Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 9 - Chương 20: Đẩy ngã quan đại thần 20

"Em tuyệt đối sẽ không phản bội anh."


Theodore mở to mắt, suy nghĩ vẫn còn có mê mang. Lúc xử lý công vụ lại ngủ gục, hắn gần đây càng ngày càng dễ mệt mỏi, chẳng lẽ đúng như cái lão hồ ly Garo đó nói là do túng dục quá độ? Nghĩ đến cách sống phóng túng bất kể ngày đêm của mình với Margaret, trên mặt Theodore có chút nóng.


Lúc trước Margaret nói rằng da mặt hắn quá mỏng, thật sự là đoán quá chuẩn. Hai người bày tỏ nỗi lòng với nhau cũng đã được hơn mười ngày, nhưng khi Theodore nhớ lại mấy chuyện biến thái mà mình làm thì vẫn cứ đỏ mặt. hắn không hiểu cách biểu đạt tình cảm, nói đúng hơn là xưa nay hắn chưa từng trải qua mấy việc như thế này. Theodore thử lại thẳng thắn thêm một chút, nói ra những suy nghĩ thậttrong lòng mình. Việc này đối với hắn mà nói là không mấy quen thuộc, cũng là việc rất khó khăn. Nhưng hắn cảm thấy mình nên vì người con gái ấy mà làm một số chuyện, vì người kia là Margaret nên dù phải trả cái giá là sự tin tưởng, đem bí mật lớn nhất của mình nói cho nàng, Theodore cũng khôngdo dự chút nào.


Nhưng chuyện này thật đúng là kỳ quái, người muốn được hắn tín nhiệm quả thật là không ít, nhưng hắn chưa bao giờ dao động một lần. Nhưng khi quay đầu nhìn về phía Margaret, Theodore lại không hề đấu tranh tư tưởng mà nói ra điểm yếu của mình. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tin tưởng ai như vậy - nếu Margaret đã nói là sẽ không phản bội hắn thì nhất định nàng sẽ làm được.


"Đại nhân! Đại nhân!" Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.


Là Jess, Theodore đứng bật dậy, cậu ta là tượng người luyện kim nên cực ít khi mất bình tĩnh đến như thế,"Xảy ra chuyện gì?" hắn mở cửa ra, khuôn mặt của người tùy tùng đứng trước mặt hắn không hề có chút thay đổi, nhưng Theodore nhìn thấy trong ánh mắt cậu ta chứa đầy sự lo lắng.


"Bên ngoài tụ tập rất nhiều tín đồ, không biết là ai đem bí mật của ngài công bố ra ngoài, bây giờ cả thành đều nổi lên lời đồn, nói ngài," Jess ngưng lại một chút, "không phải là "con của thần"."
#
Trong một đêm, cả tòa thành Fort West dường như bị đảo lộn.


Khắp phố lớn ngõ nhỏ dán đầy những dòng chữ màu đỏ như máu khϊế͙p͙ người ta ghê sợ - "âm mưu kinh thiên? Con của thần có phải là thật?" Nội dung dài đến mấy ngàn chữ, liệt kê tất cả những vị quan đại thần đương nhiệm của vương quốc mỗi người ai cũng tôn kính người được gọi là "Con của thần", nhưng Theodore Vise Fernandez lại vì muốn có được quyền thế nên đã lừa gạt tất cả giáo sĩ cũng như tín đồ của Giáo phái.


Lúc đầu, người dân vẫn không tin, nhưng lời đồn lan truyền càng ngày càng rộng, cộng thêm có người châm thêm lửa, lời đồn bị thêm mắm dặm muối vào, cuối cùng nhóm tín đồ cũng không kiềm chế được nữa.


"Các tín đồ giờ đang chặn bên ngoài thần điện, yêu cầu được gặp ngài." Jess đứng bên cạnh người Theodore, thấp giọng bẩm báo.


Lời nói dối khủng khϊế͙p͙ này cuốc cùng cũng bại lộ, nhưng thật ra Theodore không hề có cảm giác hoảng loạn. đã sớm biết là sẽ có ngày này, từ lúc mà hắn bắt đầu mang chiếc mặt nạ giả dối ấy lên, Theodore hiểu được rằng chuyện này không thể nào vĩnh viễn không bị bại lộ. hắn từng nghĩ tới là phải thoát khỏi những thứ gông xiềng này, lúc trước là vì hắn quá nhỏ, không đủ năng lực để phản kháng Martin. Đợi đến khi đã có đủ lực lượng, thứ ngăn cản hắn lại biến thành thân tình.


"Theo... Xin con đừng bỏ đi, Theo." Theodore vĩnh viễn sẽ không quên được hình ảnh người phụ nữ ấy quỳ xuống trước mặt hắn vừa khóc vừa cầu xin, cái người mà hắn đáng lẽ ra phải gọi là mẹ. Cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm đã đem dấu vết phong sương trên mặt bà gột đi sạch sẽ, bà ấy đangbúi kiểu tóc thịnh hành nhất lúc bấy giờ, trên người mặc chiếc váy lụa lộng lẫy, quý giá dù bà ấy đangkhóc thảm thiết, nhưng trang dung không hề có một chút tổn hại.


Đây là mẹ của hắn...
"Nếu con đi rồi" Người phụ nữ ấy níu lấy tay hắn khóc nức nở, "Mẹ phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ có thể đi cùng với con." Theodore ôn hòa nói, "Con đã để dành được một khoản tiền, tuy khôngnhiều lắm, nhưng cũng đủ cho mẹ con ta trang trải cuộc sống."


hắn đã từng vạch ra kế hoạch cùng mẹ mình ẩn cư đến một nơi mà không một ai nhận ra hắn, sống những ngày bình yên. không có lừa gạt, không còn nghi ngờ, cũng không cần tiếp tục ngụy trang. Từ năm hắn năm tuổi, hắn đã không được quyền sống cuộc đời của mình. Những lời nói dối không khác gì xiềng xích trói buộc, nặng trĩu treo trên người hắn. Lúc đầu là hoảng sợ không chịu nổi, nhưng dần dần Theodore cũng chết lặng. hắn giống như con cá sống trong bể, chỉ biết hô hấp để duy trì sự sống, còn những thứ khác - vui vẻ, tự do, chân thực... cái gì cũng không có.


"Cùng nhau... bỏ đi?" Người phụ nữ sững sờ, "Nhưng mà..." Theodore phát hiện, bà ấy đang lùi dần về phía sau, "Thầy của con thì sao, còn có... Còn có những người tín đồ đó, nếu bỏ đi, không phải..." Bà ấy đang dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật sự của mình, "không thể sống những ngày giống như bây giờ nữa."


Những ngày giống như bây giờ là thế nào? Theodore rất muốn hỏi bà ấy một đáp án rõ ràng.


Làm mẹ của quan đại thần hơn nữa còn là người có được danh xưng "Con của thần", cuộc sống của bà ta xa xỉ đến mức mà trước kia bà ta hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra nổi. Nhưng chỉ trong mộtkhoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả những thứ mà bà ta luôn mơ tới tất cả đều biến thành sự thật. Mặc những bộ váy đẹp đẽ nhất, ăn những món ăn ngon nhất, ngay cả những người có thân phận là đại quý tộc cao quý không ai sánh nổi lúc trước cũng đến nịnh bợ bà. Cuộc sống như thế, bà ta không thể từ bỏ.


"Theo..." Đôi mắt Theodore tối sầm lại, bà ta vội vàng bước tới muốn bắt lấy hắn, "không phải là mẹ không thông cảm cho con, nhưng con bây giờ không phải là vẫn rất tốt sao?" Bà ta vụng về biện bạch - Theodore biết, bà đang rất lo lắng, cũng rất sợ hãi, sợ đứa con đem đến cho bà cuộc sống xa hoa sẽthật sự bỏ đi, bà muốn trói chặt hắn, "Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì đi nữa, không phải là vẫn còn có thầy của con..."


"Con hiểu rồi." Theodore nở nụ cười, hắn không thể nói rõ trong lòng hắn lúc đó rốt cuộc là tư vị gì, nhưng kể từ ngày đó hắn không bao giờ đến tìm mẹ để tìm kiếm bất cứ sự giúp đỡ nào.


Nhưng cuối cùng hắn vẫn chấp nhận bị trói buộc, không phải là do hắn không thể dứt bỏ cái thứ thân tình đã sớm biến chất đó mà hắn đột nhiên không tìm thấy ý nghĩa của việc bỏ đi. Dù cho hắn khôngsống tiếp cuộc sống đeo mặt nạ đó nữa thì thế nào? Đại lục này rộng lớn như thế, có vô số sinh linh đang sống, nhưng hắn không tìm được một ai khiến hắn tình nguyện tháo xuống cái mặt nạ này.


"Đại nhân!" Neisen vội vàng chạy đến, Theodore quay đầu, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm.


Có một ngày, cuối cùng cũng có một ngày hắn đã tìm được người đó. hắn cởi xuống cái mặt nạ này, không chút do dự nói ra bí mật của mình cho người kia. Bí mật chỉ có ba người biết, nhưng ngày hôm nay, lại bị lan truyền ra khắp thiên hạ đều biết.


"Tiểu thư Margaret,.... Tiểu thư Margaret nàng" Dù cho Neisen là con rối luyện kim nhưng trong khoảnh khắc đó hắn ta đã thấy được sự tuyệt vọng lóe lên trong ánh mắt của chủ nhân, hắn ta do dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra sự thật giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, "không thấy đâu nữa."