Người người đều biết trong phái Thương Lan, Nguyên anh chân quân Diệp Huyên muội muội của chưởng môn Minh Vi là người không dễ động vào. Nàng trời sinh tính tình lười nhác phóng túng, ngày thường không xuống núi uống rượu, thì cũng ở trong động phủ mà ngủ nướng, nhìn qua thì có vẻ là một người vô cùng nhàn hạ, nhưng có một ngày nàng lại nổi hứng, đem chín tầng mây đâm thủng một lỗ lớn, mắt cũng không hề chớp.
một người hung dữ như vậy, trước kia đệ tử trong môn phái bắt nạt đồ đệ của nàng, chỉ vì thấy Diệp Huyên đối với Tạ Duật Chi cũng chẳng hề mảy may quan tâm, hiện giờ nàng lại bày ra bộ dạng “Bản tọa đối với tên đồ đệ này rất quan tâm”, tự nhiên như không có người nào không có mắt mà tìm đến làm phiền Tạ Duật Chi.
Rất nhanh Diệp Huyên lại cảm thấy tiếc nuối: “Bị gò bó trên núi mấy ngày qua, thật vật vả mới có dịp được thư giãn gân cốt, đám lão gia kia đã vậy còn quá nhát gan, thực sự là vô dụng mà.”
Ở một bên Ngụy Uyển Uyển nghe được thì mồ hôi lạnh rơi xuống, chẳng trách sư phụ luôn luôn phàn nàn về sư thúc đáng mến hay gây rắc rối này, không thể cùng với người giao chiến, nàng liền xoay cổ tay mà thở dài.
“Sư phụ cần gì phải không cam lòng,” Diệp Huyên một hơi cạn sạch rượu Linh Tửu trong chén, vừa đúng lúc Tạ Duật Chi lại rót cho nàng thêm chén nữa. “Ngày mai đệ tử sẽ đi tìm Đặng sư huynh so tài một phen, nhất định sẽ khiến hắn nằm trên giường dưỡng thương nửa tháng, với tính tình thương đồ đệ như mạng sống của mình như Lý trưởng lão, chắc chắn sẽ sẽ tìm đến sư phụ mà phân minh?”
“Đúng là sáng kiến hay.” Hai mắt Diệp Huyên sáng ngời, gật đầu tán thành, “Sao Vi sư lại không nghĩ ra biện pháp hay thế chứ.” Có thể thấy nàng cực kì hưng phấn, lập tức bừng bừng phấn chấn bàn bạc với Tạ Duật Chi làm cách nào để có thể chọc giận Lý trưởng lão, có thể làm cho lão nhân kia bị đánh văng tới cửa, nàng cũng được dịp một lần thử tài nghệ của mình.
Ngụy Uyển Uyển đã nghe được một lát, liền không nhịn được: “Sư thúc, Tạ sư đệ…Nếu như vậy sợ rằng sẽ không tốt đâu.”
Vẻ mặt Diệp Huyên không tán đồng: “Có chỗ nào không tốt?”
Lấy việc so tài chỉ để tùy ý đả thương đồng môn, cùng đồng môn tranh đấu, đương nhiên là không tốt rồi. Nhưng Ngụy Uyển Uyển biết mình có nói cũng vô ích, dù sao chuyện này cũng chính là do đám người kia khi không lại gây hấn với Tạ Duật Chi, tuy rằng Diệp Huyên đã đồng ý với yêu cầu của Tạ Duật Chi sẽkhông ra tay, nhưng nếu không xả được cục tức này, thì nàng đây không phải là Diệp Huyên. Chỉ là Ngụy Uyển Uyển không ngờ tới, Tạ sư đệ thoạt nhìn nho nhã, điềm tĩnh, nhưng thật ra hành động lại hết sức cương quyết sắc bén.
