Án Treo Linh Hồn

Chương 19

Tôi tên Vương Giác.
Trong cuộc đời đầy tan hoang và phi lý này, tính tới nay con tim đáng thương bị giày vò thường xuyên của tôi đã trải qua ba lần chấn động đến tự hoại.
Lần đầu tiên là lúc tôi trốn trong tủ quần áo, nghe thấy tiếng thét thảm thiết của cha mẹ khi bị giết; lần thứ hai là khi Khôi Kình cười cong mắt và tiêm vào tĩnh mạch tôi.
Lần thứ ba là lúc này đây, bác sĩ điều trị chính rất mực tận tình hôn lấy tôi.
Mà tôi còn vừa mắng anh ta một trận.
Nên là nụ hôn này dường như cũng chẳng hề dịu dàng đến thế.

Anh ta kiềm lấy hai cổ tay tôi, nhấn đầu gối lên đùi tôi, đẩy tôi áp vào bức tường phía sau, rồi đè cả người lên.
Một giây sau, đôi môi tôi ngập tràn hơi ấm.

Tôi chẳng có sức chống cự mà chỉ biết nghẹn ngào nấc lên những lời vô nghĩa.
Anh ta cạy môi tôi ra một cách mạnh bạo, đưa lưỡi vào trong một hôn hung tàn.

Đầu lưỡi mềm mại và hàm răng cứng cáp luân phiên cào cấu, hết gặm rồi lại mút, sau đó chẳng hề thương tiếc mà cắn lên vành môi.

Tôi đau đến phát run, không thốt nổi một âm nào trong giây lát.
Mùi máu tanh tủa ra trong miệng, nhưng sức công phá của anh ta càng lúc càng mạnh mẽ.

Thậm chí anh ta còn duỗi một tay, nâng hàm dưới đang cố vẫy vùng trốn chạy của tôi, ép miệng tôi tách ra để nhận vào toàn bộ càn quấy và cướp đoạt của anh.

Vết cắt kính quá nông, chẳng hề sánh nổi cơn đau từ môi lưỡi, tự sát bằng dao cùn quả là bi kịch.

Tôi quơ quàng cánh tay dây máu từ cổ mình một cách yếu ớt nhưng quyết liệt hòng đẩy anh ta ra.

Thế nhưng sao mà buồn cười quá đỗi, tận giờ phút này tôi còn đang nghĩ bộ quần áo đen của anh sẽ chẳng dễ gì bám bẩn.


Dốc hết sức lực bản thân với mong muốn nhận kết quả vượt tầm với, song chỉ khiến tôi thoạt trông như đang khoác lên bờ vai anh, đáp trả lại nụ hôn cưỡng ép của anh.
Dường như tôi đang nếm trải bi thương ai oán nhất cuộc đời, dần dà mở to mắt nhìn anh một cách sầu đau.
Tôi chẳng qua chỉ là món đồ trong túi, để khi anh nhất thời thấy vui thì tuỳ tiện ép lên tường đùa bỡn, âu cũng hợp tình hợp lý.

Xin hãy để tôi nhìn xem, ánh mắt đùa bỡn băng giá rốt cuộc trông ra sao.

Liệu đó là ánh nhìn khinh miệt khi tranh công với con mồi, hay là dễ dàng hạ nhục mối hận của tôi?
Để rồi khi nhìn vào mắt anh, lòng tôi rung lên không chỉ một lần, bảo rằng mình sai rồi.
Thâm tình son sắc vẫn chỉ hạng tầm thường, đáy hồ lắng đọng chẳng khiến lòng bỡ ngỡ.

Đó là một cái hố thẳm, một hố thẳm đang nhìn chăm chú vào tôi.
Tôi thừa nhận, tôi thua rồi.

Dẫu là suy đoán ngây ngô hay lòng tự trọng chẳng thể cứu vãn đều đã bị vùi dập trong hố thẳm, tôi thất bại một cách thảm hại.
Tôi bật khóc.

Truyện Mỹ Thực
Anh ngừng một giây.

Sau đó lấy nước mắt của tôi làm gia vị, anh liếm lên dòng máu đang tuôn trào từ vết thương do anh gây ra hết lần này đến lần khác.
Tôi không muốn mọi chuyện tệ hơn chút nào nữa, nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được bản thân.

Không chỉ có tuyến lệ, tôi còn đánh mất chính mình giữa nụ hôn nồng cháy và những va chạm tứ chi mạnh mẽ.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Trên tay tôi vẫn còn cảm giác ướt át.

Cuối cùng anh đã thôi ngó lơ trước sự phản kháng của tôi, bèn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, không để lên vai mà đặt trước ngực.
Tôi đã sớm bị anh hôn đến tàn lụi, sau đó đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, chẳng còn cảm nhận được anh đã đùa bỡn từng nơi từng góc trong miệng tôi ra sao — mãi đến khi chân tôi run rẩy đến mức cơ thể bắt đầu trượt xuống thì anh mới chịu thả tôi ra.
Sốt đến váng đầu, đập đầu vào tủ, mất máu trên cổ, và cả số lượng lớn một loại hormone nào đó tiết ra.

Tôi, kẻ chẳng có một điểm tựa giữa vô vàn trấn áp, đã ngã gục bất tỉnh.
Nhưng một giây trước khi gục ngã, tôi chợt nhận ra vết máu trên tay mình lẽ ra nên khô từ sớm, thế mà vẫn ẩm ướt, lấp lánh phản chiếu ánh đèn rạng rỡ.
— Vương Giác, thời điểm trước hôn mê
Trong một căn phòng kín bưng không kẽ sáng, gió chẳng lùa.
Nhưng tôi mơ về cánh đồng hoang bát ngát.

Lý Vi vận áo khoác đen, tay bọc găng trắng, kéo violin và cất bước nhảy theo nhịp khúc ca truy điệu bên cạnh nấm mồ hoang ghim thánh giá.
Một cành hồng đỏ thắm cắm thẳng nơi tim.
— Vương Giác sau khi hôn mê
Vương Giác vừa mở mắt đã tức thì bật dậy, kéo lê tấm thân tàn tạ mà lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Giữa bốn bề tĩnh lặng, có tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Nhớ đến vết máu trên tay, y hít một hơi thật sâu.

Và tức thì nhìn thấy sàn phòng khách trắng tinh được phủ trùm trong dòng máu mỹ miều gợi cảm.

Dòng máu đỏ thẫm chầm chậm tràn ra rồi lan dần sang một góc như muốn xé toạc không gian, thô bạo cắn xé rồi thô bạo nuốt vào trong bụng.

Bàn chân trần của y bước vang lõm bõm, y từ từ đẩy cửa phòng tắm —
Lý Vi đang dựa vào gạch ốp tường phòng tắm, nửa nằm nửa ngồi giữa dòng máu, vòi hoa sen tuôn nước xối xả lên người.
“Tôi không cởi được quần áo.” Lý Vi giải thích bằng giọng điệu thản nhiên như trước, nhưng dường như đã vô cùng yếu ớt.
“Anh… anh có chuyện gì vậy.” Vương Giác nghe được bản thân cất giọng run rẩy: “Anh không biết là không được để vết thương nhiễm nước à…”
Lớp vải đen đã che đi tất cả vết máu, thậm chí cả khi đã thấm đẫm cánh tay anh.
Chắc do anh ngồi lên ống thoát nước trên sàn nên máu mới trào ra ngoài.

Gặp cảnh tượng ê chề như vậy chắc chắn Lý Vi sẽ không ngồi yên, nên chỉ có một khả năng —
Anh không đứng lên nổi.
Anh vốn đã bị thương nặng như vậy, vậy… nụ hôn kia…
Đầu Vương Giác muốn nổ tung.
“Trên đường đến đây bị bẫy.” Lý Vi nói.
“Không phải anh bảo tôi nên tin tưởng năng lực chuyên môn của anh sao? Không phải anh xếp hạng nhất sao?” Vương Giác nghe vậy thì rối rít, chạy đến ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng giữ lấy vai anh, ngay cả giọng nói cũng cao lên: “Là ai? Có phải…”
Y chợt nhớ tới lúc Lý Vi nói với y về cái kết của sự phản bội.
“Các… Các anh đấu nội bộ? Không, không phải, là Khôi Kình.” Vương Giác thở gấp gáp, ánh mắt cũng rối tung rối mù như trí não: “Anh nói Khôi Kình không cho anh bắt tôi, việc này không phải ông ta không tín nhiệm anh, mà chắc chắn ông ta sẽ thử anh trước, anh… anh đã nói với ông ta cái gì?”
“Tôi nói” Lý Vi nhàn nhạt đáp: “Tôi giết cậu rồi.”
Vương Giác không thể tin nổi.
“Cái gì? Tại sao… tại sao anh lại…”
“Anh không nên nói với ông ta anh giết tôi rồi.

Tôi từng nói với ông ta rằng trên người tôi có thiết bị tín hiệu, hễ tôi chết thì nó sẽ gửi nhược điểm của ông ta đến tất cả những người có liên quan.

