Vương Giác cẩn thận quan sát từng phản ứng của anh.
Khi bạn nói cho một người, ông chủ người đã cứu bạn khỏi gió lửa bão tố thật ra chính là người đã khơi mào cho tất cả những trò hề ngớ ngẩn này, phản ứng thông thường đúng ra phải nên là nghi ngờ, tức giận và hoang mang.
Nhưng có lẽ bản thân là một AI chuyên ngành, ngay cả “muốn” là gì cũng không biết và sống trong một thế giới đầy rẫy những lời xảo biện đã được thiết kế một cách tinh vi, thì chỉ mỗi sự “khó chịu” mới được biểu hiện phần nào chân thật hơn một tí.
Suốt quá trình điên cuồng tìm hiểu cực hạn chịu đựng của Lý Vi, đã hai lần y thấy được loại cảm xúc này: Lần thứ nhất là lần y bị bắt lại sau khi giả vờ hôn mê để bỏ chạy, lần thứ hai là lúc y bị vạch trần lời nguỵ biện rất chính chuyên cho vụ “tai nạn xe cộ”.
Hai việc này cho thấy “dối trá” là một trong những thứ khuấy động tâm trạng của anh ta nhất.
Còn với đạo đức, anh ta chả có tiêu chuẩn gì cả.
Anh sẽ nói sao? Chắc chắn là sẽ nghi ngờ, nhưng điều y muốn bắt được là một chút khó chịu phía sau sự ngờ vực đó.
Kỹ năng đàm phán nằm ở khả năng thao túng mạch cảm xúc, bắt đúng chỗ gây nhức nhối và đánh trực diện vào nhu cầu.
Y thận trọng nhìn anh, chỉ lo nhất anh thốt hai chữ “Cho nên”.
“Cho nên”, Lý Vi cất lời trong ánh nhìn chăm chú: “Cậu cũng vậy à?”
Vương Giác sửng sốt, lời này đánh bay mọi sự chuẩn bị chu toàn của y, khiến y không kịp trở tay: “Anh không quan tâm đến chính bản thân mình sao?”
“Tôi không có ký ức lúc còn nhỏ.” Lý Vi ngồi xuống nhìn y.
Trong lòng Vương Giác đã rõ ràng, bèn quay đầu liếc nhìn vách tường: “Có phải anh cảm thấy dù không có ký ức lúc còn nhỏ là chuyện rất chi bình thường, nhưng bởi ký ức đã bị cắt ngang nên anh đã nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhất của hết thảy mọi việc xảy ra sau đó, phải vậy không?”
Lý Vi nhìn y, xem như ngầm chấp nhận, sau đó lướt theo ánh mắt y nhìn lên tường, ánh tà dương mờ ảo len lỏi vào phòng qua những ô cửa sổ ảm đạm, dường như có chút tương tự hiệu ứng Tyndall[1] mà ấm áp soi sáng tấm bằng khen trên vách.
“Anh đã bị thôi miên.” Vương Giác đưa ra kết luận.
“Cậu nói một cách khẳng định như vậy thì nên đưa ra bằng chứng đi.” Lý Vi nói: “Bằng không Khôi Kình cũng đã không truy sát cậu.”
“Tôi biết anh không tin tôi.” Vương Giác nhún vai: “Nhưng vì một vài lý do nên tôi không thể cho anh xem bằng chứng được.”
Lý Vi hơi cau mày.
Vương Giác cười không tiếp tục nói, y cúi người xuống, lấy từ gầm giường ra một cái hộp cũ kỹ đóng bụi, phủi tay hai lần rồi sặc bụi ho vài tiếng.
Cái hộp kia tuy rất dơ nhưng vẫn có thể thấy được sự tinh xảo vốn dĩ từ tấm phủ nhung đen tuyền, và nó cũng bám rất nhiều bụi.
Y tháo ra ba lớp, để lộ hai dãy quân cờ vua trắng đen, mỗi quân cờ to bằng nửa lòng bàn tay, đầu được thiết kế bằng kim loại cực kỳ sắc sảo và tỉ mỉ.
Đến cây thánh giá trên đầu quân Vua cũng được điêu khắc hoạ tiết tinh xảo, mang phong thái điêu khắc sống động như Ngọc tỷ truyền quốc[2] của Hoàng đế xưa.