Đôi thầy trò này, thật đúng là do cơ duyên tác hợp mới gặp nhau, chỉ mới chung đụng với nhau được mấy tháng mà phong thái đã càng ngày càng giống nhau. Nếu để cho Ngụy Uyển Uyển hình dung, thì chính là nếu sư thúc nói muốn đập phá nhà cửa, thì Tạ sư đệ sẽ cho ngài ấy một cây chùy, nếu sư thúc nói muốn giết người, thì Tạ sư đệ sẽ chuyển cho ngài ấy một đao, nếu sư thúc muốn đâm thủng bầu trời, chắc chắn Tạ sư đệ sẽ tìm cho ngài ấy một cái thang dài thật tốt.
Lúc này Diệp Huyên bận uống nốt rượu, Tạ Duật Chi thì một chén rồi tiếp một chén rót đầy vào cái ly vừa rỗng. Tạ Duật Chi vốn rất kiệm lời, Diệp Huyên không nói lời nào, hắn cũng dần trở nên yên lặng. Hai người bọn họ ngồi dưới gốc cây Tử Đằng, ban đêm lạnh như nước, đom đóm bay lượn lập lòe, dù có an tĩnh đến mấy thì khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang từng trận, vốn là nên cảm thấy lúng túng, nhưng ngược lại hai con người này lại rất trầm mặc, nhưng kỳ lạ thay lại khiến Ngụy Uyển Uyển cảm thấy thật hài hòa yên tịnh, thật giống như bọn họ vốn nên là như vậy mà ngồi chung với nhau cùng một chỗ.
một giây sau, phần yên tĩnh bị đánh vỡ.
------Diệp Huyên bịch một tiếng gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
một người luôn luôn bình tĩnh như Tạ Duật Chi cũng phải giật mình, nhưng Ngụy Uyển Uyển lại thở phù một cái rồi nở nụ cười: “Sư thúc lại say rồi.”
Diệp Huyên mặc dù thích uống rượu, nhưng thật ra tửu lượng không được tốt lắm. Tạ Duật Chi thấy nàng chìm vào giấc ngủ, đôi mắt thường ngày luôn mang theo ý cười lúc này nhắm chặt lại, lông mi dài khẽ run, gò má vì bất tỉnh mà nhẹ ửng hồng. Chàng trai trẻ rũ tầm mắt, trong con ngươi vô tình ánh lên tia sáng không rõ. Tạ Duật Chi đứng lên, nửa ôm lấy Diệp Huyên đem nàng đỡ dậy: “Ta đưa sư phụ về phòng nghỉ ngơi, Ngụy sư tỷ, ngươi cũng nên trở về sớm đi.”
Ngụy Uyển Uyển có chút không yên lòng, nhưng nghĩ tới Tạ Duật Chi tuy mới nhập môn không lâu, nhưng hành động luôn cẩn thẩn, liền gật đầu, rồi cáo từ rời đi.
>O<
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao cũng là lúc Diệp Huyên mới bắt đầu tỉnh dậy. Nàng cố hết sức ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, nhất là nơi bắp đùi ê ẩm khó chịu. “không thể là hắn a…” Nàng lẩm bẩm một câu, trước kia khi say rượu lúc tỉnh lại nhiều nhất thì cũng chỉ đầu óc choáng váng, sao lần này hai chân lại như nhũn ra.
Diệp Huyên là một Nguyên anh chân quân, chỉ cần thi chuyển đạo pháp qua loa, thì thân thể hiện giờ đau nhức dị thường cũng liền biến mất. Lúc này nàng mới bắt đầu rửa mặt chải đầu một lúc, vốn định sẽ đến ngọn núi nhỏ gần ranh giới tìm thú vui, lại bị một phong thư của Minh Vi đạo quân phi đến triệu hồi tới điện Kiền Nguyên. Điện Kiền Nguyên là nơi tổ chức nghị sự giữa các vị trưởng lão chân quân, Diệp Huyên từ từ chậm rãi bay đến điện Kiền Nguyên, trong điện tụ tập đông đúc, có thể thấy mọi người đã đến đông đủ.