Vậy nên ngay từ khoảnh khắc anh bảo đã giết tôi là ông ta biết anh đang nói dối rồi.”
“À”, Lý Vi không rõ lắm sơ hở này, thế nhưng anh cũng chả mấy vướng bận điểm đó, bèn học một hiểu mười tiếp lời: “Vậy nên Khôi Kình mới biến cậu thành người thực vật, cho cậu sống không bằng chết.”
“Đúng, nhưng chuyện này không quan trọng.” Vương Giác bóp chặt vai anh: “Quan trọng là… Khôi Kình biết anh nói dối ông ta, thì chắc chắn sẽ ra lệnh truy lùng anh.”
“…” Lý Vi nhấc mắt nhìn y.
“Không phải cậu muốn thuyết phục tôi sao?” Anh gằn từng chữ, trong giọng nói còn đượm ý cười: “Cậu thành công rồi.”
“Anh… anh còn nghe lén lời tôi…” Trong mắt Vương Giác che phủ một tầng sương mù, vẻ mặt trở nên ngờ nghệch: “Tôi còn chưa bắt đầu thuyết phục cơ mà…”
“À phải.

Ngại quá.” Lý Vi khiêm nhường cười nói.
“Anh… anh…” Vương Giác “anh” hết một buổi mà vẫn không nói nên lời.
Anh vì y nên mới nhận phải vết thương này, thế nhưng bản thân y không chỉ không biết mà còn hằn học ra những lời cay độc đến vậy.

Cũng chính y là người báo tin với Khôi Kình, lẽ ra y nên nhắc anh việc này từ sớm, nhưng hôm đó đột nhiên phát sốt, rồi còn bị chuốc thuốc ngủ nữa.
Thời điểm y nhắn trên WeChat đã quá muộn.

Ban đầu y muốn cược Lý Vi sẽ suy xét thân phận của y cùng vòng thoải mái của cả hai để đánh đổi tính mạng chính mình.

Thời điểm đó, kết quả xấu nhất chính là sau khi biết được điểm yếu kia Lý Vi vẫn nguyện trung thành với Khôi Kình và giao nộp y ra.

Y cũng đinh ninh rằng đó thật sự là kết quả sau cùng, nên đã lựa chọn tự sát.
Nhưng y ngàn lần chẳng nghĩ đến anh đã đưa ra quyết định trước cả khi y có cơ hội kể chuyện cũ.
Tại sao?
“Vì cậu còn chưa dạy cho tôi biết ‘muốn’ là thế nào đấy.”
Mỗi nụ cười của Lý Vi đều như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim y.
“Nhưng mà, hình như tôi sắp chết rồi.”
Vương Giác sững sờ.
“Không, không đâu.

Miệng vết thương của anh ở đâu? Anh…” Y cuộn quần áo đẫm ướt của anh lên từng chút một hòng tìm nơi xuất huyết chính, thế nhưng đâu đâu cũng toàn những vết thương rỉ ít máu, y không sao tìm ra được vết hương trí mạng.

Y rối đến suýt nức nở: “Ở đâu? Đâu rồi?”
Lý Vi không còn sức cử động nữa, chỉ yên lặng nhìn y.
Vương Giác nhìn sang, đột nhiên nhận ra phía trong những giọt nước trên người người kia có màu đỏ nhạt.
Y cẩn thận đặt đầu Lý Vi lên vai mình, tắt nước vòi sen, vết thương trí mạng cũng từ đó mà lộ diện —
Máu tươi đổ trào từ mũi xuống dọc gò má, nhỏ trên bả vai y.
“Anh trúng độc?” Vương Giác trợn mắt, đồng tử nhảy loạn: “Thuốc giải ở đâu?”
“Không có.” Lý Vi nói ngắn gọn.
“Có.” Ánh mắt Vương Giác lắng xuống, y định thần lại rồi bình tĩnh cất giọng: “Là Tịch Miên ư?”
Lý Vi im lặng ngầm thừa nhận.
“Thuốc của Tịch Miên đều do Diễn Thần bào chế, cậu ta không làm độc dược không thuốc giải.

Cậu ta có nói với anh vậy cũng không phải vậy.” Vương Giác nói chậm rãi: “Vì tôi đã dặn cậu ta như thế.”
“Rốt cuộc cậu là ai?” Lý Vi khẽ nghiêng đầu, cau mày nói.
Vương Giác liếm vết thương bị anh cắn bên khoé miệng, cười khẽ:
“Tôi là Đậu Bắp Nhỏ đó.”.