Sau đó, Ngọc tỷ truyền quốc bị nhấc ra một cách hời hợt:
“Nên tốt nhất là để anh tự nhớ ra.
Đánh một ván cờ không?”
Anh không nhận.
“Tôi không biết chơi, tôi đã nói với cậu rồi.”
“Tôi sẽ dạy anh chơi.” Y nhét quân Vua vào trong tay anh.
Thấy anh không lên tiếng, Vương Giác giải thích thẳng cách chơi: “Đây là quân Xa, đây là quân Hậu, đây là… Quân Hậu có thể đi chéo, nhưng Mã chỉ có thể đi theo hình chữ ‘Nhật (日)’…” Y thoáng yên lặng nhấc mắt nhìn để xác nhận Lý Vi có đang nghe, sau đó tiếp tục giải thích nguyên tắc chơi và các thế cờ.
Y còn chưa giới thiệu hết các thế cờ cơ bản, Lý Vi đã học một biết mười, dùng ánh mắt ngắt lời y, ra hiệu rằng anh đã hiểu.
“Đánh một ván chứ, tay mơ?” Vương Giác thẳng tay chọn quân trắng.
Lý Vi nhanh chóng làm theo.
So với người mới bắt đầu thì anh đã thể hiện rất khá, chỉ mất chút thời gian suy tính ở mỗi bước đi để ước tính đường sắp tới.
Chẳng bao lâu sau anh đã dồn quân Vua trắng vào thế chiếu.
“Anh thắng.” Giọng Vương Giác nghe như rất vui: “Đầu óc của hạng nhất quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Cậu thả cờ.” Lý Vi thẳng thừng nêu ra sự thật.
Vương Giác nghe vậy bật cười ha ha: “Đánh tiếp một ván đi, tôi vẫn quân trắng.”
Y khôi phục lại bàn cờ, nhưng trước khi Lý Vi đi bước đầu thì đè lên bàn tay anh chặn lại quân cờ đen kia, y chăm chú nhìn anh, trong mắt hơi có vẻ mong đợi:
“Lần này đừng toan tính nữa, vất logic đi và thử đánh bằng cảm tính xem.”
Lý Vi nhìn lên bàn cờ vẫn đang trắng đen rạch ròi, nghe vậy thì hơi bất ngờ.
Anh không hiểu rõ ý câu này, nhưng trong não bộ vừa tiếp thu cách thức hoạt động của cờ vua quả thật có thoáng hiện lên cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Nương theo cảm giác này và thứ tự các quân cờ trong ván trước đó, anh đã ma xui quỷ khiến mà đánh ra một bước.
Nhưng cảm giác đó biến mất chỉ trong một thoáng, Lý Vi vốn đã luyện suy nghĩ thành thói quen, lại bắt đầu tính toán.
Nhưng anh cũng hơi do dự những nước tính toán này, không hiểu vì sao lần nào Vương Giác cũng đều cảm thấy được, hễ có dấu hiệu tính toán là y lập tức đập đổ bàn cờ, bắt đầu lại từ đầu.
Cho đến ván thứ năm, tất cả năm thế cờ khác nhau được Lý Vi sắp đặt hoàn hảo đều bị y bác bỏ đánh lại, anh bắt đầu mất kiên nhẫn và nghi ngờ Vương Giác đang cố tình đi lại.
Thế rồi anh bèn ngẫu nhiên đánh một nước.
May mắn là lần này không bị đập đổ nữa.
Nối tiếp bước cờ sau đó của Vương Giác, Lý Vi tắt não đánh tiếp một bước, muốn xem xem rốt cuộc y bày trò gì.
Vậy nhưng sau vài lượt đánh “bằng linh tính”, cảm giác đã lâu không gặp dị thường bất chợt trỗi lên trong lòng anh.
Mà quái lạ hơn nữa là trong từng nước sau đó anh đều có thể tức khắc đánh ngay nước kế tiếp sau khi quân trắng di chuyển mà chẳng hề phải động não một chút nào.
Vương Giác cũng vậy, về sau hai người không giống như đang chơi cờ mà như đang diễn theo một loại kịch bản dựng sẵn, xuất hơn mười chiêu chỉ trong vỏn vẹn ba mươi giây.
