Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 13 - Chương 2: Thế giới hiện tại 2

Đến nơi, Diệp Huyên mới biết kinh hỉ trong miệng Thẩm Kha là gì.


Chỉ thấy bạn học trong khoa một đám xếp thành vòng, một thanh niên trội hơn giữa chính đứng, trênkhuôn mặt trắng nõn tuấn tú sưng đỏ bừng, hiển nhiên là cố lấy dũng khí tiến lên một bước, trong tiếng mọi người cười vang, lắp bắp nói: "Diệp, Diệp Huyên, tôi..."


không đợi hắn nói xong, Diệp Huyên vội ngăn hắn lại. Kỳ thực bất quá nàng chỉ nhẹ nhàng nâng nâng tay, không biết vì sao, đám người mới vừa rồi còn ầm ầm đã nháy mắt yên tĩnh. Đây đúng là bởi vì Diệp Huyên khôi phục trí nhớ, trên người có khí độ uy nghi tự nhiên của người hàng năm ở địa vị cao mang đến cứ như vậy biểu lộ ra.


Nàng cũng không thể để thanh niên trước mắt nói cho hết lời, tuy rằng có nói xong rồi nàng cũng sẽkhông chút do dự cự tuyệt, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cần gì tổn thương mộtđứa trẻ?


Đúng vậy, ở trong mắt Diệp Huyên, bạn bè xưa nay cùng trường đều chỉ có thể xem như đứa nhỏ. Nàng và bọn họ là người không cùng một thế giới, huống hồ, nàng đối với người có ý đồ thổ lộ này tên gọi là gì cũng không nhớ rõ lắm.


"không phải ăn mừng sao?" Diệp Huyên cười cười, "Đều tụ tập ở trong này làm gì", dứt lời lập tức điđến bên bàn ăn, tự nhiên nói, "không khéo tôi cũng đói bụng, đồ ăn đều dọn đủ rồi, sao mọi người không ra?"


"A, đúng đúng đúng", Thẩm Kha phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh lại, gật đầu, "Diệp Huyên nóirất đúng, ăn cơm, ăn cơm."


Có hắn đi đầu, mọi người mới có chút trố mắt mà ngồi xuống. Xấu hổ tẻ ngắt lúc đầu qua đi, được Diệp Huyên tứ lạng bạt thiên cân mà giải quyết, bữa ăn rất nhanh náo nhiệt lên. Hôm nay nguyên vốn cũng là một ngày nên chúc mừng, sự kiện vừa mới kia, hai bên cũng không tính toán nhắc lại, trong lòng mọi người cũng coi như biết rõ ràng.


Huống hồ, cho dù có nghĩ không bỏ qua, khϊế͙p͙ sợ khí thế của Diệp Huyên, cũng không ai dám nói thêm cái gì.


Cái này tốt, Diệp Huyên thản thản nhiên hiệp gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, nàng không phải cố ý muốn khi dễ bạn nhỏ, thật sự lười biếng để ý mấy phiền toái này.


không yên lòng ăn xong một bữa cơm, Diệp Huyên liền đứng lên cáo từ, Thẩm Kha túm nàng lại: "Bạn, bạn định đi?" Bằng không thế nào, Diệp Huyên nhíu mày, Thẩm Kha gãi gãi cái đầu, tầm mắt nhìn về phía một thanh niên khác bàn đang trầm mặc, "Doãn Thượng hắn... cậu định nói cái gì?"


Hóa ra gọi là Doãn Thượng, Diệp Huyên câu môi cười, ngược lại, lại lắc đầu, lập tức xoay người đi. không nghĩ tới khi đi qua bên người Doãn Thượng, đột nhiên hắn cầm cổ tay Diệp Huyên.


Diệp Huyên ngẩn ra, Doãn Thượng xoát một cái đứng lên, lúc này cũng cố không còn ngại ngùng, lấy đủ dũng khí nói: "Diệp Huyên, tôi thích bạn, bạn có thể làm bạn gái của tôi sao?"
không thể, Diệp Huyên đang muốn trả lời.


"không thể." một thanh âm đạm mạc lạnh như băng bỗng nhiên vang lên, Diệp Huyên trong lòng kinh hoàng, thanh âm này thật sự rất quen thuộc. Quen thuộc không phả âm sắc, mà là giọng điệu dè dặt cao ngạo kia. Ở trong nhận thức của nàng, chỉ có một người mới như thế.


"Cố lão sư?!" Thẩm Kha hoảng hốt thốt ra.
Cố Dần Thành? Cố Dần Thành!


Diệp Huyên nghiến răng nghiến lợi xoay người, nam nhân thân hình cao lớn bước tới, cánh tay dài duỗi ra, không cho cự tuyệt ôm bờ vai nàng."Vị tiên sinh này", người đàn ông nhàn nhạt nói, "Trước khi ngỏ lời với một nữ sĩ, tốt nhất phải biết rõ ràng nàng đã có trượng phu chưa, đây là lễ nghi cơ bản."


Đợi chút, không chỉ Doãn Thượng, Diệp Huyên cũng trợn mắt há hốc mồm, hai chúng ta khi nào thì kết hôn?!


Cố Dần Thành quay sang, tựa hồ nhìn ra ý tưởng của Diệp Huyên, mày kiếm hơi nhướn lên: "Tháng trước em mới đáp ứng tôi cầu hôn, chuyện trọng yếu như vậy, tôi nghĩ em sẽ không quên mới đúng."


Tháng trước tôi còn đang xuyên không đâu, thời gian đến dị thứ nguyên nào đáp ứng anh cầu hôn, Diệp Huyên nội tâm châm chọc, nhưng đối với Cố Dần Thành một bộ mặt nghiêm trang, nàng lại không nên lời cái gì. sự tình lớn, loại giọng điệu nói chuyện này, loại vẻ mặt thối hoắc này, còn có trí nhớ hỗn loạn...


Nàng hỏi dò: "Tôi nói này, anh có biết anh tên là gì không?"


"Đương nhiên", hiển nhiên Cố Dần Thành cảm thấy vấn đề của nàng thật ngu ngốc, vốn không chuẩn bị trả lời, nhưng thấy ánh mắt Diệp Huyên nóng rực nhìn chằm chằm mình, chỉ đành thỏa hiệp nói, "Vui đùa này tuyệt không thú vị, Crato phu nhân thân ái."