đó ra được một mẩu giấy.
Mọi thứ đều nguyên vẹn, hắn nhìn một hồi lâu mà suýt không phát hiện ra, sau mới thấy ở mặt kia lời hắn là một chữ “Ừ” rồng bay phượng múa.
Hắn tiếp tục mò mẫm, lần này mò ra được tờ mười đồng.
Cảm giác giống như ông chú đang cho quà đứa nhóc.
Có điều việc này chứng minh người này có tồn tại — chứ không phải hắn bị tâm thần phân liệt nghĩ ra.
Còn về mùi hương đó.
Hắn không nghĩ vẩn vơ nữa mà đưa tờ tiền lên mũi ngửi một cái.
Không ngửi ra mùi gì.
Ngày thứ ba là cuối tuần.
Hắn đang tự học ở thư viện thì nhận được một tin nhắn ngắn gọn.
– Cậu nhỏ, cậu có nghe thấy mùi thuốc lá trong phòng không?
– Không có, sao thế ạ?
– À không, trước có một vụ cháy dưới tầng hầm, ở phòng cậu đấy.
Cũng không phải giấu diếm gì, tôi chỉ sợ nói ra cậu cũng không tin.
– Lúc nào vậy ạ
– Trước khi cậu tới vài ngày, sao hả
Hắn không trả lời.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, nhớ đến mùi thuốc gây nghiện kia, bèn thu dọn đồ đạc rồi trở về.
Hắn muốn bắt được người kia.
Giờ đang là buổi trưa, cũng không đến nỗi vẫn hụt chứ hả?
Hắn ngồi xổm bên cửa một lúc mới rón rén đẩy cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Hắn chỉ muốn men theo ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài để nhìn rõ đường nét của người trên giường rồi ra ngoài đợi chú ta tỉnh lại, hắn muốn nói lời cảm ơn trực tiếp trước.
Thế nhưng càng nhìn càng thấy sai — chăn đã xẹp xuống.
Tại sao lại biến mất rồi?
Hắn duỗi tay chạm vào hơi ấm còn sót lại trên chăn.
Là vừa rời khỏi à.
Chắc là vừa rời khỏi, không để lại mùi vị gì cả.
Hắn vừa ủ rũ mà cũng vừa có phần nhẹ nhõm, và bắt đầu nghi ngờ mùi thuốc kia chắc là ảo giác của mình mất rồi, là mùi hương thượng đế ban tặng để giữ hắn lại, chỉ thuộc về đấng thần linh mà thôi.
Hắn có thể liệt kê chính xác tên các loại dược liệu trong đó, nhưng có một hai loại không cách nào xác định được, mà trùng hợp thay đó lại là mùi hương bí ẩn và quyến rũ nhất.
Hắn rất muốn được ngửi lại một lần, dù chỉ hai ba giây thôi, là có thể đem nó ra từ nơi sâu trong ký ức.
Thôi thì cứ thử một lần nữa.
Từ lúc thức dậy đến giờ cũng đã khoảng bốn tiếng, trạng thái khứu giác đang ở mốc tốt nhất và nguồn gốc của mùi kia cũng vừa rời đi, đây đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Hắn chặn tia nắng bên ngoài hành lang, chăm chú cảm nhận bóng tối bằng cả con tim.
Đến khi thấy mình đã bắt đầu thích ứng, hắn bèn thêm một chất xúc tác — bật lửa lên.
Trong khi chờ nhiệt lượng khuếch tán phân tử, hắn nghiêm túc đeo một một chiếc bịt mắt màu đen trong bóng tối để ngăn lại tác động từ ánh lửa.
Lần cuối cùng nữa thôi, nếu vẫn không thành sẽ không lì lợm nữa.
Hắn chuẩn bị sẵn sàng, đặt bàn tay lên giường và bấm bật lửa.
Còn chưa kịp tập trung tinh thần để cảm nhận, hắn đã suýt cắn lưỡi —
Trong bóng tối, có ai đó nắm lấy cánh tay hắn.
“Cậu tính làm gì?” Một giọng nói lạnh giá cất lên bên tai.
Diễn Thần hoảng sợ khẽ run tay, chiếc bật lửa rớt ra, một cánh tay vẫy vùng trong vô vọng, cánh tay còn lại toan gỡ bịt mắt ra, nhưng vẫn bị chặn lại giữa lưng chừng rồi khoá cả vào trong một bàn tay.
Hắn không màng đối phương là ai, thốt giọng: “Bật lửa rơi trên giường rồi…”
Âm thanh hắn run rẩy.