Khi Lý Vi nhận ra thậm chí mình có thể đoán trước được nước đi kế tiếp và mấy nước kế tiếp nữa của quân trắng, anh thả quân cờ trong tay xuống và nhìn Vương Giác.
Bên dưới lớp vỏ bọc vô cảm, Lý Vi cảm thấy tâm trí mình đang dần tan vỡ.
“Chúng ta đánh hết ván đi.”
Một mình Vương Giác chơi luân phiên cả hai quân trắng đen, thay anh hoàn tất ván cờ.
Sau cùng, Vua trắng đã bị bao vây, chỉ còn cách chiếu tướng một bước — và rơi vào kết quả hoà.
Kết quả hoà chính là trước khi Vua trắng bị thất thủ đã cố tình ép bản thân vào tử cục, vì vậy quân đen bị buộc phải hoà.
Nhìn chăm chú vào bàn cờ làm cơn ù tai của Lý Vi càng lúc càng nặng nề, dây thần kinh trong não thét gào loạn xạ.
Mỗi bước cờ của y đều khiến anh cảm thấy có điều gì đó sinh động cực kỳ đang tiến đến gần.
Mà cuối cùng, anh chỉ nghe rõ được hai chữ —
“Thế hoà.” Vương Giác cười với anh.
Lý Vi nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tình huống này đã kích thích một dây thần kinh nào đó làm nó đau đớn quằn quại.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy như não mình đang bị đâm xuyên bởi một ngón tay làm bằng thép hợp kim.
Trong giây lát, một hình ảnh tràn vào tâm trí anh.
Đó là một buổi giữa hè gay gắt ánh mặt trời, lòng bàn tay anh vịn mồ hôi, trong không gian yên tĩnh tuyệt đối của trường thi chỉ vang vọng nhịp tim của anh; từng nước đi được tính toán cẩn thận mang theo sự tiếc nuối sau mỗi bước dài, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng sau mấy tiếng thi thố đằng đẵng đã giúp anh lấy lại sức lực ngẩng đầu lên, khẽ cử động khớp xương cổ căng cứng.
Hình ảnh đầu tiên anh trông thấy khi ngẩng đầu chính là một cậu bé với cặp mắt hoa đào trơ trọi trong màn đêm, cậu mỉm cười nói: “Thế hoà.”
Ánh sáng rọi bên gò má cậu khiến nụ cười kia trông nửa thật nửa ảo, làm anh đơ cả người, và quên mất cần phải vận động xương cổ.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Có lẽ thuốc độc vẫn để lại một vài tác dụng phụ, tầm nhìn Lý Vi tối sầm lại, ngay cả ngồi cũng không vững.
“Chúng ta đã từng đánh với nhau trận cờ này.”
Anh cản lại đôi tay đang muốn đỡ lấy mình của Vương Giác, dõi theo đôi mắt của y.
Đôi mắt đó đã trưởng thành hơn so với hình dáng trước kia, mang theo một chút dịu dàng khó trao ẩn hiện bên dưới sự cứng cáp đầy lão luyện.
Nụ cười kia dần trùng lấp lên nụ cười của người trước mắt.
Và còn gì nữa?
Nụ cười đó cũng trùng khớp với độ cong được thiết kế tỉ mẫn bởi AI của riêng mình.
Khôi Kình ám thị tâm lý để anh thậm chí không thể nhớ rằng mình biết đánh cờ, nhưng nụ cười đó để lại ấn tượng sâu sắc quá đỗi, nó đã mạnh mẽ tiến sâu vào tiềm thức anh, trở thành hình mẫu để gây dựng vô số biểu cảm điêu ngoa giả tạo hòng che đậy cảm xúc có giới hạn của bản thân.
Lúc đó mình đã nghĩ gì? Vì sao sau đó không nhớ được chút gì cả?
Chắc chắn anh đã quên mất chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, song não anh trở nên trống rỗng sau phút hồi tưởng chóng vánh, chỉ còn lưu lại khung cảnh đã sớm chết non mà thôi..
“Quả đúng là anh.
Anh đoán xem làm cách nào tôi nhận ra anh? Ngay cả tên anh cũng đã sớm đổi rồi.” Vương Giác lấy ra một bức ảnh từ túi vải bên trong nắp hộp, đó là một tấm hình chụp từ phía sau lưng y.