Minh Vi đạo quân bất động thanh sắc không chớp mắt liếc nhìn sư muội của mình, thì mới bắt đầu mở miệng: “Hôm nay triệu tập các chư vị đến đây, không phải vì chuyện gì khác. Từ lúc Ma Tôn trở thành chưởng môn của Thiên Diễn Giáo, Ma Môn bắt đầu có những hành vi tàn độc không hề cố kỵ, tháng trước vào thời điểm chiều tối đã có ba tông môn bị Thiên Diễn Giáo diệt môn hoàn toàn. Ta thân chính là đạo môn đứng đầu phái Thương Lan này, không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.”
nói đến Thiên Diễn Giáo, thật sự là họa lớn trong lòng của Đạo Môn. Chính là một ngàn năm về trước, sau trận đại chiến giữa Đạo Môn và Ma Môn, Ma Môn đã bị suy thoái, Tu Chân Giới từng bước tiến vào thời kỳ hòa bình. Nhưng Thiên Diễn Giáo đột nhiên nổi dậy, với một tốc độ kinh hoàng mà nhanh chóng trở nên bành trướng, Ma Môn không ngừng thống nhất phân tranh, ngày càng tồn tại nhiều ma tu cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Nhất là hai chưỡng môn gần đây nhất của Thiên Diễn Giáo, chưởng môn đời trước U Ma Tôn là người tàn nhẫn độc địa, vì để tu luyện, ai ai cũng đều biết hắn đã tàn sát mười vạn tu sĩ vô tội. Đệ tử của hắn là Ma Tôn cũng không chịu thua kém
,
ngay tháng trước Ma Tôn phái người diệt sạch cả ba tông môn đến gà chó cũng không tha, mà những tội ác này cũng chỉ là một góc nhỏ của tòa núi băng mà thôi.
“Ma Tôn là một khối u ác tính của Tu Chân Giới này, chúng phải bị trừ khử.” Tô trưởng lão của điện Linh Hoa nói, “Chỉ là,” Ông ta lại giở vờ giả vịt, “ Ma Tôn có phép biến hóa khôn lường…, tu vi có thể ngang hàng với hắn nhưng lại sợ chỉ có được mấy người. Chúng ta tuy một lòng muốn trừ ma, nhưng sức lực hiện giờ lại không đủ, vẫn phải là chưởng môn ra tay, mới có thể chém được tà ma dưới lưỡi kiếm.”
Lời này vừa nói ra, tất cả đám trưởng lão đều nháo nhào lên. Diệp Huyên còn không biết rõ ý định của đám lão gia này mới là lạ, chính là mong đợi Minh Vi đạo quân sẽ đánh phủ đầu ở phía trên, bọn họ được dịp trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. thật ra nghị sự thì cũng đã tổ chức quá nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thu được gì. Trong lòng Diệp Huyên không hề có kiên nhẫn, Ma Môn đã lấn tới nơi rồi, đám người này vẫn còn muốn tranh quyền đoạt lợi, đều là một lũ xu nịnh.
Với tính tình của nàng chỉ có thể nhịn được trong chốc lát, bất thình lình vỗ một chưởng xuống bàn: “nói nhao nhao ồn ào cái gì vậy?! không có can đảm đi giết tên Ma Tôn thì cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải đem những thứ đạo lý rỗng tuếch đường hoàng ấy ra làm gì, các người thật sự coi người đời như con nít ba tuổi sao, để các người tùy ý đem đi mua bán, rồi còn giúp mấy người đếm tiền hay sao?”
Tuy tất cả mọi người ở đây đều có ý định xấu, nhưng dù sao cũng chưa từng có ai nói toạc ra như thế này, lúc này bị Diệp Huyên đâm trúng tim đen, trong khoảng thời gian ngắn ai nấy đều có chút lúng túng. Minh Vi đạo quân trong bụng cười thầm, đây cũng chính là lý do hắn muốn Diệp Huyên tham gia vào nghị sự lần này ------ có một vài lời nói nếu không thể nói thẳng ra, Đạo Môn cũng đừng nghĩ tới việc đối phó với Ma Môn.
“Bản tọa già yếu đây đã nhiều bệnh, tất nhiên không thể cùng với Ma Tôn chống chọi.” Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh vang lên, “Diệp chân quân vừa rồi khẩu khí lớn như vậy, sao không đi mà chiến đấu với Thiên Diễn Giáo môn?” Vừa nói chuyện chính là Lý trưởng lão của đảo Xích Viêm, hai mắt lão ta âm trầm suy đoán nhìn chằm chằm Diệp Huyên, “Dù sao các vị ở đây đều biết, Diệp chân quân cùng với Thiên Diễn Giáo là kẻ thù không đội trời chung, như vậy, Diệp chân quân vừa có thể diệt trừ yêu ma, vừa báo thù cho ý trung nhân, chẳng phải là một công đôi việc sao.”
Lão ta còn chưa dứt lời, Diệp Huyên đột nhiên đứng lên.
“Sư muội!” Minh Vi đạo quân vội vàng quát lên, “Ngồi xuống!”
Diệp Huyên như mắt điếc tai ngơ, nàng từng bước từng bước hướng Lý trưởng lão đi tới, cả tòa đại điện trở nên cực kì yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng giày của Diệp Huyên mài nhẹ trên mặt đất sột soạt. Khuôn mặt Diệp Huyên thường ngày lộ vẻ lười biếng cùng tiếu ý thì lúc này đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt nàng không thay đổi nhìn Lý trưởng lão, nhưng không biết vì sao, trong đại điện đã có mấy vị trưởng lão còn đang hướng về phía Diệp Huyên, nhưng giống như có một sức mạnh vô hình giữ bọn họ lại, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác không thở nổi.
Ngay Lập tức Lý trưởng lão bị dọa sợ đến ngây người, tu vi của lão thua Diệp Huyên, lúc nãy cũng do không phục vì đồ đệ của lão ta bị Tạ Duật Chi đánh trọng thương, nên mới kích động nói ra ác ngữ ------ mọi người ở đây ai cũng biết rằng, Thiên Diễn Giáo có thù hận với Diệp Huyên, đây chính là nghịch lân của nàng ta! Mà khiến cho nữ nhân này điên lên, Lý trưởng lão dám khẳng định, nàng hoàn toàn có thể đem lão giết chết ngay tại điện Kiền Nguyên này.
“Ta…”, lúc này, Diệp Huyên đã đi tới trước mặt Lý trưởng lão, cả người Lý trưởng lão run rẩy phun ra một chữ. Lão ta cũng quên luôn việc phải cầu xin tha thứ, còn bị dọa đến hồ đồ.
Nhưng Diệp Huyên lại cười, khóe môi nàng hơi cong lên, giống như ngày thường mà như vậy cười híp mắt hỏi: “Lý trưởng lão, ông, có phải muốn chết hay không?”
Tất cả mọi người có thể chắc chắn rằng, nếu Lý trưởng lão chỉ cần trả lời một chữ “Có”, Diệp Huyên nhất định sẽ khiến Lý trưởng lão nằm trong vũng máu tươi ngay lập tức.
“Sư muội, e rằng muội cần phải nghỉ ngơi đấy.” Ngay khi tình thế gần như không thể cứu vãn, Minh Vi đạo quân cuối cùng cũng mở miệng nói. anh phất ống tay áo một cái, hóa thành đạo quân uy nghi, Diệp Huyên liền bị đẩy ra khỏi điện Kiền Nguyên, cửa điện ầm ầm đóng lại, hai chân Lý trưởng lão mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Mọi người bỗng dưng ngửi thấy một mùi tanh khai, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Lý trưởng lão lại…bị dọa đến đái cả ra quần.