Hắn không chỉ lần nữa được ngửi thấy mùi thuốc kia, mà bây giờ, mùi hương ấy đang bao trùm khắp cơ thể mà chẳng cần nỗ lực kiểm soát các biến.
Trước đây, chỉ chút dư vị phảng phất đã trở thành lý do để hắn lưu lại cõi đời này thêm một lúc, còn giờ đây hương thơm ấy lại cuộn trào nồng đượm tựa như rút mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Hắn bất chợt cảm thấy hít thở thôi cũng thật xa xỉ biết bao, và đồng thời nhận ra mình đang rơi vào tình huống hiểm nghèo.
“Tôi đã bắt được.” Người kia nói.
“Chú… Là tài xế taxi đó?”
Người kia dừng đoạn: “Là tôi.”
Giọng chú không giống ông chú chút nào cả.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, kiềm chế nói tiếp: “Ừm, chuyện lần trước, cám ơn chú đã băng vết thương giúp.”
Người kia không trả lời.
“Lần đó làm phiền chú quá.”
Người kia vẫn không trả lời.
Cổ tay hắn bị siết phát đau: “Chú buông cháu ra trước được không?”
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã nghe “tách”một tiếng, đèn được mở.
Bản thân đã hiện rõ trước tầm mắt đối phương, nhưng mình vẫn bị bao trùm bởi màn đêm từ tấm bịt mắt, hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn soi xét từ người nọ.
Diễn Thần thật sự không quen góc nhìn thiếu bình đẳng như thế, hắn bất an giãy dụa vài lần.
“Khi nãy cậu đang làm gì?” Người kia không trả lời mà hỏi lại.
“Cháu…” Hắn hơi nghẹn giọng, “Cháu” một hồi cũng không nói ra được “Cháu” đang làm cái gì, bèn xoay trái xoay phải đáp: “Chú sửa lại đèn rồi ạ?”
Nói gì thì nói, cũng đâu thể nói cháu đang muốn tìm mùi cơ thể chú?
Thôi được.
Diễn Thần nghiêng cổ, thuận theo xúc cảm tiến về ngọn nguồn của mùi hương kia, cánh mũi khẽ phập phồng, hắn nhủ thầm: “Bạch chỉ, bàng đen, cỏ gấu, hạt quả đào, ngải cứu… và cả? Là xạ hương chăng?”
Không hổ là mình.
Người kia hơi né đi: “Hôm nay cậu về sớm như vậy là cho việc này ư?”
Đúng vậy.
Chủ yếu là vì việc này.
“Không, cháu còn muốn nhắn chú một việc.” hắn nỗ lực ngó lơ trạng huống chật vật của mình, gắng nói tiếp: “Ở đây có án mạng, chú nên đề phòng một chút.”
“Sao cậu biết?”
“Thuốc thử luminol có thể phát hiện vết máu.” trước hết hắn tiến hành phổ cập khoa học.
Nói chuyện với tài xế xe taxi, hắn cố giải thích đơn giản ngắn gọn: “Cháu làm phản ứng xác nhận máu ở đây, mà chỉ mới đây thôi.”
“Hửm?” Người kia dường như thấy hứng thú: “Sao cậu biết mới đây?”
“Vì chú chủ nhà nói có một vụ hoả hoạn cách đây không bao lâu, mà nhiệt độ cao làm protein bị bất hoạt nên sẽ không phát hiện được.
Dựa trên lượng máu và phương thức, có thể nói có một vụ án mạng vừa xảy ra gần đây.
Cháu nghĩ chú nên chuyển sang nơi khác ở đi ạ.”
“Còn cậu thì sao?”
“Cháu á? Cháu thì không sao.
Cháu…”
“Tôi nói, cậu phải đi khỏi đây.” người kia lạnh lùng ngắt lời hắn, nắm lấy cổ tay và vai xoay hắn sang rồi đẩy ra ngoài: “Cậu làm phiền giấc ngủ của tôi.”
“Sau này bớt nghịch lửa đi.” Y nói thêm.
“Khoan đã.
Cháu còn chưa thấy…”
Ngay lúc sắp bị đẩy ra ngoài, hắn nghe được một chữ: “Cồn.”
“Hả?”
“Không phải xạ hương, mà là cồn.”
Sau đó cả người hắn bị quẳng ra ngoài, trước mắt vẫn đen như mực, hai tay giữ nguyên tư thế bị trói đặt trước khung cửa.
Cồn? Không phải khi mắc bệnh sẽ uống thuốc bắc hả? Sao lại có cồn?
Cạch một tiếng, cửa bị đóng lại.
– Hết chương 26 –.