“Bức ảnh này do người nhà tôi chụp, tôi cũng không nhớ rõ là người nào.
Dù rằng những suy nghĩ mang tính tập trung cao độ như thế này sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhưng khi thôi miên Khôi Kình có dùng thuốc hỗ trợ, bác sĩ tâm lý của tôi cũng phải mất nửa năm mới giúp tôi khôi phục lại toàn bộ ký ức, hiện tại anh chưa nhớ lại hết những việc đó cũng là chuyện bình thường.”
Trên bức ảnh này có bóng lưng be bé của Vương Giác, một bàn cờ đang đặt trên bàn, và một cánh tay nho nhỏ cầm quân Vua vươn ra từ phía đối diện — để lộ một nốt ruồi nhỏ trên đốt ngón tay cái.
Sau đó, anh cảm thấy tay mình bị nắm chặt, bèn cúi đầu nhìn thì trông thấy một nốt ruồi ở vị trí tương tự.
Bàn tay kia như kéo Lý Vi từ trong xoáy nước trở về thế giới hiện thực, màn sương đen trước mắt cũng dần tan biến.
Anh thở ra một hơi đặng lấy lại tinh thần.
Sau đó, anh cất giọng bình tĩnh: “Vốn tên tôi là gì?”
Giọng nói thận trọng hiếm thấy.
Vương Giác: “Tôi quên rồi.”
Khoé miệng Lý Vi giật giật.
“Hầy, lúc đó tôi cũng còn nhỏ xíu mà.
Nhưng mà nếu tôi gặp lại chắc chắn sẽ nhận ra.” Vương Giác nói.
“Lúc đó tôi mấy tuổi?”
“Đó là năm anh bị mất trí nhớ đấy.
Anh cứ xem trên thẻ căn cước của mình rồi trừ ra là được.”
“Chứng minh của tôi là giả.”
“Tôi biết, là để giấu việc nhảy lớp phải không.
Nói vậy anh không biết mình bao nhiêu tuổi ư?”
“Không biết.
Chắc là hơn hai mươi tuổi.”
“Vậy có lẽ không chênh lệch mấy so với tôi.” Vương Giác tính trên đầu ngón tay: “Năm nay tôi hai mươi sáu.”
“Cậu không tính việc cậu nằm liệt giường tám năm à.” Lý Vi buột miệng nói.
“Tính rồi.” Vương Giác khó chịu cau mày, đoạn hơi tỏ vẻ nuối tiếc: “Coi như là anh có nhảy lớp? Tôi chính là người đấu hoà với anh.”
Lý Vi đặt lực chú ý trở lại khung cảnh đó: “Đó là một trận đấu chính thức?”
“Đúng vậy.
Đó là một giải đấu cờ vua quy mô lớn cho trẻ em ở Trung Quốc.” Vương Giác giải thích: “Nó có tầm ảnh hưởng rất lớn, huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia còn đứng sau khán đài chờ thuyết phục các bậc phụ huynh để ký hợp đồng.
Mà vì cuối cùng chúng ta đấu hoà, nên cả hai ta đã giành vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng nam.”
“Thời điểm đó, hình thức phát sóng trực tiếp còn rất đơn sơ.
Đó là mỗi khi chúng ta ra một bước, sẽ có người truyền vị trí toạ độ đi, sau đó sẽ có một người khác kết nối thông số và chiếu bàn cờ lên một màn hình lớn đặt vuông góc mặt đất để các khán giả theo dõi thi đấu có thể thảo luận.”
“Khôi Kình cũng là một người trong số đó.
Ông ta đã xem trận đấu kia.”
– Hết chương 21 –
Chú thích:
[1] Hiệu ứng Tyndall: Hiện tượng tán xạ ánh sáng thường gặp trong các môi trường hệ keo.
Trong đó, ánh sáng đi qua trông có vẻ lấp lánh và nhiều mây do sự tán xạ của các hạt mịn trong môi trường chất khí hoặc chất lỏng, và một số lượng lớn các hạt mịn bị tán xạ không đều từ hướng khác với ánh sáng truyền qua.
[2] Ngọc tỷ truyền quốc: Ngọc tỷ truyền quốc là ấn triện Hoàng đế Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Tần và được truyền qua nhiều triều đại và biến cố trong lịch sử.
Ngọc tỷ của Hoàng đế là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế..