Án Treo Linh Hồn

Chương 14

Tối nay uống canh thịt chó đi.

— Lý Vi

Vương Giác đang chờ anh đến, nhưng không ngờ lại được đón tiếp bằng một phần quà hậu hĩnh đến vậy.
Khung cảnh này mang đến hiệu quả trực quan khủng khiếp.

Bày ra trước mắt là hiện trường một vụ giết người, và hung thủ đang phủ lấy nửa lưng y, kề dao bên cổ và đàm luận chuyện cũ với y.
“Đây… đây là nơi công cộng.” Vương Giác nhắm mắt, nuốt nước bọt, cố tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất trước mặt Lý Vi như trước, “Kỹ thuật giám định dấu vết giờ rất tiến bộ, anh làm vậy…”
Lúc trước, tuy Lý Vi rất đáng sợ, nhưng anh như một tờ giấy trắng, ma xui quỷ khiến thế nào mà mình như giúp anh mở ra một thế giới mới.
Đây không phải mùi vị độc, đây là phiên bản phóng đại của cái muôi bị bẻ cong lúc y định bỏ chạy lần đầu.
“Còn có thể phân tích tình hình, cậu vẫn bình tĩnh thế cơ à?” Lý Vi nhìn y đang giả vờ bình tĩnh dầu bờ vai run rẩy dưới cằm anh.

Dường như vừa thoáng nhận ra một chuyện thú vị nào đó, anh đứng thẳng người, dựa vào ưu thế cao hơn nửa cái đầu mà khoác tay phải lên vai y, ngón tay chậm rãi mò dần xuống dưới bên ngoài lớp vải đặng khám phá bờ ngực y.

Đầu tiên chỉ khẽ chạm ngón tay, sau đó đến lòng bàn tay, cuối cùng phủ trọn lên vị trí trái tim y.

Anh hững hờ đưa ra kết luận: “À, nhảy đến rộn ràng rồi đây này.”
Con mồi bị mắc kẹt bên lưỡi dao cạnh cổ nên chẳng dám nhúc nhích một li, cả người y cứng đờ, ngoan ngoãn chiều theo từng hành vi thiếu lễ độ của tay thợ săn.

Nằm dưới sự khống chế của người khác đến mức ngay cả sự sợ hãi che dấu cũng bị anh phát hiện, nhưng y vẫn mạnh miệng nói: “… Là do… lần này ngay cả tiếng bước chân cũng chẳng có.”
Lý Vi nghe được thì khẽ cười, vẫn giữ nguyên tư thế nửa ôm và lặng lẽ nghiêng đầu, tỉ tê bên tai y:
“Cậu cần học kỹ hơn về năng lực chuyên môn của tôi.”

Nhịp tim bên dưới lòng bàn tay thật mãnh liệt và nóng bỏng.

Hơi thở bên tai mang chất giọng ấm áp đầy từ tính, cứ dồn dập thành từng đợt cuộn trào vào tim y.
Y không thể kiểm soát được nhịp tim lại nảy dữ dội một lần nữa.
“Sợ rồi? Nhanh đến nhường này.” Lý Vi bắt tại trận sự thay đổi này, rồi như bỗng nhớ đến gì đó, anh lại nhẹ giọng buông lời kinh hãi: “Nhanh như lúc cậu gặp phải ác mộng vậy.”
Con mồi đột ngột ngóc đầu.
Một lãnh địa khác lại thất thủ.
“Anh…” Vương Giác lập tức phản ứng, “Là cái vòng tay đó? Nửa đêm mà anh…”
“Ốc tai điện tử của tôi kết nối mạng 24/7.” Lý Vi rất kiên nhẫn giải thích với con mồi về quá trình bị vây giữ, “Cậu tháo nó ra là tôi biết ngay lập tức.

Bản năng tôi còn cho rằng cậu đã chết… Không ngờ cậu…” Lý Vi nhẹ nhàng che lên bàn tay vừa trật khớp cách đây không lâu của Vương Giác, “Thật là dẻo dai đó nha.”
“Hôm đó cậu tháo ra thế nào? Có phải như thế này không?” Lý Vi nhẹ nhàng bẻ ngón tay mình vừa chạm đến.
Vương Giác bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Nhưng y không dám cử động mà chỉ có thể gồng cứng mình.
Hoá ra anh biết cả.
Còn gắn cả máy ghi hình trong chính nhà của mình, đồ biến thái…
“Khổ cho anh phải nghe lén tôi 24 giờ một ngày.” Vương Giác thở hổn hển, không cam tâm yếu thế nên bất mãn nói tiếp, “Vậy không biết, bây giờ anh có nghe được nhịp tim Vượng Tài không?”
“Cái gì?”
“Con chó hoang dưới nhà anh.” Trước khi rời đi y đã đeo cái vòng vào chân con chó.
“…”
Lý Vi nhướng mày.
Vương Giác hơi chột dạ, ngưỡng thẳng cổ lên.
Hành động này khiến y suýt cứa thẳng vào lưỡi dao giải phẫu, Lý Vi lia tay né chỗ khác nhưng nhìn thấy vết thương màu đỏ nhạt bên gáy y.
“Làm sao thế này?” Lý Vi nhíu mày, thoạt trông hơi khó chịu.
“Anh muốn quản lý tôi á.” Vương Giác nói.
“Quả thật tôi không quản nổi cậu” Lý Vi hừ lạnh, “Để cậu phá hỏng tế bào tôi nuôi cấy hết nửa năm.”
“?” Vương Giác ngờ vực, “Tôi không có đụng vào nó.”
Tôi chỉ định thôi.
“Nhiệt độ cơ thể cậu tác động đến nó.

Có một biến số thay đổi là hỏng hết.”
“Cậu tính đền bù thế nào đây?”
“…” Vương Giác nhẫn nhịn không hỏi công dụng của tế bào kia, tạm thời không còn gì để nói.

Y muốn rút tay khỏi tay anh nhưng bị siết càng chặt hơn, chỉ đành lảng sang chuyện khác, “Chúng ta không ở lại hiện trường vụ án có được không? Lát nữa sẽ có người đến.

Anh không muốn… xử lý chút hả?”
“Xử lý cái gì?” Lý Vi cười, “Tôi còn đang chờ cậu giải thích cho cảnh sát đây mà.”
“Cái gì?” Vương Giác sửng sốt.
Lý Vi khẽ rút dao rồi bất ngờ vận lực, dùng cả thân thể đẩy y về phía trước thật mạnh làm y chao đảo.

Anh cầm hai cánh tay kéo y vào trong ngực nhằm giúp y vững chân một chút.
Sau đó, bắt lấy mu bàn tay y đặt lên trên tay nắm cửa.
Vương Giác còn chưa rõ ngọn nguồn đã chợt thấy tay Lý Vi nhẹ nhàng siết lại, giống như đang ép… mỗi đầu ngón tay của mình ấn lên tay nắm cửa bằng sắt kia.
Y tức thì hiểu ra và bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng anh dễ dàng siết chặt cánh tay gầy gò mảnh khảnh của y, khớp tay bị kìm cứng như hàn chẳng cách nào nhúc nhích.

Chỉ do y không tự lượng sức mình.
“Anh muốn làm gì…”
Vương Giác vừa mở miệng còn chưa kịp nói hết câu.
Thì một hơi ấm đã cận kề bên gáy.
Y run rẩy con tim, chầm chậm giương mắt nhìn vào gương —
Lý Vi hôn lên vết thương bên cổ y.
Cảnh tượng này dị thường quá đỗi, đến mức cơn đau cũng nhất thời đình trệ.
Răng nanh rơi trên vết thương còn chưa khép lại, không ngừng tuỳ tiện quấy phá bên trong nhằm dễ dàng xé toang da thịt kèm hỗ trợ từ cánh lưỡi bờ môi liên tục liếm mút.

Máu tươi nóng hổi tràn dọc theo nếp da bị thương tổn không hề đông lại mà rơi vào môi răng nóng bỏng để bắt đầu một đợt tra tấn mới.
Có khác gì một buổi lăng trì đầy ám muội.
Vương Giác ngẩng đầu, quên cả hít thở.
Cặp kính thử rất xấu nhưng khung cảnh hiển thị rõ rệt vô cùng.

Y nhìn thấy lọn tóc rối ren của Lý Vi buông thỏng trên xương quai xanh của mình, nhìn thấy những đốt ngón tay trắng bệnh ra vì đang giữ chặt y, và thậm chí y còn thấy được một nốt ruồi nhỏ trên khớp ngón cái kia.

Lúc bình thường cân não đấu trí với Lý Vi, cùng lắm y cũng chỉ nhận được ánh nhìn công kích của đối phương; thế nhưng hôm nay, lọt vào đáy mắt Vương Giác, ảnh chiếu trong chiếc gương lại là hình bóng của cả hai người.

Y nhìn thấy chính mình.

Tấm gương như hoá thành một đường viền, mà trên góc nhìn của người thứ ba, đã trở thành một bức tranh hoang đường, kỳ dị, và không có chủ đích.
Đến khi y cảm giác mình đã bị hút khô thì Lý Vi mới thả ra.
Anh bước lên một bước, duỗi hai ngón tay nhúng máu trong miệng, quét một vệt đỏ trên gương mặt xác chết, dọc từ đỉnh đầu xuống giữa mày tựa một dấu hôn hững hờ.
“…”
“Anh, anh muốn chết chùm với tôi sao?” Vương Giác nghiêng cánh cổ man mát của mình, chầm chậm nói.
Y biết ngón tay sát thủ đều bị mài sạch đường vân, nhưng lưu lại nước bọt sẽ có DNA.
“À, thì tôi không định bỏ cậu lại một mình mà.” Lý Vi cất giọng thoải mái, “Cậu có muốn cùng trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết không nào?”

“Tôi sợ gì cảnh sát chứ? Tôi chỉ cần nói anh đã cưỡng chế tôi và khai hết lai lịch của anh là được.” Vương Giác nói.
“Nhẫn tâm thế” Lý Vi bĩu môi, “Có chết thêm vài vị cảnh sát cậu cũng không đau lòng ư?”
“Hay nên nói là” Lý Vi dừng đoạn, khẽ nhếch khoé miệng, “Cậu muốn tôi giải quyết bọn họ thế nào?”
“Anh nói cái gì…”
“Chắc là cậu vừa lâm vào hôn mê nên không biết, khi đó đã từng có cảnh sát tới bệnh viện chúng ta.

Bệnh viện chúng ta xưa nay đều tiếp nhận những vị khách có thân thế nhạy cảm, cảnh sát đến sẽ ảnh hưởng đến hoạt động doanh nghiệp.”
“Cảnh đốc cấp một, cầu vai ba sao.” Lý Vi vờ ngẫm nghĩ, “Sau đó tôi hỏi điều dưỡng anh ta tới tìm ai, cô ta bảo là bệnh nhân của tôi.”
“Cậu đoán xem là ai?”
Vương Giác nheo mắt, chuyện này y thật sự không biết.

Y ngập ngừng đáp: “Vụ án đó… Tôi vô tội.”
Lý Vi chỉ cười nhìn y mà không nói.
“… Nhưng tôi không thể lọt vào tay họ.”
“Vậy phải làm sao đây, cậu sắp bị truy nã rồi.” Lý Vi trắng trợn vạch trần, “Trung tâm mua sắm có camera ở khắp nơi, cậu đã vạch xong đường thoát thân chưa?”
Vương Giác nghiến răng: “Anh cố tình…”
“Tiếc ghê, tôi tình cờ lại có công nghệ huỷ giám sát.” Lý Vi không tiếp lời, chỉ nheo mắt bảo.
“…”
“Điều kiện là gì?” Vương Giác trừng mắt nhìn anh.
“Van nài tôi.” Lý Vi tỉnh rụi đáp.
“…”
Muốn ghi dấu bản thân vào những vết thương trên người cậu mà không phải do tôi gây ra.
— Điều thứ ba Lý Vi ‘muốn’ làm.
– Hết chương 14 –
Góc ngoài lề:
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau, cắn theo nghĩa đen luôn….